Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường

Chương 21: (Hồi tưởng) Nhớ một người

Tiêu Chiến rửa bát xong thì đi ra vườn dạo loanh quanh một lúc mới lên phòng làm việc. Sau cả tiếng soạn giáo án, anh vươn vai đứng dậy đi ra ban công, giờ là gần đến tháng mười hai, thời tiết vào đông nên gió khá lạnh.

Tiêu Chiến mặc chiếc áo khoác gió nên cảm thấy hơi rùng mình, đưa mắt nhìn ra cổng, anh cảm giác như mấy hôm nay luôn có người đang nhìn mình. Bên ngoài cổng vắng tanh, mùa đông lạnh nên người đi lại cũng thưa thớt. Tiêu Chiến mỉm cười, nghĩ chắc mình bị ảo giác. Đứng một lúc thì anh quay vào trong, khép cửa ban công lại.

Vương Nhất Bác thấy anh đã rời khỏi ban công mới bước ra, cậu nhìn chăm chú lên căn phòng có đèn sáng ấy. Lại nghĩ những lời Kỷ Lý nói:

- Sư huynh, em đã tìm hiểu về người mà anh bảo rồi. Anh ấy là Tiêu Chiến, lúc nhỏ sống cùng gia đình ở một vùng biển phía Nam. Ba mẹ anh ấy trong một vụ đắm tàu du lịch đã bỏ mạng ngoài biển, khi ấy anh Tiêu mới ba tuổi, may mắn thoát chết trong vụ đắm tàu đó. Anh Tiêu được bà nội nuôi dưỡng, hai bà cháu bán ngôi nhà trong Nam rồi chuyển ra thành phố A mua nhà sinh sống. Bà nội anh Tiêu có một cửa hàng nhỏ bán đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống trên phố Di Lăng. Hàng ngày ngoài đến trường, anh Tiêu còn đi dạy gia sư và giúp bà ship hàng. Nói chung cuộc sống của hai bà cháu cũng tạm ổn.

Vương Nhất Bác trầm ngâm đứng nhìn như thế rất lâu rồi mới rời đi. Cậu cũng không hiểu tại sao mấy hôm nay lại thích đứng trước cửa nhà anh như vậy, chỉ biết rằng những lúc như thế thấy thật yên bình.

**********

Vương Nhất Bác trở về Võ Lâm Đường, đến phòng Kendo, bê hộp đựng Tị Trần ra, cậu lấy khăn lau cho thanh kiếm sáng bóng.

Kỷ Lý từ bên ký túc định sang Tĩnh Thất tìm Vương Nhất Bác thì thấy trong phòng Kendo đèn sáng mới liền đi vào, thấy Vương Nhất Bác thì nói:

- Sư huynh, em đang định qua Tĩnh Thất tìm anh.

Vương Nhất Bác tay vẫn lau kiếm, hỏi.

- Có chuyện gì?

Kỷ Lý.

- Em nghe nói con trai út bên Hắc Long Đường đã trở về rồi ạ.

Vương Nhất Bác.

- Thằng đó đã về rồi sao? Hắc Long quả là chi không ít nhỉ, năm năm xuống còn một năm.

Kỷ Lý.

- Thằng này về e là lại gây rối cho chúng ta.

Vương Nhất Bác.

- Nước sông không phạm nước giếng, nếu nó cố tình gây chuyện thì tôi sẽ không để yên đâu. Cậu chú ý tập luyện với mọi người, nâng cao nghiệp vụ, phòng khi cần thiết.

Kỷ Lý.

- Vâng. Vậy em đi trước nhé.

Vương Nhất Bác gật đầu.

- Ừm, không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi.

Kỷ Lý đi rồi Vương Nhất Bác mới ngồi trầm ngâm. Hắc Long Đường là đối thủ của Võ Lâm Đường. Tuy họ mở sau nhưng lúc nào cũng hằm hè võ đường nhà họ Vương vì bên này luôn có nhiều môn sinh đến theo học.

Cách đây hơn một năm, con trai út nhà Hắc Long là Ôn Triều bị bắt vì có dây dưa đến ma túy và mại da^ʍ. Hắn ta bị kết án năm năm vậy mà sau một năm không biết bằng cách nào ba hắn đã lôi được hắn ra. Vương Nhất Bác cũng đã từng đối đầu với Ôn Triều, hắn ta thân thủ cũng thuộc loại trung bình, phần lớn là dựa vào anh trai hắn Ôn Húc hỗ trợ để đấu với người khác.

Vương Nhất Bác nhớ lại lần đó, vì đánh nhau với Ôn Húc mà về nhà đã bị mẹ phạt quỳ trong từ đường ba tiếng đồng hồ. Bà nói cậu không được tích sự gì, chỉ đi phá phách là giỏi. Vương Nhất Bác khi ấy cũng không trình bày rằng mình vì giúp môn sinh bị Ôn Triều bắt nạt mà phải đấu với anh em nhà hắn. Trước nay cậu luôn bị mẹ mắng nhiếc nhưng chưa một lần giải thích. Vương Nhất Bác cho rằng một khi đã bị ghét bỏ thì tất cả sẽ chỉ bị coi là cái cớ để thoát tội.

Vương Nhất Bác đứng lên cất Tị Trần vào trong tủ kính, lặng lẽ dọn dẹp một lượt rồi mới trở về Tĩnh Thất. Đứng bên ngoài ngước nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng sáng, cậu bỗng nhớ một người, nhớ đến quay quắt.

Phía bên kia, Tiêu Chiến cũng đứng dưới sân vườn, trên tay cầm cốc nước, mắt nhìn lên bầu trời, mỉm cười:

- Trăng đêm nay thật sáng.