Mua Mạng Vợ Nhỏ

Chương 17

Anh ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng anh khàn khàn:

- An An, trả lời đi chứ? Em trốn cái gì?

Tôi cúi đầu trốn tránh, miệng ngập ngừng nói không thành câu:

- Em... em...

Cảnh Long nâng mặt tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ngón tay thon dài sờ sờ lên mặt tôi, ánh nhìn tràn ngập sự tự tin:

- Em giấu ai cũng được nhưng anh là chồng em... em giấu anh làm gì? Em giấu được bao lâu?

Bị ép phải nhìn thẳng, tôi có muốn trốn trốn cũng không được. Khẽ hít vào một hơi, tôi do dự, cố lảng tránh thêm một lần nữa:

- Anh nói gì... em không...

Cảnh Long cười nhẹ, anh hỏi:

- Mặt của em... tại sao lại như vậy?

Tim tôi đập thình thịch như muốn văng ra khỏi l*иg ngực, mặt nóng bừng lên vì bị phát hiện, tôi run run trả lời:

- Mặt em... mặt em...

Thấy tôi vẫn ngoan cố, Cảnh Long buộc tội thêm:

- Thuốc gì em giấu ở phòng tắm, anh không phải là không biết... chẳng qua anh muốn để em tự nói với anh. Nhưng e là... em thà giấu anh chứ nhất quyết không chịu nói. Nếu em đã ngại không muốn nói, vậy để anh hỏi là được phải không?

Biết không thể nào trốn được, tôi đành hết cách, chỉ còn biết run run hỏi nhỏ:

- Anh... anh biết từ khi nào?

Cảnh Long bật cười:

- Vậy là em nhận?

Tôi mấp máy môi, có chút hờn dỗi:

- Không nhận thì được à, anh biết hết rồi còn gì.

- Nhận như vậy thì có phải tốt hơn không, dù sao thì anh cũng đã biết...

Anh dừng một lát, lại hỏi, giọng rất tò mò:

- Nhưng sao em phải làm như vậy? Để gương mặt thật của mình ra không phải là tốt hơn sao?

Tôi chớp chớp mắt, suy nghĩ thật lâu mới dám nói ra sự thật:

- Chuyện này... thật ra là do mẹ em muốn như vậy, thuốc cũng là của mẹ đưa, em không làm theo là không được.

Cảnh Long ngạc nhiên nhìn tôi:

- Tại sao mẹ lại muốn như vậy, anh có chút không hiểu?

Tôi thở dài một hơi:

- Nhà em thiếu nợ rất nhiều, nếu em không làm cho mình xấu thành ra như vầy chắc em đã bị bọn giang hồ... mẹ là muốn tốt cho em, bà không muốn em vì chuyện gia đình mà phá hủy tương lai của mình...

- Thiếu nợ bao nhiêu mà nhiều?

- Em không biết nhưng mẹ em nói là thiếu rất nhiều, lãi mẹ đẻ lãi con, đến cha mẹ em cũng tính không được. Cũng tại vậy mà nhà em mới phải xa xứ bao nhiêu năm nay, cha em làm ăn cứ thất bại liên tục, hiện tại vẫn phải gửi tiền về để trả khoản nợ vay ngân hàng nhà ông ngoại. Biết bôi trét như vậy là rất xấu nhưng thà là như vậy còn hơn là bị bọn giang hồ nhận ra rồi bắt em bán cho bọn buôn người. Anh thấy đó, cha mẹ em vừa nghèo vừa không có tiếng nói, đến con gái mình bị người ta ép chết cũng không cứu được con mình mà...

Cảnh Long đột nhiên không hỏi nữa, anh như cảm thấy chột dạ liền xoa xoa tóc tôi mà an ủi, giọng anh trầm trầm:

- Chuyện lần trước ở lăng mộ... em sợ lắm phải không?

Tôi cúi đầu, gật gật:

- Sợ, cảm giác sắp chết... thật sự rất đáng sợ.

Tôi nói những lời này cũng đều là thật lòng, chỉ có những người đã từng trải qua cảm giác cái chết cận kề mới hiểu được sự sống đáng quý như thế nào. Ngày đó, lúc chuẩn bị bị tiêm mũi tử, tôi đã phải xin lỗi bản thân mình rất nhiều lần. Chết đi rồi không đáng sợ mà cái cảm giác sắp chết mới là thứ khiến con người ta sợ hãi nhất!

Cảnh Long đột nhiên ôm tôi vào lòng, anh xoa xoa vai tôi, giọng thủ thỉ chỉ mình tôi nghe được:

- Anh xin lỗi, là nhà mình có lỗi với em... sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa... anh hứa đó...

