Mua Mạng Vợ Nhỏ

Chương 18

Thu Tuyết có thai, áp lực lại vô tình đặt đến trên người tôi một lần nữa. Lần này không phải chỉ có mẹ chồng mà còn có cả bà nội chồng, chỉ là một người thì nhẹ nhàng dặn dò, còn một người thì đanh đá xỏ xiên. Khó chịu thì khó chịu thật nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào, là gia đình chồng tôi mong cháu, tôi cũng không cấm cản họ được.

Sáng này, mẹ chồng tôi đưa tôi ra chợ huyện, đi vào một đường làng rất xa để đến nhà ông thầy mo chuyên bốc thuốc mang thai cho phụ nữ. Nhà thầy mo rất đông, đàn bà con gái ngồi chờ từ ngoài hành lang vào đến phòng khách, chắc vì chỗ quen biết nên mẹ chồng tôi được ưu tiên cho vào, thái độ của bọn họ đối với mẹ chồng tôi cũng cung kính đường hoàng lắm. Bắt mạch xong, thầy mo kê cho tôi 7 thang thuốc uống trong vòng 7 ngày, hết 7 ngày thì ngưng 1 tuần, 1 tuần sau lại đến hốt thêm 7 thang thuốc khác. Vì mẹ chồng tôi muốn cháu bà là con trai nên là 7 thang thuốc, chứ nếu muốn con gái thì lại là 9 thang thuốc. Nói chung tôi cũng không hiểu lắm nhưng vì mẹ chồng tôi muốn thế, tôi không thể không nghe theo.

Ngồi trên xe về lại nhà, mẹ chồng tôi dặn dò kỹ lưỡng:

- Thuốc này phải để thím Đại nấu cho con uống, có đắng cũng ráng uống, như vậy mới mau có con, con hiểu chưa?

Tôi gật gật:

- Có hiệu nghiệm thật không mẹ?

Mẹ chồng tôi gật đầu chắc nịch:

- Hiệu nghiệm, nhiều người uống ở đây lắm rồi, thầy mát tay lắm... con đừng lo.

Tôi lại gật gật, nhìn đống thuốc bên cạnh, tôi chỉ còn biết thở dài trong lòng chứ lại không thể nói với mẹ chồng tôi... là con trai mẹ và tôi vẫn chưa phát sinh cái loại quan hệ để tạo ra em bé kia. Ui chao, nghĩ cũng đáng thương cho Cảnh Long, có vợ rồi mà vẫn còn "trong sạch" mới gọi là đau đầu chứ.

Đang suy nghĩ miên man, mẹ chồng tôi bên cạnh đột nhiên thở dài than thở:

- Nhà mình... để ý nhiều nhất là chuyện con cháu nối dõi, nếu không phải vì chuyện con cái thì lúc còn trẻ mẹ cũng không phạm nhiều sai lầm như vậy. Bây giờ đến lượt con trai của mẹ, mẹ không muốn nhìn thấy Cảnh Long đi vào vết xe đổ của cha nó... nên con phải cố gắng một chút, sinh được một đứa cho nhà họ Huỳnh... con muốn thế nào cũng được.

Tôi nhìn bà, bất giác lại thấy được sự lo lắng cùng bất an hiện rõ trên khuôn mặt hiền hậu, tôi dịu giọng trả lời:

- Con cái là do ý Trời... mình cũng không thể nào ép buộc được nhưng con sẽ cố gắng, con cũng không muốn Cảnh Long lấy nhiều vợ... phức tạp lắm.

Mẹ chồng tôi khẽ gật đầu, trong lời nói có hàm ý trách móc:

- Cảnh Long không giống cha nó, không có cái tính trăng hoa bên ngoài, từ nhỏ suy nghĩ đã rất chín chắn, rất hiểu chuyện... Nó là một tay mẹ dạy, mẹ chưa bao giờ muốn con trai mình sống theo lối sống của người lắm tiền, coi thường người khác. Do vậy nên mọi quyết định của Cảnh Long, mẹ chưa bao giờ phải do dự lo lắng điều gì cả. Lúc nó quyết định cưới con, trong nhà ai cũng phản đối, chỉ có mẹ là đồng ý nghe theo con trai mình làm bà nội con giận mẹ mấy ngày mới thôi. Cảnh Long nó thương con, không muốn con bị thiệt thòi... đời này con cố đối tốt với nó nha con.

