Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 4

Edit: Kim Thoa

Trương gia và Trương Đạo Lăng Trương thiên sư không có quan hệ gì.

Trương gia bọn họ chính là nông dân chính hiệu, chỉ là nhân duyên xảo hợp, có được hai quyển sách, đều là sách cổ, một quyển là《 Pháp Lục Toàn Thành 》 một quyển là《 Tàng Phong 》, quyển trước là bùa chú, quyển sau là định vị phong thuỷ.

Sau cùng lại tới tay Trương Tam Liên.

Trương Tam Liên thiên phú cực cao, không những lĩnh ngộ được sách cổ mà còn ngộ ra được vài thứ, danh tiếng từ từ truyền ra ngoài, bằng không năm đó cũng sẽ không có người cố ý dùng phép khích tướng lừa Trương Lục Đoạn đi đào mộ, bọn họ vốn là muốn thỉnh Trương Tam Liên, nhưng Trương Tam Liên bản tính chính trực, sẽ không làm hành vi trộm cắp này, ngược lại Trương Lục Đoạn thì khác, Trương Lục Đoạn khi đó tuổi trẻ hoạt bát, lại sống dưới danh tiếng của Trương Tam Liên, cực lực muốn thoát khỏi cái bóng của anh cả chứng minh bản thân cũng là rất lợi hại.

Trương Lục Đoạn đích thực định vị phong thủy thật không tồi, lại nóng lòng xuất đầu, làm ra vài việc, thật sự cũng tạo được chút tiếng tăm, bất quá đều trên con đường trộm mộ, mọi người đều gọi một tiếng Lục gia. Sau lại được người khen đến lâng lâng, trở về lại muốn ở trước mặt Trương Tam Liên chứng minh thực lực, kết quả bị Trương Tam Liên đánh một trận, răn dạy về sau không được đào mộ nữa, hai anh em xem như ầm ĩ.

Sau đó vì chuyện này mà Trương Lục Đoạn rút lui, không đi trộm mộ nữa. Ngược lại bởi vì Trương Tam Liên đích thân xem phong thủy tổ trạch vẽ tranh bùa chú cho người ta mà tiếng tăm được truyền xa, đến cuối cùng, trực tiếp truyền thành hậu nhân Trương Đạo Lăng Trương thiên sư.

"Nói như vậy, ông già kia chính là Trương Lục Đoạn?" Người đàn ông trung niên nhỏ gầy hỏi tên đại ca cầm đầu.

Tên cầm đầu đợi trên đường rất lâu, tuy rằng chưa nhìn thấy Trương Lục Đoạn, nhưng đã từng nghe qua chuyện trước kia của anh em Trương gia, nghĩ đến buổi chiều lúc bị đuổi ra, con trai lớn của Trương Tam Liên gọi ông già kia là chú hẳn là không sai được.

Vì thế gật gật đầu, nói: "Trương Tam Liên tính tình không tốt, không thích chúng ta giở trò."

" Vậy ý của đại ca là?"

Lão tam ở trong phòng nhịn không được nhếch miệng nói "Trực tiếp trói lại, dám không nghe lời thử xem."

Đi đầu đại ca bản thân liền ý tứ này, nghe xong vừa lòng gật đầu, " Bây giờ hành động, cẩn thận một chút đừng kinh động Trương Tam Liên."

Lão tam lập tức cao hứng lên, hắn sớm đã không vừa mắt ông già kia, lần này lại không cần nghe lời, vừa lúc mượn cơ hội đấm hai phát.

Lão đại cũng hiểu bản tính của lão tam, không yên tâm nên để lão tứ và lão ngũ đi theo cùng. Hắn nói với lão nhị: "Thu dọn đồ đạc, trực tiếp lái xe đi."

"Đại ca, cách vách ——"

Lão đại biết lão nhị lo lắng cái gì, không thèm để ý cười một cái, "Vào bên trong rồi, đồ vật sẽ chỉ là của năm anh em chúng ta." Chỉ vào vách phòng bên cạnh, "Lai lịch không rõ, thân thủ khá tốt, còn có thể tránh được đạn? Chúng ta lần này xuống đó, phải chuẩn bị thêm mồi nhử, để thăm dò đường, ngươi nói với bọn lão tam, đi xuống sau chú ý chút."

Lão nhị cười lộ răng vàng, trong mắt lóe lên sự tham lam.

Lần này là ngôi mộ lớn đời nhà Hán, tự nhiên không muốn trong lòng hắn sẽ không muốn người ngoài được lợi, hóa ra đại ca là đang có chủ ý này

Lão đại tự mình gõ cửa phòng bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành " Kế hoạch tạm thời có biến, chúng ta phải đi."

Ly Thù mắt nhìn người tới, ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo, gật đầu.

*

Trương Khâu đang ở trong mộng gặm một xiên hồ lô ngào đường đặc biệt chua, một ngụm cắn xuống chua đến đau hết cả răng, trực tiếp bụm mặt, hàm hồ kêu một tiếng đau.