Tôi dựa vào ngực anh, hai mắt đỏ hoen nhưng lại không nói được lời nào. Cũng không hiểu tại sao cảm xúc của tôi lại dâng trào như vậy, bình thường tôi giỏi nhất là chịu đựng, làm gì có chuyện bánh bèo công chúa như lúc này? Hay là do Cảnh Long, do bên cạnh tôi đột nhiên có người đến xoa dịu và an ủi nên tôi mới bộc bạch nói nhiều và mít ướt đến như thế?

Càng nghĩ càng thấy bản thân mình đáng thương, đến chuyện khóc thôi mà tôi cũng phải suy nghĩ nhiều đến như vậy. Bao nhiêu năm qua, tôi luôn là một đứa con nghe lời, tôi chưa từng suy tính gì cho riêng mình cả, muốn ăn nhưng lại nhường nhịn, muốn khóc cũng phải lựa nơi không có ai... Từ bé đến lớn, dù thích hay là không thích, tôi đều không có quyền lựa chọn. Tất cả những thứ tôi có, đều được gói gọn trong hai chữ "chấp nhận".

Nghĩ nhiều lại thấy tủi thân, lại đang cái cớ bị Cảnh Long phát hiện chuyện bí mật, nhiều thứ dồn lại thành một, tôi tự dưng oà khóc lên như một đứa trẻ. Cảnh Long luýnh quýnh, anh hết xin lỗi lại năn nỉ, vừa dỗ dành vừa hứa hẹn đủ thứ chuyện với tôi. Mà tôi lúc này lại chẳng để ý đến anh nói cái gì, tôi cứ rúc vào ngực anh mà khóc, khóc đến hai mắt rát lên, đến cổ họng cũng khô cứng lại mới chịu dừng không khóc nữa.

Khóc mau mà nín cũng mau, không cần Cảnh Long dỗ dành ôm ấp, tôi tự động đứng dậy đi vào phòng tắm trong sự ngỡ ngàng của Cảnh Long. Một phần là rửa mặt cho tỉnh táo, một phần cũng muốn rửa đi vết bớt đen cùng tháo vết sẹo trên trán xuống. Vết đen này là dùng thuốc bôi lên, muốn rửa trôi cũng chỉ có thuốc rửa của mẹ bôi ra được, còn ngoài ra có dùng tay kì cọ đến tróc da cũng chịu thua. Vết sẹo cũng là giả, tất cả là do mẹ tôi làm. Tôi nghe mẹ nói, bà ngoại trước kia từng là thầy hóa trang, mẹ là học theo bà nên mới biến tôi từ bông hoa trở thành đống rơm rạ đơn giản như vậy được. Mà nghĩ cũng hay, tôi hóa trang như thế này đã rất nhiều năm, chủ nợ có bắt gặp được gia đình tôi thì cũng đều tức giận mắng chửi chứ chẳng ai có ý định muốn bắt tôi để gáng nợ...

Rửa sạch mặt mũi, nhìn thẳng vào mình trong gương, tôi dùng son đỏ thoa lên môi, bặm môi vài cái, cảm giác thoải mái tự tin như vầy mới khiến tôi hạnh phúc làm sao. Hít vào một hơi, tôi mới bước ra ngoài, cũng không muốn giấu giếm Cảnh Long thêm chút nào nữa. Đành nào thì anh ấy cũng đã biết, giấu giếm làm gì cho thêm nặng cái đầu...

Lúc tôi bước ra, Cảnh Long nhìn tôi đến ngẩn cả người, tôi cũng không biết diễn tả ánh mắt kia của anh là như thế nào nữa... có chút ngạc nhiên, có chút kinh hoảng lại có chút vui mừng phấn khích. Anh như đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi yêu thích, anh đứng dậy đi nhanh đến trước mặt tôi, vẫn là nhìn tôi kiểu như thế, giọng anh run run:

- An An... đúng là em rồi... chính xác là em.

Tôi cười cười, lại hỏi:

- Anh biết em từ trước à?

Cảnh Long im lặng không trả lời, anh lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi đưa tay lên trán tôi xoa xoa:

- Cái này... là gì vậy? Nốt ruồi son hả?

Tôi gật gật.

Thấy tôi xác nhận, Cảnh Long mới trầm trồ hỏi tiếp:

- Lạ thật, sao lại có nốt ruồi son giữa trán như vậy? Là bẩm sinh đã có hay là do mẹ chấm lên?

Tôi phì cười:

- Ai lại muốn chấm nốt ruồi son giữa trán đâu, là sinh ra đã có... em muốn xóa cũng không được.

Cảnh Long vội ngăn tôi lại:

- Không... đừng xóa, anh thấy đẹp mà... rất đẹp... phải nói là vô cùng diễm lệ. Để xem... nhìn em giống với phi tần của vua, các bà thường chấm nốt chu sa giữa trán ấy. Cái này của em là hàng thật, của các bà ấy là hàng giả.

