Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường

Chương 20: (Hồi tưởng) Bỏ đi

Vương Nhất Bác về đến nhà, vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của ai đó.

Ông Vương trông thấy con trai thì vẫy tay:

- Tiểu Bác về rồi hả con, lại đây ngồi đi.

Vương Nhất Bác không thoải mái nhưng vẫn tiến vào phòng khách, cậu nhận ra khách đến nhà hôm nay là cha con ông Bùi Gia Hiển. Vương Nhất Bác cúi đầu chào rồi ngồi xuống ghế bên cạnh cha mình.

Bùi Gia Linh thấy cậu liền cười tươi đưa ra một chiếc túi nhỏ.

- Cái này cho anh.

Vương Nhất Bác nhìn rồi hờ hững hỏi:

- Đấy là gì?

Bùi Gia Linh:

- Mứt che-ry, ngon lắm, em đặc biệt dặn người làm cho anh.

Vương Nhất Bác:

- Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ngọt.

Bùi Gia Linh chưng hửng. Bà Vương thấy vậy thì cười nói:

- Gia Linh thật có lòng, cảm ơn con.

Bùi Gia Linh cười nhẹ nhàng:

- Dạ, không có gì đâu ạ.

Vương Nhất Bác ngồi đó nghe câu chuyện hỏi đi đáp lại cảm thấy thật tẻ nhạt.

Một lúc sau người làm đi vào mời mọi người tới phòng ăn. Vương Nhất Bác muốn khước từ nhưng vì nghĩ muốn giữ thể diện cho ba nên miễn cưỡng đi đến phòng ăn, cả bữa cậu chỉ chú tâm vào bữa tối của mình, không hỏi cũng không chuyện.

Sau khi tiễn khách ra về, bà Vương ngồi ở phòng khách, nhìn con trai mình:

- Tôi đã tính cả rồi, trước mắt Nhất Bác còn đang đi học nên hai nhà sẽ qua lại trong thời gian này. Mùa xuân năm sau sẽ làm lễ đính hôn, chờ hai đứa tốt nghiệp thì tổ chức hôn lễ.

Vương Nhất Bác đang cầm tách trà thì đặt xuống:

- Mẹ đang sắp xếp cuộc đời tôi đấy à?

Bà Vương vẻ mặt khó chịu:

- Tôi đã nói chuyện với cha con anh Bùi rồi, chỗ người lớn với nhau thì đây không phải chuyện đùa để anh có thể tùy ý phản đối.

Vương Nhất Bác lộ ra biểu cảm chán ghét:

- Mẹ không thấy mình thật buồn cười sao? Khi không cần thì vứt bỏ tôi, giờ muốn thuận lợi cho công việc của mình thì lại nhặt tôi lại để làm công cụ trao đổi. Tôi đã nói rồi, cuộc đời tôi thì tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm, mẹ không có quyền can thiệp.

Bà Vương trừng mắt nhìn con:

- Mày đang chống đối lại tao đấy à? Đồ con mất dạy.

Vương Ngân Chi thấy mẹ nổi đóa thì vội nắm tay bà:

- Mẹ, mẹ bình tĩnh, ca ca mới học năm hai, mẹ nói chuyện này có phải quá sớm rồi không?

Bà Vương nhìn con gái:

- Mới năm hai sao?

Vương Nhất Bác chợt bật cười chua chát:

- Ha ha, mẹ quả là bà mẹ số một, có khi giờ mẹ còn không biết con mình bao nhiêu tuổi cũng nên. Mẹ như vậy lấy tư cách gì dàn xếp cuộc đời của tôi?

Bà Vương lạng lùng:

- Dù năm hai hay năm tư thì tôi cũng đã quyết rồi, đến mùa xuân năm sau lễ đính hôn vẫn được tiến hành.

Vương Nhất Bác mắt vằn đỏ:

- Mẹ thích nhà họ Bùi đến thế thì mẹ tự mình đính hôn với họ đi, đừng lôi tôi vào.

Nói xong cậu bỏ chạy lên phòng. Bà Vương lại gào lên:

- Thằng kia, mày quay lại đây.

Ông Vương giờ mới lên tiếng:

- Em thôi đi, anh thấy em ngày càng quá đáng rồi đấy. Con mình sinh ra mà em còn không biết nó bao nhiêu tuổi, học hành như nào. Cả chuyện hứa hôn nữa, em tự mình quyết định cũng không có bàn qua với anh, em có còn coi anh là chồng nữa không hả?

Vương Ngân Chi cũng nói:

- Mẹ, con không hiểu tại sao mẹ lại ghét anh đến thế? Cùng là con mẹ sinh ra nhưng tại sao chưa một lần mẹ quan tâm đến anh, liệu anh có phải là con ruột của mẹ không vậy?

Bà Vương nhìn chồng rồi nhìn con gái:

- Mấy ba con anh hùa vào chỉ trích tôi sao? Thằng đó chống đối tôi đã đành, giờ cả anh và con gái anh cũng chống đối tôi.

Ông Vương:

- Không ai chống đối em cả nhưng cái gì cũng phải hợp lý. Em xem có người mẹ nào đối xử với con trai mình như thế không? Tiểu Bác vô tội, em không thể mọi oán hận đều trút lên đầu thằng bé như thế được. Em không đau lòng nhưng anh thì có.

Ông Vương nói xong liền đứng dậy định đi lên phòng Vương Nhất Bác, vừa bước tới cầu thang đã thấy cậu từ trên đi xuống. Nhìn con trai xách ba lô ông liền hỏi:

- Tối muộn rồi con đi đâu thế?

Vương Nhất Bác:

- Từ giờ con sẽ sang Tĩnh Thất ở.

Vương Ngân Chi buông tay mẹ chạy đến gần anh trai:

- Ca, anh không muốn ở bên này nữa sao?

Vương Nhất Bác:

- Nơi này vốn không thuộc về anh, anh lẽ ra nên rời đi lâu rồi. Ngân Chi, từ đây sang Võ Lâm Đường không xa, em hàng ngày qua chơi với anh cũng được mà.

Vương Ngân Chi nhìn anh mà thương quá, nước mắt cứ thế trào ra. Vương Nhất Bác sợ nhất nhìn em gái khóc nên vội đi xuống:

- Con đi nhé ba.

Cậu lướt qua phòng khách, không nói với mẹ mình một câu. Bà Vương thấy vậy lên tiếng:

- Mày cố tình muốn làm phản phải không?

Vương Nhất Bác không quay lại, cậu chỉ lạnh lùng nói:

- Tùy mẹ nghĩ sao cũng được.

Rồi đi thẳng. Vương Ngân Chi định đuổi theo thì ông Vương đã kéo tay con gái lại.

- Cứ để thằng bé được yên tĩnh, nó sống như này đã quá mệt mỏi rồi.

Vương Ngân Chi nhìn ba rồi gục đầu vào ngực ông mà thút thít.