Có thứ gì đó lạnh thấu xương chọc vào gương mặt y, Trương Khâu rùng mình một cái, xúc cảm này thật sự rất quen thuộc, lập tức tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt hoàn mỹ phóng đại, Trương Khâu theo bản năng ngã về phía sau, phịch một tiếng, đầu đập vào nóc xe.

Lúc này mới phát hiện y đang ngồi trên xe, hơn nữa này xe còn lắc lư, như đi trên đường núi, xóc nảy lợi hại.

Không đúng! Y rõ ràng là ngủ với ba ở nhà bác cả, y nằm bên cạnh nghe ba lải nhải mà ngủ say, như thế nào đảo mắt một cái đã ở trên xe.

Trương Khâu mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng, không rõ tình huống hiện tại, nhưng cũng phát hiện racó vấn đề, y không tiếng động nhìn xung quanh, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt, là người đàn ông tóc dài, cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà trong đôi mắt ấy lại hàm chứa một tia ý cười.

"....... Đầu mày có phân à? Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, kêu mày trói Trương Lục Đoạn, mày xem mày làm cái gì!"

Người ngồi đằng trước xe đang điên cuồng mắng người. Trương Khâu nhìn một cái đã nhận ra đây là lão đại của năm người kia, chiều hôm qua mới gặp

Lão tam thở hổn hển, trán nổi gân xanh, lão tứ ở bên cạnh hoà giải, "Đại ca không trách chúng ta, ai biết ông già kia cảnh giác như vậy. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ông già kia lại muốn động thủ, chúng ta sợ kinh động đến cha con Trương Tam Liên, không có biện pháp nào trực tiếp khiêng cái này trở về, ai bảo thằng nhãi kia ngủ giống như heo vậy, bất quá chúng ta để lại con tin, có thằng nhãi này trong tay, không sợ Trương Tam Liên không tới."

" Quên đi, dù sao cũng đã trở mặt rồi." Lão nhị ở bên cạnh cười làm người tốt.

Lão đại tức đến xanh mặt, nhưng đúng như lời lão nhị nói, hai bên đã trở mặt, cũng may Trương Tam Liên không còn trong đạo nữa, cũng không sợ đối phương cản trở con đường tài lộ của bọn họ.

Trương Khâu ngồi ở cuối cùng nghe một loạt xem như cũng hiểu được, đầu tiên ở trong lòng mắng cái tên nói y ngủ giống như heo trước, cả nhà ngươi mới là heo! Ngày hôm qua bác cả đã đồng ý hợp tác với nhóm người này, chỉ là lúc ấy anh trai lớn cự tuyệt quá dứt khoát căn bản không có lưu lại phương thức liên lạc, định là ngày hôm sau sẽ hỏi thăm tin tức, không nghĩ tới nhóm người này không kiên nhẫn như vậy đến buổi tối đã mò vào nhà.

Nhưng mà mầy người bọn họ mắc cái giống ôn gì mà muốn trói ba y lại!

Lão ngũ quay đầu lại phát hiện Trương Khâu tỉnh, nói một tiếng, " Đại ca người đã tỉnh." Lại hung dữ nhìn Trương Khâu buông lời ác độc " Nhóc con đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, bằng không bọn tao cho mày đẹp mặt."

Lão đại có vẻ không cảm thấy hứng thú với Trương Khâu, nhàn nhạt nói: " Bọn mày canh chừng kỹ nó là được."

Đây là xe Minibus, người lái xe là lão tứ, lão đại ngồi ở ghế phụ, chính giữa là lão tam lão nhị lão ngũ. Trương Khâu nhớ rõ mấy người có thân phận trong lòng, trên mặt không cảm xúc, người ngồi cạnh y là người đàn ông tóc dài tên Ly Thù, phía bên kia là mấy túi hành lý màu đen.

Trương Khâu vẫn luôn cảm thấy người này không hợp với đội ngũ năm người kia, không giống như người một phe, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt còn bị còn sợ người ta, nhưng lần này, so với mấy người còn lại trong xe, y lại cảm thấy đối phương không giống như người xấu.

Xe đi lên cao một chút, lắc lư hỗn loạn, không cần nhìn cũng biết xe đang đi trên đường núi.

"Tôi đã ngủ bao lâu?" Trương Khâu nhỏ giọng hỏi.

Lão ngũ phía trước ho khụ một tiếng như đang cảnh cáo, Trương Khâu cho rằng mình đã nói rất nhỏ vậy mà vẫn bị nghe thấy được, cuối cùng trong xe không ai nói chuyện, vô cùng an tĩnh.

Trương Khâu trong lòng muốn ho nhẹ ra hiệu một tiếng, lại thấy người đàn ông tóc dài bên cạnh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Sáu tiếng " Nói xong còn nhìn y, ánh mắt rất nghiêm túc.

Nhưng Trương Khâu nghĩ đến lúc y ngủ giống như heo, mặt đỏ lên, bị người lạ bắt trói đến đây, xe đi xóc nảy một đường, mà vẫn có thể ngủ đến sáu tiếng, đây đúng thật là không giống ai

Y từ từ quay mặt trở lại, nghiêm túc xem chuyện ngủ sáu tiếng đồng hồ là chuyện bình thường, dõng dạc nói: " Tôi còn nhỏ, ngủ nhiều mới cao lên được."

