"Kiếm thuật còn lâu mới sánh bằng sự vĩ đại của ma pháp!"
Depito lén lút nói với một vẻ mặt chán chường.
"Ngày xưa khi ngài Công tước cứu mạng ta trong một cuộc thám hiểm, ta đã ngỏ lời muốn dạy ngài ấy về sự vĩ đại bao la của ma pháp. Một Cantaria luôn có tài năng hoàn hảo về cả ma pháp lẫn kiếm thuật, ấy vậy mà ngài Công tước lại từ chối học ma pháp chỉ trong 0,5 giây suy nghĩ."
Ma pháp vương Depito ngày đó đã bị đả kích lòng tự trọng ghê gớm. Một tài năng ma pháp khổng lồ lại từ chối học ma pháp bởi vì:
"Trong khi ma pháp sư đang niệm chú thì kiếm sĩ có thể gϊếŧ ma pháp sư cả chục lần rồi."
Công tước Cantaria trẻ tuổi khinh thường nói thế.
Trong mắt kiếm vương mạnh nhất đế quốc Viscont thì ma pháp sư đều chỉ là gà quay cùi bắp.
"Đó là sự thật mà, ma pháp sư niệm chú lâu hơn nhiều so với việc một kiếm sĩ rút kiếm."
Sia rất đồng tình với cha của cô. Không thể nào tính hết số ma pháp sư đã nằm xuống dưới kiếm của Sia trước khi bọn họ có thể niệm ra một cái ma pháp nào đó.
Depito tức tối búng ngón tay lên trán Sia.
"A… đau quá!"
Khi học ma pháp thì Depito không còn là quản gia nữa, mà là một người thầy của Sia.
"Những ma pháp sư yếu đuối không thể ngay lập tức tạo ra
lớp khiên bảo vệ thì ngay từ đầu đừng có xưng danh là một ma pháp sư, đó là một sự sỉ nhục!"
"Sia, là một ma pháp sư trước khi đảm bảo bản thân an toàn thì không được niệm chú tấn công."
Sự dạy dỗ của Depito là một báu vật với bất cứ ma pháp sư nào, Sia lại hoàn toàn không hề biết điều đó. Cô đang nhìn Depito với một ánh mắt thương cảm, cho một vị quản gia già bị ám ảnh bởi việc dạy ma pháp cho chủ nhân.
"Mà thôi kệ, dù sao ngoài việc ăn và ngủ mình cũng chẳng có gì để làm, tập luyện sử dụng [Bóng tối] này một chút cũng không có vấn đề gì."
Bóng tối rất chậm chạp nhưng lại khó nhận ra, dùng để bí mật giải quyết các rắc rối hay làm chuyện xấu đều rất hoàn hảo.