Tôi khẽ gật đầu, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì. Cảnh Long, anh ấy giống như là có tình cảm với tôi, đối xử với tôi lại rất tốt... nếu tương lai không phát sinh chuyện gì quá đáng thì tôi cũng không có cái suy nghĩ sống tệ với anh ấy một tí nào.

Mẹ chồng tôi vỗ nhè nhẹ lên tay tôi, giọng bà dịu dàng vô đối:

- Cảnh Dục chết, mẹ chỉ còn một mình Cảnh Long, giờ có thêm con dâu thì là có hai đứa con một trai một gái. Mẹ quý con lắm, cái số chịu nhiều thiệt thòi... thôi thì về đây rồi, cứ nghe theo mẹ chỉ dạy, mẹ sẽ bảo vệ vợ chồng con đến khi nào không bảo vệ được nữa thì thôi. Ráng nha con!

Mẹ chồng tôi rất hiền, phải nói là vô cùng hiền, hiếm hoi lắm mới tìm được một người mẹ chồng hiền lành phúc hậu và tâm lý như mẹ chồng tôi. Bà đã nói như vậy, tôi ngoài sự cảm kích ra thì còn gì khác hơn để nói nữa đâu, thời gian sau chắc chắn sẽ phải cố gắng "cày bừa" vì một tương lai huy hoàng sau này rồi đây.

Tối hôm đó, Cảnh Long thấy tôi nhăn mày nhíu mặt trợn lên trợn xuống uống thuốc, anh đi tới gần, tò mò hỏi:

- Em uống cái gì vậy? Nước gì vừa đen vừa hôi vậy hả?

Tôi nhe răng gào thét:

- Thuốc mau có bầu.

- Có bầu?

- Ừ, anh muốn có bầu không, uống chung luôn nè?

Cảnh Long vịn giữ trán tôi lại, anh nheo mày, lườm lườm hỏi:

- Ai bày cho em cái này? Thuốc thang liên quan gì, chủ yếu là anh chứ cần gì thuốc? Em không tin tưởng anh?

Tôi cười nhếch môi:

- Là mẹ anh không tin tưởng anh, thuốc của mẹ... em chịu.

- Của mẹ?

Tôi gật đầu, đùa cợt:

- Tất nhiên, sức khỏe anh thế nào mà để mẹ phải cực khổ như vậy? Con với chả cái... làm khổ mẹ khổ cha là giỏi.

Cảnh Long trợn tròn mắt nhìn tôi, anh cười khảy một phát rồi nhấc bổng cả người tôi lên, đặt tôi ngồi trên mặt bàn, chén thuốc đen ngòm vẫn còn đặt bên cạnh. Anh ép cả người tôi dựa vào tường, nụ cười đểu giả:

- Quên chén thuốc kia đi, muốn sinh con thì phải tìm anh, em xem thường anh quá rồi đó.

Tôi bỉu môi, cười cười:

- Cái này thì phải xem anh làm ăn thế nào đã, xem thường hay chưa thì còn chưa biết.

Cảnh Long híp mắt nhìn tôi, nụ cười mị hoặc vô cùng:

- Là do em chọn cái chết!

Dứt câu, anh liền chồm người đến hôn lên môi tôi, nụ hôn có chuẩn bị trước nên cảm giác cũng không quá ngỡ ngàng. Mặc dù đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay nhưng khi được anh hôn, tôi vẫn không giữ vững được phong độ mà xìu cả người lại chỉ trong vòng có mấy giây. Cảnh Long hôn rất điêu luyện, anh mυ'ŧ môi nhẹ nhàng, đầu lưỡi đưa vào lại rất trơn tru, kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tôi bị hôn đến tối tăm mặt mày, chút xíu kinh nghiệm đọc được trên mạng của tôi cũng như hạt cát trong sa mạc, chẳng vận dụng được một chút gì cả. Vịn hai tay vào bàn, chốc chốc lại thở ra những tiếng rên nhỏ kiều mị....

