Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 5

Ở ngoài xe bốn người kia đang bắt đầu hạ trại, tên lão đại vò nát mẩu giấy trong tay, miệng lẩm bà lẩm bẩm, trong lúc lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh.

Lúc này Trương Khâu mới phát hiện xe thế mà đã chạy sâu vào rừng già, bốn phía bị núi bao phủ, cỏ cây xanh um tươi tốt, y không thể phân biệt được đâu là đông tây nam bắc. Y nhìn sang Ly Thù đang ngồi bất động bên cạnh, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hắn nhìn đồng hồ rồi trả lời y.

Trương Khâu vẻ mặt ngốc nghếch, "Tôi đã ngủ gần 24 tiếng rồi cơ á?"

Ly Thù không nói nữa, chỉ thấy Trương Khâu xoa xoa bụng mình lẩm bẩm: "Hèn gì thấy đói bụng."

**

Trước lều trại có nhóm lửa, phía trên đun một nồi nước nóng.

Trương Khâu được phân phát cho một túi lương khô, ngồi trong góc dùng răng xé gói, gặm cắn miếng bánh như con sóc nhỏ, bên cạnh còn rơi rụng chút vụn bột. Y ăn đến miệng khô lưỡi khô, đảo mắt nhìn nồi nước còn đang đun trên bếp lò, còn chưa mở miệng thì Ly Thù ngồi cạnh đã đưa cái ly trong tay đến.

"?"

Ly Thù chỉ nhìn cậu, Trương Khâu phản ứng hơi chậm chạp, qua một giây mới biết người ta đưa cho mình, vội vàng cầm lấy, uống một hơi thuận giọng, lén lút phát cho Ly Thù một tấm thẻ người tốt.

Lão tam ngồi đối diện ác ý nhìn Trương Khâu chằm chằm, vì trói sai người nên hắn mới bị đại ca mắng cho một trận, bây giờ mọi bực tức đều đổ lên đầu Trương Khâu.

Trong tay cầm một viên đá, lão tam nhắm ngay thời điểm Trương Khâu cầm ly ngửa đầu uống nước, ánh mắt thoáng hiện lên sự ác độc.

Trương Khâu ăn một miếng bánh uống một ngụm nước, bên tai nghe "Chíu" một tiếng, bếp lò đột nhiên bị nghiêng đi, khiến cho ba người đối diện toàn thân đều là nước nóng.

"Mẹ nó, đứa nào làm!" Lão tam đứng lên phủi phủi quần áo trên người mắng, mắng xong lại trực tiếp xông đến chỗ Trương Khâu.

Trương Khâu:......

Tôi chỉ ăn có miếng bánh thôi mà!

Ly Thù chắn trước Trương Khâu, lạnh lùng nhìn qua lão tam đang tức đến phát điên, lão tam bị ánh mắt kia quét qua, máu trong người như bị đông lại, đứng đờ tại chỗ, sau hai giây mới phản ứng lại, lập tức thẹn quá hóa giận mắng: "Mẹ nó, tao biết ngay là mày làm."

Lão tứ lão ngũ ở phía đối diện cũng xông tới muốn giúp lão tam một tay. Ba người thân mình cao lớn đứng cùng một chỗ với nhau, hiển nhiên Ly Thù trông có vẻ gầy ốm hơn hẳn, cộng thêm Trương Khâu lúc này nấp sau Ly Thù, hai đấu với ba, tính ra cũng không phải thất thế lắm.

Tình huống lúc này nhất thời có chút giằng co, ba người đối phương đều có điều cố kỵ, không ai ra tay trước.

Lão đại ngồi một bên vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, không kiên nhẫn nói: "Tụi mày đang làm cái gì vậy? Không có chuyện gì thì cút đi ngủ sớm đi!" Ngay sau đó lão nhị tiến ra hòa giải, dán vào tai lão tam nói gì đó, thái độ của mấy người lão tam liền hòa hoãn lại, xoay người quay vào lều.