Người bên cạnh ừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm, nhưng lọt vào tai Trương Khâu, giống như một ngọn lửa có thể thiêu đốt y từ trong ra ngoài.

Xe rung lắc không ngừng, giây trước Trương Khâu còn duy trì chính mình hình tượng, giây sau đã bị rung lắc tới sắc mặt trắng bệch, muốn nôn "Dừng xe! Dừng xe!"

"Nhãi ranh mày muốn làm gì!" Lão tam lớn tiếng mắng, hắn hôm nay bị mắng, còn bị lão gia kia đấm một phát, mặc dù lúc sau lão ngũ đã đánh trả một gậy để trả thù cho hắn, nhưng tâm trạng vẫn rất bực bội, đây là giận chó đánh mèo lên người Trương Khâu "Kêu la cái gì!"

Nói xong đứng lên, giơ tay định đánh vào đầu Trương Khâu, bị Ly Thù ngăn lại, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía đối phương, lạnh lùng nói: "Dừng xe."

Lão tứ mắt nhìn ghế phụ, lão đại trong mắt không kiên nhẫn, nhưng khi nghĩ đến sự nguy hiểm của ngôi mộ và thân thủ của đối phương, vẫn là gật đầu.

Xe ngừng lại, Trương Khâu theo quán tính ngã ra ngoài, lảo đảo bị kéo về phía sau, nhưng chỗ y ngã xuống dướng như không đúng lắm.

Cứng rắn, lạnh lẽo.

Trương Khâu rùng mình, đầu còn chưa nghĩ ra được gì, dạ dày như sông cuộn biển gầm đã không nhịn được, bàn tay lay hai cái, mở cửa xe, vọt xuống xe như thi chạy một một trăm mét, bóng lưng vụt qua rất nhanh, Trương Khâu dựa vào một thân cây nôn đến trời đất tối sầm.

Đến lúc không còn gì để nôn, bên cạnh có một chai nước đưa qua, đôi tay ngầm nước xương khớp rõ ràng, làn da rất trắng, Trương Khâu di chuyển tầm mắt, quả nhiên là người đàn ông tóc dài.

Ngẩng đầu Trương Khâu mới phát hiện, làn da người này trắng đến kinh ngạc hơn nữa lại còn rất cao.

"Cảm ơn." Nhận lấy chai nước, Trương Khâu súc miệng, lại uống thêm hai hơi, y quyết định phải làm thân với người này, rõ ràng năm người trên xe đang tỏ ra bài xích với người này, vậy mà vẫn đi chung đường, thật kỳ lạ. Trương Khâu nở nụ cười hỏi " Tôi nghe bọn họ gọi anh là Ly Thù, đó là hai chữ nào?"

Trương Khâu bị Ly Thù lườm một cái, đứng tại chỗ, như thể những bí mật nhỏ trong lòng mình đều bị đối phương nhìn thấu.

"Sinh ly tử biệt, thủ đồ đồng quy."

Đối phương khi nói lời này giọng nói vô cùng lạnh nhạt, còn có chút sự thù địch, làm Trương Khâu đứng đơ tại chỗ, đối phương đã lên xe, y lại lẩm nhẩm tám chữ kia ở trong miệng, nghĩ thầm có họ ly sao?

Trên xe lão Tam liên tục chửi mắng, Trương Khâu trong lòng mắt trợn trắng, người ở dưới mái hiên, đành phải nhanh chóng lên xe, rừng núi hoang vắng nếu y muốn chạy, cũng không biết chạy nơi nào.

Xe lại tiếp tục xóc nảy, Trương Khâu sau khi nôn xong bụng trống rỗng, chỉ là vẫn cảm thấy khó chịu, lắc lắc một hồi lại cảm thấy buồn ngủ, đầu gật gà gật gù, cuối cùng không biết ngã người vào chỗ nào, tìm một tư thế thoải mái ngủ ???? ngon lành.

Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, Trương Khâu tỉnh lại thấy hoàn cảnh lúc đó thà rằng ngất tiếp đi thì tốt hơn.

Y thế nhưng lại gối lên đùi Ly Thù!!

Hơn nữa với thị lực 5.3 của y, quần của Ly Thù sao lại có vết nước đáng nghi thế kia!!!

"Tỉnh? Ngủ thật ngon."

Giọng nói Ly Thù vẫn luôn thờ ơ, nhưng tại sao Trương Khâu lại nghe ra có sự cười nhạo trong đó.

Nhưng da mặt dày như Trương Khâu, mắt nhìn thẳng, như là người vừa rồi ôm đùi người khác ngủ không biết trời đất còn chảy nước miếng lên không phải là y.

" Ừm, ngủ rất ngon."

Trương Khâu cũng tự khen bản thân da mặt dày, loại trường hợp xấu hổ thế này mà y còn có thể thản nhiên tiếp lời, thật là gút chóp mà!