Cảnh Long không gấp, anh vẫn tiếp tục hôn, một tay giữ chặt sau cổ tôi, tay còn lại theo cảm tính mà mơn trớn vào trong lớp áo. Bàn tay thon dài mịn màng của anh xoa xoa khắp vùng bụng tôi rồi từ từ di chuyển lên trên ngực. Ngay lúc bàn tay to lớn kia chạm vào một bên ngực, tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến giật hết cả mình, một loại cảm giác kỳ lạ chạy từ vùng ngực lên thẳng đến đại não khiến tôi không cách nào bình tĩnh lại được. Cảnh Long buông môi tôi ra, anh nhìn tôi, giọng khàn khàn:

- Sao giật mình vậy hả?

Tôi run run siết tay vào cạnh bàn, hai bầu ngực xinh xắn bị ai đó vừa xoa vừa nắn đến đáng thương.

- Mặt em đỏ hết rồi kia kìa... đẹp lắm!

Tôi xấu hổ cúi gằm mặt, mà tôi càng nhún nhường, anh càng mạnh mẽ hơn nữa. Vén áo tôi lên cao, anh kéo phăng cả áσ ɭóŧ ra, lại để hai bầu ngực tròn tròn lộ ra dưới ánh đèn sáng rực. Tôi ngại ngùng muốn kéo áo xuống lại bị anh ép giữ chặt vào thành tường, giọng anh càng lúc càng khàn đi:

- Ngoan, anh thương!

Đôi môi hiếu kỳ phũ lên ngực tôi, anh khẽ liếʍ láp, mơn trớn đùa bỡn hết từ bầu ngực này đến bầu ngực kia. Hai tay tôi ôm chặt lấy cổ anh, thoáng chốc từ khuôn miệng truyền ra vài tiếng rêи ɾỉ kỳ lạ. Cảnh Long vừa hôn vừa day day hai hạt đào nhỏ trước ngực khiến nó nở rộ ra trước mắt anh giống như là chào đón chủ nhân của nó vậy. Đáng ghét, cơ thể tôi lúc này đáng ghét quá đi mất!

Không còn đủ nhẫn nại để đùa giỡn nữa, "vật" gì đó giấu trong lớp quần dài của anh đã thực sự thức dậy từ lúc nào rồi. Cảnh Long bồng lấy tôi rồi ôm tôi đi đến giường, anh đặt tôi nằm xuống, những cái hôn nồng nàn từ môi xuống dài đến dưới bụng khiến cả người tôi quằn lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đến cuối cùng, người gấp nhất vẫn là tôi, phen này tôi bị anh chơi đùa đến thảm hại rồi, trời ơi à!

Trong phòng ngủ riêng tư lúc này chỉ còn lại những tiếng rêи ɾỉ lúc cao lúc thấp, có vài giọt nước mắt chảy ra cũng có những giọt mồ hôi lấm tấm chảy dài trên trán trên ngực của ai đó. Những âm thanh của cơ thể va chạm vào nhau khiến cho người nghe phải cảm thấy nóng tai, nóng cả bụng. Hai chân tôi gác lên cổ anh, phía dưới nữa là từng đợt luận động mạnh mẽ không ngừng. Cảnh Long xoa xoa ngực tôi, chốc chốc lại vỗ nhẹ vào mông tôi, nụ cười huyền bí ảo dịu vô cùng. Giây phút cao trào nồng nhiệt qua đi, người đàn ông với cơ bắp rắn chắc bồng tôi đi vào phòng tắm, thả tôi vào trong nước ấm, tên nào đó vừa nói là mát xa vừa lợi dụng xoa xoa bóp bóp khiến tôi bực mình đến phát rồ lên nhưng lại không còn đủ sức chống cự nữa. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng sóng nước dồn dập, tiếng rên khe khẽ của cả hai như hòa vào làm một...

Bên ngoài, trên tấm ga giường màu hồng phấn thấp thoáng thấy được vài vệt máu nhỏ màu hồng đậm, những vệt máu nhỏ đánh dấu cho sự trưởng thành của một người con gái!

.........................

Ngày hôm sau tôi về thăm mẹ, với lại cũng muốn nói cho mẹ nghe chuyện Cảnh Long biết được bí mật gương mặt của tôi. Lúc nghe xong, mẹ tôi có chút lo lắng, bà vội hỏi:

- Thằng Long biết rồi... nó có gây khó dễ gì cho con không?

Tôi lắc đầu, vội trả lời:

- Dạ không, anh ấy còn đối xử với con tốt hơn nữa kìa... mẹ đừng lo.