Bếp lò bị dập tắt, xung quanh chỉ còn một ánh đèn, mọi người đều đã tản ra.

Trương Khâu đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Ly Thù, "Cảm ơn" Y tuy không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là Ly Thù đã giúp y.

"Ngủ đi." Ly Thù nói xong đi trước vào lều nhỏ đầu tiên.

Có tổng cộng có cắm ba cái lều, Trương Khâu có thể chọn ngủ cùng bốn người lão tam, hoặc là qua lều lão đại—— thôi quên đi, cậu nhanh chóng quyết định vào lều của Ly Thù.

Có lẽ ban ngày đã ngủ quá nhiều nên đến tối Trương Khâu trằn trọc ngủ không nổi, ngược lại còn rất có tinh thần.

Chẳng qua lều trại rất nhỏ, đừng nhìn Ly Thù gầy, thật ra vóc dáng hắn rất cao, nằm xuống là chiếm gần hết chỗ, Trương Khâu ngủ không được cũng không dám trở mình, vừa cử động là chạm phải da thịt của Ly Thù, lạnh lẽo đến lạ.

"Nhiệt độ cơ thể của anh thật thấp, có thể là do tuột huyết áp, mỗi sáng phải ăn một viên đường."

Trương Khâu nói năng lung tung, y cũng không biết mình nói đúng hay không, người bên cạnh nghe xong trầm giọng ừ một tiếng đáp lời, Trương Khâu có chút vui vẻ, tiếp tục nói: "Tôi biết có chỗ bán đường cũng tốt lắm, tôi mua rất nhiều, chỉ là để hết ở nhà bác cả rồi."

Y đột nhiên phát hiện ra một việc, bất ngờ trở mình.

"Tôi——"

Mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người rất cực gần, hơi thở phả vào nhau, tựa như Trương Khâu chỉ cần mở miệng nói chuyện là có thể chạm vào môi Ly Thù vậy.

Trương Khâu theo bản năng ngửa đầu ra sau, nghe thấy tiếng Ly Thù nói chuyện bên tai, âm thanh trầm thấp phảng phất mang theo ý cười, vang lên bên tai Trương Khâu.

"Cậu muốn nói gì?"

"Ơ ơ." Trương Khâu đè nén cảm giác tê dại trong lòng, tỏ vẻ đứng đắn hỏi: "Lúc tôi bị trói mang đến đây chắc là không mang giày nhỉ? Sao hôm nay lại mang đôi giày này vậy?"

Y không tin đám lão tam khốn kiếp đó có lòng tốt mua giày cho y, lúc này lại thầm cảm thấy may mắn vì đêm qua ngủ cùng ba, y đã mặc quần áo.

"Tôi giúp cậu mang vào!"

"Bùm"—— Mặt Trương Khâu lập tức đỏ lên, cậu cảm thấy trạng thái này của mình không đúng cho lắm, cứ thẹn thùng như mấy nữ sinh, may mà trong lều tối om, Ly Thù chắc không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của y. Toàn bộ máu đều dồn lên mặt, Trương Khâu cọ tới cọ lui, phát thêm cho Ly Thù một tấm thẻ người tốt. Giọng nói của Ly Thù rất nhẹ, nói cậu ngủ đi, Trương Khâu mơ mơ hồ hồ rơi vào giấc ngủ.

Ly Thù thấy người bên cạnh đã ngủ, duỗi tay sờ sờ vành tai của Trương Khâu, độ ấm lan tỏa khiến lòng hắn cũng ấm áp thêm vài phần, chậm rãi khép mắt lại.

***

Sáng hôm sau, con bạch tuộc Trương Khâu nhảy từ trên người Ly Thù xuống, y biết tư thế ngủ của mình rất xấu, nhưng không nghĩ xấu tới như vậy. Y xấu hổ nhìn Ly Thù, đối phương lại xem như không có việc gì, rất tự nhiên mà chào hỏi y.

