Xin Lỗi! Vì Không Ở Bên Em Sớm Hơn

Chương 32: Tỉnh lại

Dạo gần đây ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà nên sức khỏe cô đã yếu đi trông thấy. Các cơn nghén hành hạ làm cô chẳng ăn uống được gì, người gầy dạc đi. Thất Thiên Thu nhìn cô như vậy không khỏi xót xa khuyên cô về nghỉ ngơi nhưng cô cố chấp ở lại. Sau một tháng băng bó theo dõi, hôm nay bác sĩ đến kiểm tra vết thương ở đầu, về cơ bản nó đã lành hơn rồi nhưng anh vẫn có không dấu hiệu tỉnh lại. Cô nhìn khuôn mặt mặt anh nhợt nhạt ,thiếu sức sống làm cô càng lo lắng hơn. Nắm chặt bàn tay anh nước mắt cô lại rơi " Anh không định tỉnh lại chăm sóc em và con sao Thần. Dạo gần đây em nghén lắm, không có anh ở bên em không ngủ được, em không ăn được gì. Cá em nuôi cũng chết gần hết rồi, vậy mà anh vẫn cứ nằm đây sao ". Triệu Y vừa nói vừa quệt nước mắt. Cố Phong Thần như nghe được lời cô nói mà ngón tay siết chặt dần. Đột nhiên cô cảm nhận được, ngẩng mặt lên nhìn là anh đang nắm tay cô, anh đang dần mở mắt . Triệu Y vui mừng khôn xiết như muốn nhảy cẫng lên.

- Thần là em , Triệu Y đây anh có nhìn thấy em không.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn đến cô với ánh mắt khó hiểu.

- Cô...cô...là ai.

Câu hỏi của anh như sét đánh ngang tai cô cái đoàng. " Anh không nhận ra em , không nhớ em là ai ". Cô vội vàng ấn nút gọi bác sĩ.

Các bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra để cô lui ra ngoài. Ông bà Cố nghe anh tỉnh lại cũng vội vàng chạy đến, nhìn cô bần thần ngồi ở cửa Thất Thiên Thu hoang mang.

- Y Y, Thần đã tỉnh lại rồi đúng không con.

- Mẹ, Thần không nhận ra con, anh ấy không nhớ con. Cô lại bắt đầu khóc, mắt cô dạo này khóc nhiều đã sưng húp lại rồi.

Bác sĩ từ phòng bệnh đi ra thông báo .

- Bệnh nhân đã tỉnh lại nhưng do chấn thương nặng ở đầu nên anh ấy sẽ bị mất một phần trí nhớ xảy ra gần đây. Tuy chỉ là tạm thời nhưng cũng có thể là vĩnh viễn. Xác xuất xảy ra cũng khá là cao. Vị bác sĩ nói xong rời đi, Triệu Y nghe xong thì ngồi bệt xuống, cô đang không còn sức để khóc nữa rồi. Thất Thiên Thu rìu cô đứng dậy đi vào phòng, Cố Phong Thần đang ngồi trên giường bênh. Nhìn thấy họ vào anh lên tiếng.

- Bố mẹ, con bị sao mà phải vào viện vậy, mà cô gái này là ai. Anh vừa nói vừa chỉ tay về hướng cô.

Thất Thiên Thu chạy lại gần " Phong Thần, con không nhớ con bé, đây là vợ chưa cưới của con, nó đang mang thai mà con không nhớ gì sao. Triệu Y đứng góc cửa nãy giờ vẫn không lên tiếng, anh mất một phần kí ức nhưng trong đó lại liên quan về cô. Anh nhớ tất cả nhưng lại quên một mình cô.

- Tiểu Y, con lại đây đi. Cô bần thần bước lại gần nhìn anh. " Thật sự là anh không nhớ gì về em". Cô cầm tay anh đặt lên bụng phẳng của mình. " Anh có cảm nhận được cục cưng của chúng ta đang lớn dần không ".

Cố Phong Thần rụt tay lại nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh " Tôi không có thói quen gần phụ nữ thì làm sao mà cô có thai với tôi được."

Lại một tiếng đoàng như tiếng sấm đáng ngang tai cô. Anh nói như vậy ý đây không phải con của anh. Thất Thiên Thu vội nói.

- Tiểu Thần, đừng có mà ăn nói linh tinh. Đứa bé trong bụng là của con, con không nhớ nhưng mẹ làm chứng, mẹ tin Y Y. Bà nắm bàn tay cô lau nước mắt cho cô rồi an ủi.

- Không được khóc, mẹ còn ở đây mà. Con sẽ không phải chịu thiệt thòi, từ từ nó sẽ nhớ ra thôi.

- Thôi được rồi mọi người ra ngoài hết đi con cần đi nghỉ.

- Thế con nghỉ ngơi đi

Ông bà Cố kéo nhau ra ngoài nhưng cô không ra, cô vẫn đứng đó nhìn anh.

- Cô còn định đứng đó ăn vạ sao ?

- Em..em ,Triệu Y cứng họng không biết nói gì. Thái độ của anh lúc này cô thật không thể thích ứng nổi, chỉ toàn lạnh lùng không lấy một chút dịu dàng, yêu thương.

Én đây nè, Yêu các bạn đọc truyện nhất nè