Mẹ tôi im lặng một lát, lát sau, tôi lại thấy bà thở dài, giọng cũng dịu hơn:

- Thôi, như vậy cũng được, mẹ thấy Cảnh Long quyết định như vậy cũng đúng... mà thằng Long cũng là đứa hiểu chuyện, cứ mấy hôm lại gửi thằng Toàn đem đồ về cho nhà mình. Nếu con với nó đã quyết định yêu thương nhau vậy thì phải ráng mà vun vén cho chồng con, biết chưa An?

Tôi gật gật, bất giác trên môi đã là nụ cười rực rỡ từ khi nào. Mẹ tôi không khó tính nhưng bà lo xa, từ bé tôi đã không bằng được người ta nên bà lo cho tôi lắm. Trong lòng lúc nào cũng nghĩ là mắc nợ tôi nên cứ lo lắng cảm thấy có lỗi với tôi, cả cha tôi cũng vậy, thương con cái rất nhiều nhưng lại không biết phải làm sao. Giờ tôi lớn rồi, cũng đã lấy chồng, chuyện gì đã qua thì để cho nó qua, nghĩ nhiều làm gì cho thêm nặng lòng.

Tôi kéo ghế ngồi sát bên mẹ, tôi nỉ non nói với bà:

- Khổ thì cũng đã khổ rồi, chuyện gì không vui thì mình bỏ đi mẹ, đừng suy nghĩ tới nữa... con sẽ sống hạnh phúc mà... mẹ yên tâm nha mẹ.

Mẹ tôi vỗ vỗ nhè nhẹ lên tay, bà cười mỉm chi, nụ cười chân thật từ tận đáy lòng. Như chợt nhớ ra gì đó, bà đứng thẳng dậy, vội nói:

- Xém chút là quên, mẹ nói bữa nào bây về mẹ đưa mà mẹ quên riết.

- Đưa cái gì hả mẹ?

Mẹ tôi cười cười:

- Có cái gì đâu, sợi dây chuyền của bà ngoại bây á mà.

Tôi gật gù, sợi dây chuyền vàng có mặt hình giọt lệ của bà ngoại cho tôi. Dây chuyền này là của hồi môn bà ngoại cho tôi nên trong nhà dù có túng thiếu cỡ nào thì mẹ tôi cũng không nỡ đem đi bán. Nhớ có lần thằng Toàn bệnh, tôi nói mẹ đi bán lấy tiền về mua thuốc cho em, mẹ tôi suy nghĩ khóc lên khóc xuống nhưng cũng chỉ dám đem đi cầm lấy tiền xoay sở đỡ, đợi cha tôi lãnh lương là đi chuộc về liền. Nghĩ lại thấy tội cha mẹ tôi ghê, số của hai người họ làm sao ấy trời.

.............................

Sáng sớm của hai ngày sau, tôi theo Cảnh Long lên thành phố một chuyến. Cảnh Long là đi bàn chuyện làm ăn, còn tôi, tôi theo anh ấy đi chơi một chuyến cho khoay thỏa.

Ngày đầu tiên ở thành phố, Cảnh Long đưa tôi đi chơi vài nơi, mua sắm nhiều thứ, ăn siêu nhiều món ngon. Cả ngày đi linh tinh ngoài đường, tối về "chiến đấu" trong căn phòng khách sạn 5 sao sang trọng. Sau khi "đánh nhau" được một trận, hai đứa tôi mới nằm ngắm cảnh thành phố về đêm. Có người khi nãy thô bạo ghì đùi tôi nên giờ phải xoa bóp dỗ dành. Tay thì xoa xoa đùi, giọng thì nỉ non bên tai:

- Hôm nay nội y không cùng màu nhỉ?

Tôi nhàm chán trả lời:

- Hôm nay bổn cung mệt, cứ tưởng là về phòng được ngủ nên không có chuẩn bị trước.

Như phát hiện ra điều gì đó, Cảnh Long liền hỏi to:

- Vậy mấy hôm trước... là em có ý đồ?

Tôi cười khinh bỉ, nói đầy tự tin:

- Chứ anh nghĩ thế nào, nội y cùng màu... bà tính cả rồi đấy!

Cảnh Long véo vào mũi tôi, anh càu nhàu:

- Em ranh ma thật đó, anh nói em là con mèo lươn lẹo mà em không nhận... lại còn biết mặc nội y cùng màu... kinh nghiêm quá nhỉ?