Trương Khâu:.............

Thái độ này của anh làm tôi cảm thấy tối qua anh rất hưởng thụ thì phải!

Mấy người bên ngoài lều trại đang xì xào nói chuyện gì đó, lúc Trương Khâu và Ly Thù vừa ra tới, đám người đó lập tức ngừng thảo luận, Trương Khâu càng khẳng định năm người này và Ly Thù không cùng một phe.

Bữa sáng là thịt bò đóng hộp được lão nhị hâm nóng kèm với lương khô, bởi vì dọc đường đi Ly Thù rất quan tâm Trương Khâu, nên bữa cơm sáng này lão nhị cũng không cắt xén bớt phần của cậu, chỉ là Trương Khâu vừa mở phần thịt hộp nóng hầm hập kia ra đã nhịn không nổi cơn buồn nôn ập đến.

Hương vị thật khó ngửi.

Trương Khâu ở bên kia nôn không ngừng khiến lão tam nổi giận chửi bậy.

"M* mày mới sáng ra đã nôn thốc nôn tháo, nhìn mày có giống đàn bà mang thai không!"

Trương Khâu không nôn ra được chút đồ ăn nào, Ly Thù lạnh lùng nhìn lão tam, lần này lão tam cũng không phát điên như trước, chỉ nhún vai cười rồi ngồi sang bên cạnh ăn cơm.

Tôi đúng thật là đang mang thai mà. Trương Khâu nghĩ như vậy, tâm trạng xấu đi, đem thịt hộp của mình cho Ly Thù, còn mình thì qua loa gặm lương khô với uống nước lạnh.

Sau đó lão đại cầm tờ giấy nhăn nhúm dẫn bọn họ đi lòng vòng trên núi, mãi cho đến giữa trưa mới về đến lều trại, tìm cả buổi sáng mà đến cái rắm cũng không thấy, lão tam có chút oán giận nhưng không dám càu nhàu với lão đại, Trương Khâu thì có Ly Thù trông chừng nên hắn cũng không dám làm gì, chỉ chửi bậy hai câu.

Buổi chiều lại đi đến một đỉnh núi khác, nhưng lần này lão đại sai bốn người anh em của hắn vác đồ trên lưng mang theo.

Trương Khâu đoán tên này hẳn là đã đoán được đường đến cửa, chẳng qua lòng phòng bị quá nặng, che dấu kỹ, trông bốn người kia lại có vẻ như không biết gì, hoàn toàn chỉ đảm đương nhiệm vụ chiến đấu.

Quả nhiên những túi hành lý lớn quan trọng đều là bốn người kia mang, Ly Thù chỉ xách một cái túi nhỏ đựng đồ ăn tiếp viện, y không cần phải đeo gì cả. Buổi chiều, sau khi đi được hai tiếng đồng hồ, lão đại dừng lại đối chiếu với bản đồ, mắt ánh lên một tia mờ mịt, lại cẩn thận nhìn lên, cuối cùng kêu bốn người anh em lại để thảo luận.

Âm thanh nói chuyện của bọn họ rất nhỏ, lúc nói chuyện phát ra tiếng sột soạt, Trương Khâu không nghe được chữ nào cả, lại thấy Ly Thù vốn không thèm để ý, hắn đang bận nhìn chăm chăm về một hướng, mày hơi nhíu lại.

Âm thanh sột soạt càng lúc càng lớn, Trương Khâu cũng nhăn mày lại, bởi vì âm thanh này không giống với tiếng nói chuyện chút nào, mà lại giống như tiếng thứ gì đó đang tụm lại lướt đi trên lá khô.

Đám người đứng đó nói chuyện cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm về nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy dưới những phiến lá rụng trên mặt đất có thứ gì đó đột nhiên trồi lên, như từng tầng sóng biển đen như mực chầm chậm kéo tới phía họ.

