Cả hai đều được đưa đến bệnh viện nhưng trên người Mỹ Linh rất nhiều vết thương , đầu bị va chạm chảy rất nhiều máu
" Tất cả ở ngoài để chúng tôi giải quyết " y tá ngăn cản người muốn đi vào chỉ có Thiện Minh và Thiên Phong đang bế hai người là được đi vào trong
" Mỹ Linh cậu không được có chuyện gì " Thiện Minh nắm tay cô lo sợ lúc nãy ở trong tối anh không thể nhìn ra đầu cô chảy máu , vết thương trên người cũng trở lên nhiều hơn .. cô đúng là ngốc chính mình bị thương lặng như vậy
" Hai cậu mau đứng qua một bên để bác sỹ giải quyết " hai người ngoan ngoãn đứng qua một góc để không cản trở
Thiên Phong nãy giờ nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé của cô , lòng dâng lên ngàn cảm giác tội lỗi cô bị thương như vậy lại chẳng màng sự sống của mình .. vậy mà lúc nãy anh chỉ nhìn đến Ngọc Trúc , bỏ quên cô phía sau mình mà bước đi nếu bây giờ cô có chuyện gì .. cả đời này anh không ra thứ cho mình hết
Chỉ cần nhớ đến lúc nãy khi cô đẩy tay anh qua bên Ngọc Trúc là tội lỗi lại dâng lên , anh không biết thật sự không biết cô bị thương nặng như vậy .. lúc đó quá tối anh chỉ nghĩ Ngọc Trúc ngất xỉu mới quan trọng hơn , vậy mà đến lúc cô cần anh thì anh lựa chọn Ngọc Trúc .. anh là tên khốn mà không phải người nữa rồi cô đối sử với anh như vậy là đáng lắm , anh không xứng với tình bạn của cô
Nếu cô tỉnh lại anh biết phải đối diện với cô làm sao ? Tình bạn của hai người đã cả mười mấy năm vậy mà anh bỏ mặc cô sống chết , Mỹ Linh đừng có chuyện gì .. cầu xin cậu đó Mỹ Linh , Thiên Phong nhìn cô trên giường bệnh miệng không ngừng lẩm bẩm
" Đưa cô bé này qua phòng hồi sức " qua một hồi vị bác sỹ kia mới hướng về giường bệnh Ngọc Trúc nói , nhưng còn giường bệnh của Mỹ Linh thì chẳng phản ứng
" Bác sỹ còn Mỹ Linh thì sao ? Cậu ấy không đưa qua phòng hồi sức sao ? " Thiện Minh có chút lo lắng giọng nói run run hỏi bác sỹ
" Cô bé kia thì chỉ bị cảm nhẹ qua phòng hồi sức một chút sẽ khỏe , nhưng còn cô bé này bị trấn thương ở đầu .. bây giờ cần phải kiểm tra gấp phiền hai cậu ra ngoài luôn " Ngọc Trúc được kéo đưa chuyển ra ngoài , Thiên Phong với Thiện Minh cũng bị bắt đi ra .. khốn kiếp sao lại thành thế này ?
" Bốp,.. " một cú đấm không thương tiếc rơi xuống mặt Thiên Phong
" Tại mày tất cả là tại mày nếu như lúc ấy mày chọn cậu ấy thì đã khác .. nếu được tao sẽ gϊếŧ chết mày đó thằng ngu " Thiện Minh được các bạn giữ lại nhưng vẫn nhìn Thiên Phong với ánh mắt lửa giận , anh hận không thể gϊếŧ tên này ngay tại chỗ
Lúc đó là anh đến muộn chỉ vì chia nhau ra hai hướng tìm , lúc anh đến thì đã thấy Thiên Phong ôm Ngọc Trúc bỏ đi .. mặc cho sự sống chết của Mỹ Linh mà chạy về phía trước , nếu lúc đó anh không đến kịp thì không phải cô sẽ mất mạng sao ?
Thiên Phong không phản ứng gì người quỵ xuống đất , đúng vậy tất cả là do anh nhưng anh lúc đó thật sự không thể chọn .. bạn thân ? Người yêu ? Anh phải làm sao mới tốt cho cả hai ? Đúng vậy anh là tên ngu nhưng nếu thời gian quay lại anh có chọn cô không ? Chính bản thân anh cũng không rõ nữa,..
" Các em mau bình tĩnh lại không thể trách ai hết .. bây giờ điều quan trọng là chúng ta xem Mỹ Linh thế nào " cô giáo chỉ thở dài lên tiếng không ai sai cả , điều quan trọng không thể làm loạn trong bệnh viện .. tìm được cả hai xem như là tốt lắm rồi
Gần một tiếng mà chưa thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra ai cũng lo lắng , các bạn đều được cô giáo đưa hết về nơi nghỉ ngơi mặc dù không muốn .. không thể ở trong bệnh viện quá đông , bây giờ ở ngoài chỉ còn có ba người chờ còn Thiên Phong và Thiện Minh mỗi người chờ một góc
Cô giáo khuyên cả hai về thay đồ nhưng cả hai nhất quyết không đứng lên , đành chịu để hai người họ ở lại cùng mình
" Cạch,.. " cuối cùng phòng cấp cứu cũng tắt điện .. cánh cửa từ từ mở ra
" Bác sỹ thế nào rồi ? Cậu ấy có sao không ? " thiện Minh nãy giờ ngồi gần cửa liền vội chạy đến miệng hấp tấp hỏi
" Không cần lo nữa cô bé đó không sao đầu bị trấn thương hơi nặng một chút , nhưng đã được xem xét kỹ rồi các vết thương ngoài da chỉ cần bôi thuốc sẽ lành .. nhưng mà vẫn phải coi qua đêm nay nếu như bệnh nhân không đau đầu , buồn nôn , hay là diễn biến xấu hơn thì an toàn " nói xong vị bác sỹ quay lưng rời đi , ông phải xem lại sự kiên cường của cô bé nằm trong kia .. đúng thật là khâm phục ý thức rất là tốt mặc cho mình bị thương
" Các em nghe rồi đó Mỹ Linh an toàn bây giờ các em yên tâm được rồi , đêm nay để cô ở lại các em về thay quần áo không bị cảm " cả hai nghe nói vậy như chẳng lọt vào tai , cứ đứng im như hai pho tượng chẳng phản bác .. đến cô giáo cũng đành phải bó tay
Cuối cùng đành phải ra tiệm mua đại hai bộ đồ cho hai người họ , bây giờ Mỹ Linh cũng đã được chuyển đến phòng hồi sức .. nhưng cô rất yếu phải cần máy hỗ trợ thở oxi
" Hai em chăm sóc cho Mỹ Linh cô qua coi xem Ngọc Trúc thế nào " vẫn vậy cả hai chẳng ai chịu mở miệng ,
Thiện Minh là người ngồi cạnh bên giường bệnh Mỹ Linh , còn Thiên Phong chỉ đứng xa nhìn cô .. anh không dám lại gần anh sợ phải đối diện , sợ không biết nói với cô thế nào cũng may cô thật sự không sao nếu không,...
" Mày còn mặt giày ở đây làm gì ? Qua bên người mày cứu đi người mày yêu thương ấy còn về cậu ấy thì không cần lo .. đừng có tỏ ra mình giả tạo vì mày không xứng "