Tôi cười cười, mệt mỏi nhắm chặt mắt, cũng không phải chỉ có đàn ông mới tính toán được đâu, đàn bà chúng tôi cũng là bậc thầy trong việc "làm bẫy" người khác ấy chứ!

.............................

Ngày hôm sau, Cảnh Long đi kí hợp đồng, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh nên tôi bảo anh để tôi ở trung tâm thương mại bên cạnh, khi nào anh xong việc thì gọi cho tôi, tôi đi ra tìm anh.

Đi loanh quanh mua được vài món đồ, có chút mỏi chân nên tôi vào cửa hàng gọi một ly trà đào giải khát. Đang còn loay hoay tìm chỗ ngồi yên tĩnh thì đột nhiên tôi nhìn thấy Lệ Dung đang ngồi một mình. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi đến ngỡ ngàng, cuối cùng lại là Lệ Dung lên tiếng nói trước:

- An An... cô tới đây ngồi đi.

Tôi nghĩ nghĩ vài giây, cuối cùng cũng quyết định đi tới chỗ Lệ Dung. Đi đến trước mặt cô ấy, Lệ Dung cảm thán hỏi tôi:

- An An... cô phẫu thuật thẩm mỹ hay là...?

Tôi cười cười:

- Tôi... chuyện dài lắm, cô đã thấy mặt tôi rồi vậy cũng xem như mình có duyên đi.

Lệ Dung vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi chăm chú rồi lại hỏi:

- Nếu là phẫu thuật thẩm mỹ... vậy cũng quá đẹp đi, tôi không nghĩ là cô lại đẹp đến như vậy, khác xa lần trước tôi gặp rất nhiều... đẹp lắm đó An An.

Tôi cười khách sáo:

- Cảm ơn cô đã khen... nhưng sao cô nhận ra tôi hay vậy?

Lệ Dung trả lời:

- Chắc là dáng đi, thần thái của cô cũng rất đặc biệt... từ lúc cô gọi nước tôi đã để ý đến cô rồi, mãi đến lúc cô đến gần tôi mới dám chắc chắn là cô. Thật không ngờ... tôi không nghĩ tới chuyện này luôn đó.

Để lộ gương mặt thật sự của mình ra, tôi không nghĩ là Lệ Dung lại cảm thấy sốc đến như vậy. Chắc là trước kia trông tôi quá xấu nên bây giờ... nghĩ thì cũng thấy sốc thật.

Nghĩ nghĩ, tôi lại nói:

- Thôi, đừng nói đến chuyện này nữa... sao cô ngồi đây một mình vậy Lệ Dung? Chú Lương đâu?

Lệ Dung dịu giọng:

- Tôi đi mua sắm mà, còn cô sao lại đi một mình? Cậu Hai đâu?

- À anh ấy có chút chuyện, tôi thì lại muốn mua vài món đồ riêng tư nên bọn tôi tách ra rồi, lát nữa gặp sau.

- Ra là vậy...

Lần này đến phiên tôi tò mò, tôi hỏi:

- Lệ Dung, cho tôi nhiều chuyện chút xíu... sao cô cứ đeo khẩu trang che kín mặt vậy?

Lệ Dung nhẹ nhàng trả lời:

- Cũng không giấu gì cô, tôi vừa phẫu thuật thẩm mỹ... đang trong giai đoạn lành lại nên không tiện để lộ ra bên ngoài. Là phụ nữ mà, ai không muốn bản thân mình xinh đẹp hơn.

Tôi gật gù:

- Thì ra là vậy, chắc là đau lắm đúng không?

Lệ Dung sờ sờ bên ngoài lớp khẩu trang dày đặc, cô ấy cười nói:

- Cũng đau nhưng tôi chịu được, miễn đẹp là được mà.

