Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 9

#Tiếp9

Hai người thì vất vả tìm kiếm không thấy còn hai người thì tìm mãi chẳng thấy đường ra , trời đã mất ánh sáng bây giờ không biết phải lên làm gì nữa ?

" Mỹ Linh tớ lạnh quá " Ngọc Trúc bám lấy tay cô mở miệng nói , cơn mưa càng lúc càng lớn không chỉ vậy gió còn rất mạnh

" Cậu mặc vào đi " cô cởϊ áσ khoắc mình ra đưa cho Ngọc Trúc , ít ra cô mặc đồ giầy lên chịu được .. còn Ngọc Trúc thì mặc quá mỏng giúp được cái gì thì giúp

" Tớ mặc vậy cậu mặc gì ? " Ngọc Trúc áy náy cầm lấy chiếc áo trên tay Mỹ Linh , cô chỉ thở dài nếu cô không đưa sợ Ngọc Trúc sẽ chết vì lạnh

" Tớ mặc như thế này vẫn hơn cậu mau mặc vào đi trời lạnh " cô chẳng thể nói gì hơn cô không ích kỷ , cũng không muốn trách mắng ai cả điều bây giờ phải ra khỏi đây .. nếu cứ như thế này thật sự sẽ chết trong đây mất , mưa thì lại càng lúc càng to chính bản thân cô bây giờ không biết phải làm sao ?

" Xin lỗi cậu Mỹ Linh lúc đó tớ nghe lời cậu đã không thành thế này , hại cậu chịu mưa gió cùng tớ " cô nghe vậy lắc đầu qua việc này có lẽ sẽ rút cho Ngọc Trúc bớt đi sự cứng đầu , một lần chịu cả đời nhớ chỉ mong có thế thôi

" Chúng ta phải tìm cách thôi nếu thật sự cứ thế này không làm mồi cho thú giữ , thì cũng chết vì kiệt sức mất " bây giờ cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết , mặc dù đói nhưng cô vẫn chịu được .. cô không tin số phận của cô chỉ đến đây , và điều quan trọng nhất bây giờ cô không thể ngừng nhớ về " Thiên Phong " , không biết anh có tìm kiếm cô không ? Có lo cho cô dù chỉ là một chút hay không ?

Điều cô bây giờ hy vọng chỉ nhỏ nhoi thế thôi chỉ mong anh để cô trong lòng dù chỉ một chút , quan tâm cô dù chỉ như hạt cát cũng được .. chứ đừng vô tình lãng quên cô

~~

Phía đầu bên kia Thiện Minh và Thiên Phong cũng đang điên lên vì tìm kiếm , ngay cả một chút manh mối nhỏ cũng không rõ .. họ không biết được cả hai bây giờ ở đâu , hy vọng bây giờ rất bé nhưng họ sẽ không từ bỏ .. 1% cũng là cơ hội

" Hai người họ là con gái mà không sợ sao ? Lại dám vào sâu trong rừng như vậy ? " Thiện Minh vừa nói vừa lo lắng mưa to như thế này biết tìm chỗ nào ? Điều cần thiết bây giờ là hai người họ thế nào ? Có an toàn không ? Một chút tin tức nhỏ cũng không có là sao ?

Không chỉ có Thiện Minh và Thiên Phong tìm kiếm bọn họ bây giờ được rất nhiều cảnh sát vào giúp tìm , nhưng tất cả đều là số 0 chẳng ai có một chút manh mối về hai người họ .. cuộc vui chơi bây giờ lại biến thành một sự lo lắng

~~

" Mỹ Linh tớ mệt quá " Ngọc Trúc thở dốc ngồi xuống một gốc cây bên cạnh , cô đưa tay lên chán thì Ngọc Trúc bây giờ rất nóng .. bị sốt rất cao nữa nhưng bây giờ thật sự không có chỗ nào trú , cô bây giờ phải nói là đang rơi vào khủng hoảng

" Ngọc Trúc cậu phải cố gắng lên chúng ta sẽ được cứu " cô ôm lấy người Ngọc Trúc bây giờ chỉ có thể như thế này , dùng thân mình che gánh hết mưa gió

" Đi tớ cõng cậu " cô đỡ người Ngọc Trúc lên người mình bây giờ hết cách thật rồi .. bước chân lặng chĩu tiến từng bước về phía trước , cô không thể bỏ Ngọc Trúc một mình .. càng không thể ngồi một chỗ chịu chết

Cô dù mệt nhưng không từ bỏ cuối cùng vẫn không chịu được nữa mà té xuống đất , cô cố gắng gượng người dậy đỡ lấy Ngọc Trúc .. phải nhanh thoát ra không Ngọc Trúc sẽ mất mạng

" Rầm,.. " một cành cây đột nhiên rơi xuống cô không còn cách liền lấy người mình đỡ , cành cây không may rớt ngay xuống đầu .. cố nén đau ngồi bật dậy

" Mỹ Linh mày không được gục ngã " lại một lần nữa cô đứng lên đỡ Ngọc Trúc lên vai mình , dùng hết sức lực có thể để đi tiếp .. cô sẽ không đầu hàng với cuộc đời

Bên phía này Thiện Minh và Thiên Phong cũng thấm mệt , nhưng họ không hề nghỉ mệt họ sợ chỉ chậm một giây hai người kia sẽ có chuyện .. cả hai dường như càng lúc càng tuyệt vọng

" Mỹ Linh .. Ngọc Trúc " cứ ngỡ là tuyệt vọng thì giọng nói quen thuộc vang lên :

" Thiên Phong tớ ở đây " anh nghe thấy tiếng Mỹ Linh liền mừng rỡ , nhờ có chút ánh sáng của sớm chớp lên thấy cô đang ngồi bên gốc cây .. không suy nghĩ liền chạy vội đến

" Mỹ Linh là mày phải không ? " Thiên Phong không giấu được sự vui mừng chạy đến nắm tay cô , nhưng cô đẩy tay anh qua phía bên cạnh

" Ngọc Trúc mau đỡ cậu ấy lên .. cậu ấy bị ngất rồi " cô dùng sức lực cuối cùng gượng từng chữ , bây giờ cô giống như bị rút cạnh sinh lực

" Ngọc Trúc em mau tỉnh lại " Thiên Phong ôm người Ngọc Trúc lên .. tính đứng dậy nhưng lại nhìn qua cô anh phải làm sao ?

" Đừng lo đưa cậu ấy về trước tao không sao " cô đương nhiên nhìn ra Thiên Phong đang nghĩ gì , anh nghe vậy ôm Ngọc Trúc đứng lên .. cô cũng đỡ vào thân cây đứng lên , muốn đi theo bước anh nhưng cơ thể bất lực mắt thì dường như chẳng thấy gì nữa .. một lần nữa cô ngã người về phía sau , cứ tưởng là sẽ té xuống đất thì một vòng tay ôm lấy cô

" Đồ ngốc nghĩ cho người ta để rồi chính mình bị thương , đến cuối cùng người ta cũng chẳng chọn mình " Thiện Minh bế cô lên chạy về sao cô lại ngốc như thế ? Đến cuối cùng người ta đâu chọn cô .. bước qua cô mà đi đó thôi