Chờ tới khi Trương Khâu nhìn rõ đó là thứ gì, da đầu đã nổi lên một trận tê dại.

"Đ* má, sao lại nhiều nhện như vậy!"

"Nhiều quá, đánh cũng không chết hết được, mau chạy!"

"Chạy!!!"

Trương Khâu bị Ly Thù kéo chạy về phía trước, chỉ nghe thấy phía sau ngoài vài tiếng chửi bậy còn có tiếng rào rạt bò tới, y không dám quay đầu nhìn, sợ rằng bản thân thấy sẽ nôn ra. Mấy con nhện đó đều to như bàn tay của đàn ông trưởng thành, cả người đen như mực, đôi mắt lại phát ra ánh sáng xanh vô cùng quỷ dị.

Tiếng rào rạt càng lúc càng lớn, Trương Khâu lại càng chạy như bay.

"Lửa! Đốt chết chúng đi!"

Ở phía sau ngoài tiếng đoàng đoàng vang lên còn có tiếng chửi bậy, Trương Khâu nhanh chóng ngửi thấy một mùi tanh nồng bay tới. Ly Thù đột nhiên dừng lại, y thiếu chút nữa đã té ngã, vì bị Ly Thù kéo chạy quá nhanh khiến y bây giờ thở hổn hển nói không ra lời, còn Ly Thù một chút phập phồng cũng không có, thể lực này đúng là trâu bò.

Đám nhện không đuổi theo tới đây, không biết có phải do đám trộm mộ đem mồi lửa nấu cơm và cồn đi nổ hay không, phía trước nổi lên từng làn khói đen nồng đậm tanh tưởi, thế nhưng một lát sau lại bay ra mùi thịt nướng, quện vào nhau khiến Trương Khâu ghê tởm muốn nôn.

Hai người đứng tại chỗ chờ đợi, năm người kia đều chạy hết qua đây, ngoại trừ lão đại vẫn khá ổn thì bốn người còn lại dáng vẻ đều chật vật dơ dáy.

Ly Thù quét mắt về phía lão tam, lão ngũ, Trương Khâu cũng đảo mắt nhìn theo, phát hiện trên đùi và cánh tay hai người đều có vết cắn, miệng vết thương màu đen, hẳn là bị mấy con nhện kia cắn, hơn nữa còn có độc.

Trương Khâu nhìn Ly Thù, Ly Thù đã thu hồi tầm mắt, Trương Khâu nghĩ một giây, quyết định không nói với hắn.

"Ha ha ha"

Trong bầu không khí yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một tràng cười to, Trương Khâu thấy lão đại cầm tờ giấy hắn xem như bảo bối, cười điên điên khùng khùng.

"Tao tìm thấy rồi! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!"

Trương Khâu đứng cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn thử, thấy trên tờ giấy ố vàng được vẽ tay có một góc bị điểm đen nhỏ che kín, ngay lập tức đoán được đó là gì.

Lão đại kia không biết nhặt được tấm địa đồ vẽ tay này từ đâu, màu sắc của giấy chứng tỏ nó đã có tuổi, có thể thấy đã từng có người tới đây, còn để lại một phần địa đồ, chẳng trách lúc nãy khi xem bản đồ hắn lại đăm chiêu như vậy, bởi vì đã tìm đúng nơi, nhưng lại thiếu mất chấm đen nhỏ kia.

Bây giờ đã có điểm nhỏ này rồi, chứng minh bọn họ đã tìm thấy địa điểm của mộ rồi.

Đó chính là mộ Hạ Bi Huệ vương

mà bác cả nhắc tới.

Nhưng mà, lão đại đã có bản đồ trong tay, sao lúc trước còn muốn tìm đến hợp tác với bác cả?

Tác giả: Ngủ ngon, lần này vẫn tiếp tục chọc Tiểu Khâu Khâu.