Tôi cười lớn:

- Em với phi tần của vua... ai đẹp hơn?

Cảnh Long tỏ vẻ dĩ nhiên:

- Là vợ anh đẹp hơn, các bà ấy không có cửa.

Được khen, tôi cười đến ngoác miệng, tâm trạng cũng vui vẻ lại nhiều. Chợt nghĩ đến vài chuyện, tôi có hơi lo lắng, khẽ hỏi:

- Chuyện em hóa trang để làm xấu... em phải nói thế nào với mọi người hả anh?

Cảnh Long chau mày, anh im lặng vài giây rồi mới trả lời tôi:

- Tạm thời đừng nói, để anh nói chuyện với mẹ cái đã.

- Không nói bây giờ, vậy khi nào nói?

Anh trầm ngâm suy nghĩ:

- Trước cứ để yên như bây giờ đi, để anh nói trước với mẹ rồi vào canh đúng vào dịp mừng thọ của bà nội... em làm cho bà bất ngờ.

Tôi có chút phấn khích lại có chút lo lắng:

- Như vậy có được không? Nội có tin không? Mà nội không thích em là vì nhà em không môn đăng hộ đối với nhà anh...

Cảnh Long xoa xoa hai bên má tôi, anh cười tươi trấn an:

- Trước sau gì nội cũng thích em thôi, là con người thì ai chẳng thích được nhìn người đẹp. Với lại, cháu trai của bà thích, bà không thể không thích.

Tôi bỉu môi:

- Anh có quyền như vậy à? Anh biết em và nội gây nhau bao nhiêu trận rồi không?

Cảnh Long cười lớn:

- Gây nhau lắm thì thương nhau nhiều...

Dừng vài giây, giọng điệu anh có chút bí ẩn:

- Mà anh có cách này... chắc chắn là nội sẽ thích em... rất là thích em luôn đó... em muốn biết là cách gì không?

Tôi tò mò hỏi gấp:

- Cách gì? Bày cho em đi, nhanh lên.

Anh đột nhiên ôm chầm lấy tôi, môi kề môi đến gần sát môi tôi, anh nhủ thầm:

- Sinh con... sinh cháu cho bà... bà sẽ thích em.

Mặt tôi đỏ bừng lên khi nghe đến hai chữ "sinh con", như muốn trốn tránh, tôi cố đẩy anh ra:

- Khoan đã, em chưa sẵn sàng... chưa sẵn sàng...

Cảnh Long túm chặt người tôi lại, anh cúi thấp người xuống... rồi đột nhiên bế vác tôi lên vai, giọng điệu vô cùng đểu giả:

- Em chưa sẵn sàng làm vợ nhưng anh sẵn sàng tâm lý làm cha rồi, hơn nữa trước khi được làm cha, anh phải hoàn thành nhiệm vụ của một người chồng. Tiểu cô nương, đừng để anh mất mặt với anh em chúng bạn, anh thủ thân như ngọc đấy.

Tôi bị anh bế trên vai, tay chân run lẩy bẩy, vừa khóc vừa gào:

- Làm cha, làm ông nội, làm ông cố nội gì cũng được... thả em xuống trước đi đã... em sợ bị vác... sợ...

- Vậy nhắm mắt lại đi, hét lên người ta cười bây giờ.

Tôi sợ tới co hết cả chân tay lại, càng lúc càng cứng đơ người, đến khóc lên cũng thấy khó khăn. Cuộc đời tôi có nhiều nỗi sợ hãi lắm nhưng một trong những thứ khiến tôi sợ nhất là sợ bị bế vác giống như bây giờ. Nhớ lúc còn nhỏ bị bọn đòi nợ đến đòi tiền, chúng nó không lấy được tiền của cha mẹ thì bắt tôi với thằng Toàn bế vác lên vai dọa dẫm gϊếŧ chết các thứ. Vậy mà bọn nó chưa kịp gϊếŧ thì tôi đã chết giấc rồi, lúc tỉnh dậy thì thấy mình nằm ở bệnh viện...

Như phát hiện được tôi có gì đó kỳ lạ, Cảnh Long liền thả tôi xuống giường, anh nhìn tôi đến trợn tròn hai mắt, mặt anh từ hưng phấn chuyển sang xanh non, rồi từ xanh non chuyển sang xanh chín. Tôi thì nằm bất động nhìn anh, tay chân run lẩy bẩy, mũi miệng cứng đờ, tim đập loạn xạ như muốn đập tan nát cả vùng ngực. Lúc bấy giờ, Cảnh Long ôm chầm lấy tôi xốc lên, anh vỗ vỗ vào má tôi, giọng khản đặc:

- An An... đừng làm anh sợ... An An... An An!

Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn trân trân lên trần nhà, vô số những hình ảnh lung tung cứ chạy qua chạy lại trong não tôi, nó khiến tôi mơ hồ không nhận rõ được tôi đang trong tình trạng như thế nào. Những tiếng gọi bên tai càng lúc càng nhỏ lại, tôi nhắm chặt mắt như muốn thϊếp đi vì không muốn nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ kia nữa. Thế nhưng khi vừa nhắm mắt, một tiếng gọi lớn của ai đó đột nhiên kéo tôi giật mình trở về với thực tại... tiếng hét không rõ là hét gì... cũng không rõ là của ai...

- An An... trời ơi... em ơi!

Tôi mở mắt nhìn lên, trước mắt mình là gương mặt tím ngắt hoảng loạn của Cảnh Long, hai mắt anh đỏ lên, giọng khàn cả đi...

- Em nói gì đi... nói gì đi em...

Tôi thở từng hơi mệt nhọc, cảm giác giống như là vừa trải qua chuyện gì đó đáng sợ lắm, hai mắt vẫn cứ nhìn lên, vẫn nghe vẫn biết nhưng vì mệt quá nên không nói được câu gì. Cảnh Long ôm chầm lấy tôi, anh gấp gáp lúng túng:

- Được rồi... đừng nói... em tỉnh dậy là được rồi... đừng nói... đừng nói...

Hít vào mấy hơi, điều chỉnh lại nhịp thở, tôi cuối cùng cũng mở miệng nói được mấy chữ "em không sao" cho Cảnh Long yên lòng. Biết tôi không sao, Cảnh Long vừa mừng vừa lo lắng, anh bắt tôi nằm nghỉ một lát rồi lại đưa tôi ra xe, chở gấp tôi ra chợ huyện đo huyết áp các thứ các thứ. Phải tới khi bác sĩ bảo là không sao, anh mới yên tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ngồi trên xe, anh cười khổ nói:

- Có chết anh cũng không bế em như vậy nữa, sợ chết anh rồi.

Tôi cười cười, dọa dẫm:

- Sau này anh mà làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ thuê người vác em đi tới đi lui trước mặt anh... anh không sợ cũng thành sợ... sợ em chết thành ma về trả thù anh.

Cảnh Long khổ sở nói:

- Anh chịu, anh sợ lắm rồi!

Tôi cũng cười khổ theo anh, cái kiểu chết giấc như vậy, tôi thật sự không biết làm sao để chữa cho hết nữa. Người ta hay bảo đến lớn thì sẽ hết nhưng sao tôi già đến thế này rồi mà vẫn còn... lỡ ai không biết mà vác tôi kiểu này thì có mà mang họa à?

Nhớ lại chuyện ban nãy mà tôi rùng hết cả mình, thật là kinh khủng quá đi mất...

Tối ngày hôm đó, tôi bị ép ngủ rất sớm, Cảnh Long vì vẫn còn sợ nên không dám động đến tôi nữa, anh chỉ dám ôm tôi ngủ cho mau qua hết ngày. Nhìn người đàn ông bên cạnh ngủ trong tâm trạng lo lắng, tự dưng tôi lại thấy mủi lòng thương vô cùng. Cũng không biết chồng tôi sau này sẽ như thế nào nhưng tôi thấy bây giờ anh ấy... thật sự rất là tốt với tôi. Sống chung với một người biết quan tâm đến tâm trạng và cảm xúc của bản thân mình... đó là một điều vô cùng tuyệt vời và hạnh phúc!

Giấc mơ tối hôm đó, tôi lại mơ thấy mình bị ai đó vác đi, trong mơ tôi vừa khóc vừa vùng vẫy, cảm giác hoảng loạn, sợ hãi, tuyệt vọng lắm... trong mơ tôi khóc, lúc tỉnh dậy trên mặt vẫn ướt đẫm lệ nhoà...

................................

Đến hơn một tuần sau, nhà chồng tôi lại tung ra một tin vui chấn động. Thu Tuyết hiếm muộn con sau bao nhiêu năm... ấy vậy mà bây giờ lại vừa báo có thai được hơn hai tháng...

Khỏi phải nói cũng biết bà nội và cha chồng tôi vui đến độ nào rồi, vừa đưa giấy báo khám thai, cha chồng tôi đã thưởng nóng số tiền nặng túi. Ông còn bảo nếu sinh được con trai, ông sẽ tặng vợ chồng thím ấy món quà khổng lồ. Đáng lẽ sẽ là một tin rất vui cho đến khi tôi nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt mẹ chồng tôi lúc không có người... bất giác tôi có một dự cảm không lành lắm về tương lai trước mắt... hy vọng cảm giác của tôi là sai... hy vọng là sai!