Triệu Y đành ra khỏi phòng bệnh để anh yên tĩnh nghỉ ngơi, trong lòng cô chỉ lo sợ bây giờ phải làm thế nào để anh nhớ lại cô bây giờ.
Cố Phong Thần ở lại bệnh viện mấy ngày theo dõi thì được xuất viện. Hôm nay anh trở về nhà cô rất vui mừng nên dù nghén nặng vẫn vui vẻ chuẩn bị bữa tối cho anh. Rất nhiều món anh thích được cô chuẩn bị từ tôm, canh rau củ... tất cả đều được bày sẵn ra bàn chờ anh về. Vậy mà về đến nơi anh chỉ liếc mắt qua cô một cái rồi bước lên lầu luôn. Cứ nghĩ anh chỉ đi tắm rồi xuống nên cô đã ngồi chờ. Mãi không thấy anh đâu cô Triệu Y mới lên tìm thì anh đang ngồi trong thư phòng làm việc. Cô mở cửa đi vào " Thần, xuống ăn cơm thôi hôm nay em làm rất nhiều món anh thích ".
- Bố mẹ cô không dạy cô phải gõ cửa trước khi vào phòng à. Anh vẫn chẳng thèm ngẩng mặt nhìn cô.
- Anh có cần phải nặng lời với em vậy không, em cũng đâu phải là người ngoài.
- Cô chính là người ngoài chẳng liên quan gì đến tôi. Anh vẫn lạnh như cũ lên tiếng.
Triệu Y không thể chịu nổi mà bật khóc Cố Phong Thần yêu cô đâu rồi, đây không phải người yêu cô.
- Anh xác định coi em là người ngoài sao. Cô thút thít.
Bây giờ anh mới ngẩng đầu lên " Nhìn cô khóc anh có chút không thoải mái lắm.
- Đừng lôi nước mắt ra với tôi, phụ nữ các người trông thật phiền phức .
Cô không nói gì nữa cứ thế quay trở về phòng quá cửa. Dạo gần đây chăm sóc anh rất mệt mỏi thế mà anh tỉnh dậy lại chẳng quan tâm đến cô. Ngồi ngoài ban công nhìn ngắm bầu trời rộng lớn, cô lúc này chỉ trách ông trời tại sao không cho mình một đường hạnh phúc. Hay chính là cô không thể có. Tự nhiên bụng cô quặn thắt đau vô cùng. Cô rất lo lắng lên vội vàng đi ra cửa nhưng vừa đến cửa đã ngất lịm đi. Thím Chu ở dưới nhà mãi không thấy cô xuống ăn tối thì chạy lên gọi. Gõ cửa mãi không ai trả lời, bà mở cửa thì lại khóa trái. Rất lo lắng lên bà chạy sang gọi Cố Phong Thần. Anh kêu bà đi tìm chìa khóa mở cửa, vừa mở thì thấy cô đã nằm ngất trên sàn.
- Tiểu Y con sao vậy, mau tỉnh lại nhìn thím này. Thiếu gia mau mau đưa cô ấy đến bệnh viện. Thím Chu sốt sắng.
Cố Phong Thần thấy cô ngất đi không khỏi lo sợ bế cô lên xe đưa đến bệnh viện. Cô vừa được đưa vào cấp cứu một lát thì Thất Thiên Thu đến. Bà chạy lại tát vào mặt anh một bạt tai.
- Mày đã làm gì để con bé phải nhập viện hả. Mày có biết một tháng qua con bé đã vất vả chăm sóc cho mày thế nào không.
- Con không có làm gì cô ấy cả.
- Thôi đừng nói nữa, nó và cháu mẹ mà vó vấn đề gì thì con không xong đâu.
Bà vừa nói xong thì bác sĩ bước ra "Ai là người nhà của bệnh nhân".
- Là tôi, con dâu tôi thế nào rồi .
- Cô ấy vì đang mang thai cơ thể lại suy nhược nên dễ bị ngất. Gia đình cần khuyên cô ấy ăn uống đầy đủ, bớt suy nghĩ linh tinh để an tâm dưỡng thai. Nếu như sự việc này còn sảy ra thì e rằng đứa bé sẽ không giữ được.
- Cảm ơn bác sĩ tôi sẽ chú ý.
Thất Thiên Thu đi vào phòng bệnh nhìn cô nằm trên giường ngủ mặt thì tái nhợt đi đã đủ hiểu cô đau lòng thế nào. Cố Phong Thần vào sau nhìn cô như vậy trong lòng anh có chút áy náy.
- Mẹ sẽ đưa con bé về bên nhà để tiện chăm sóc, mẹ không an tâm để nó ở với con nữa. Dù không nhớ nó là ai thì ít ra cũng đừng ăn nói nặng lời. Nếu sau này con nhớ lại có hối hận cũng không kịp đâu.
- Rốt cuộc con là con đẻ của mẹ hay là cô ấy đây. Anh khá bất bình khi bà chỉ trích.
- Nó là con dâu nhưng cũng như con đẻ đừng có mà thắc mắc.
Like và theo dõi cho đời thêm vui