Hai người bọn tôi nói chuyện với nhau cũng khá lâu, đại loại chỉ là những chuyện xoay quanh chủ đề quần áo làm đẹp, tuyệt nhiên không nhắc một chữ gì đến công việc và mối quan hệ của hai bên. Thật ra Lệ Dung cũng không quá khó gần, lần nói chuyện này cô ấy nói khá nhiều, cũng vui vẻ thân thiện với tôi lắm. Cô ấy nói, do không hợp tính cách với chưa tiếp xúc nhiều nên nhiều người mới bảo là cô ấy khó gần chảnh choẹ này kia, bản thân cô ấy cũng không muốn mình bị người khác nói thành ra như vậy. Tôi cũng có nói khéo với cô ấy về chuyện gương mặt của tôi, cô ấy nghe qua là đã hiểu nên liền nói sẽ không nói lại với ai chuyện gặp tôi ngày hôm nay. Tôi là không muốn rắc rối nên mới nói với Lệ Dung như vậy, chứ chuyện gương mặt này của tôi, trước sau gì mọi người cũng được biết cả mà thôi.

Hơn nửa tiếng sau, Cảnh Long gọi đến, cả tôi với Lệ Dung cùng đi ra ngoài để về lại nhà. Lúc thấy bọn tôi đi ra, Cảnh Long bước xuống xe xách đồ giúp cho tôi, anh nhìn Lệ Dung, thái độ vô cùng dè chừng. Lệ Dung nhìn bọn tôi, cô ấy cười khẽ, nói:

- Cậu Hai, trong công việc tôi là đối thủ của cậu nhưng ở ngoài đời, tôi đơn giản chỉ là một cô gái, cậu không cần dè chừng tôi như vậy đâu.

Cảnh Long nhàn nhạt trả lời:

- Trong công việc hay ở ngoài đời gì cũng vậy, tôi sống luôn biết đề phòng trước sau. Nhưng hôm nay cũng cảm ơn cô đã nói chuyện giải thoay cùng vợ tôi, cô có cần bọn tôi đưa cô về không?

Lệ Dung từ chối, lời nói vô cùng khách sáo:

- Cậu đã ngại tiếp xúc với tôi, vậy thì còn khách sáo như vậy làm gì. Mợ Hai đẹp người, mà tính tình lại rất dễ thương, rất đơn thuần... tốt hơn rất nhiều cô gái xinh đẹp ngoài kia... cậu phải đối tốt với mợ... tôi rất ngưỡng mộ và luôn chúc phúc cho hai người.

Tôi nhìn Lệ Dung, nói lời thật lòng:

- Cảm ơn cô, Lệ Dung.

Lệ Dung cười nói:

- Tôi nói đúng thôi mà, hiếm khi nào tôi gặp được người đơn giản như cô, mong cô có được hạnh phúc thật sự...

Dừng một chút, cô ấy lại nói, ánh mắt khẽ nhìn lướt sang Cảnh Long đang đứng bên cạnh tôi:

- Mà cô cũng đừng để người khác bắt nạt, nhà chồng cô... tôi thấy không đơn giản chút nào đâu đó... phải cẩn thận nha.

Tôi hơi ngớ người, không nghĩ là Lệ Dung lại nói thẳng thừng đến như vậy. Trong lúc vợ chồng tôi còn ngạc nhiên thì Lệ Dung đã lên tiếng chào tạm biệt:

- Vậy thôi, chào tạm biệt hai người, tôi về trước, hẹn gặp lại lần sau.

Cảnh Long trầm giọng:

- Chào cô.

Tôi cũng dịu giọng chào tạm biệt:

- Hôm nào gặp, cô đi cẩn thận.

- Ừ, đi cẩn thận!

Lệ Dung bắt một chuyến xe bên đường, nhìn theo bóng chiếc xe chạy đi, tôi bất giác cảm thấy... cô gái này thật sự rất kỳ lạ. Cô ấy giống như là biết rất nhiều nhưng đôi khi lại giống như là chẳng biết gì hết. Mà hình như, cô ấy rất không có thiện cảm với Cảnh Long, lần này giáp mặt nhau, ánh nhìn của cô ấy khi nhìn thấy Cảnh Long không giống với ánh nhìn khi nhìn thấy những người khác. Có khi, là do chú Lương và nhà họ Huỳnh là kẻ thù nên cô ấy mới có thái độ như vậy chăng?

- Anh này...

Cảnh Long không hề nghe tôi gọi, anh ấy đang nhìn đăm chiêu theo hướng chiếc xe vừa rời đi của Lệ Dung. Gương mặt căng thẳng cùng ánh mắt trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng lắm vậy. Rất hiếm khi tôi nhìn thấy Cảnh Long để lộ cảm xúc và mất cảnh giác như lúc này... tất cả là vì Lệ Dung sao?!