"Cứ thế này mình sẽ lại cầm kiếm tập kiếm pháp trong vô thức mất!"
Sia lo lắng nếu thấy cô có thể cầm kiếm, Công tước sẽ lại muốn cô trở thành kỵ sĩ của hoàng đế. Cô có lẽ thật sự yêu kiếm thuật, nhưng cô rất ghét chiến tranh và việc phải chết vì một người nào khác ngoại trừ gia đình của mình.
Tiếng chim hót trong vườn hoa giúp cho tâm trạng Sia thả lỏng hơn rất nhiều.
Cuối cùng chẳng rõ lý do vì sao, Sia đã vô thức cầm lên một nhành hoa trên tay, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mãnh liệt thực hiện lại những đường kiếm mà cô nhìn thấy từ Công tước.
Uyển chuyển như nước chảy… phòng thủ hoàn hảo và phản công tinh tế…
Kiếm pháp để bảo vệ, nó khác hoàn toàn thứ kiếm pháp liều chết để tấn công và sinh tồn của Sia trong quá khứ. Sức mạnh từ những đường kiếm khiến cho trái tim Sia đập lên thật rộn ràng.
"Nếu như… nếu như ngày đó mình sử dụng kiếm pháp này… mình sẽ không để mất một bên chân dễ dàng đến vậy trước tên Bạo chúa của đế quốc!"
Cảm giác bản thân mạnh lên rất nhiều rất nhiều, Sia nắm bàn tay nhỏ bé cười khúc khích liên hồi.
"Hóa ra… việc tiểu thư ghét kiếm thuật là nói dối sao!!? Ở độ tuổi này và có thể học hoàn hảo kiếm pháp Cantaria chỉ với một lần quan sát…"
Giọng nói kinh ngạc trong bụi hoa khiến cho Sia hoảng hốt đánh rơi nhành hoa trên tay.
"Ai!!? Là ai!!?"
Hai bàn tay Sia run lên.
Rơi vào trạng thái lĩnh hội kiếm thuật khiến cho Sia mất hết cảnh giác xung quanh, thậm chí còn không biết được có người đứng nhìn hết tất cả hành động của cô.
"Tiểu thư… người chính là một kiếm sĩ thiên tài ngàn năm có m…"
"Aghhhh!!!!! Không phải ta! Ta không biết gì hết!!!"
Sia che lại hai tai của mình rồi hét lên.
Cô không muốn tiếp tục cầm kiếm nữa!
Không muốn… lại phải đối diện với cái chết nữa!!!
"SIA! KHÔNG! MUỐN!!!!"
Trời đất xung quanh đột ngột tối đi.
Từ dưới chân Sia, một loại bóng đen lan tỏa ra xung quanh, sau đó lao thẳng tới người đang đứng bên trong bụi cây.
"Gì… gì thế này…"
Sia ngơ ngác nhìn bóng tối trải rộng ra từ dưới chân của cô, nhưng rồi cô sợ hãi lao tới phía bụi cây.
"Dừng lại! Không được!!!"
Người làm kia sẽ bị gϊếŧ bởi thứ sức mạnh kì lạ này mất!
Tuy nhiên chẳng hề có giọt máu nào rơi ra. Ngay trước khi Sia ngã xuống thảm cỏ vì quá vội vã, một cơn gió mềm mại nhẹ nhàng nâng đỡ lấy cô.
"Đây là… ma pháp?"
Sia ngỡ ngàng lẩm bẩm.
"Phải, là ma pháp của tôi."
Bước ra từ trong bụi cỏ chính là quản gia tận tụy Depito. Đôi mắt luôn bình tĩnh và từ tốn của Depito đang nhìn chằm chằm Sia với một vẻ ngưỡng mộ và yêu quý vô cùng.
"Thật sự không thể tin nổi… Ma pháp bóng tối đã từng xuất hiện trong thần thoại vài ngàn năm trước…"
"Ma pháp bóng tối?"
Sia ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Depito.
Depito bước tới, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy bàn tay của Sia. Với một giọng nói run rẩy, ma pháp vương về hưu ở ẩn Depito chậm rãi nói với một giọng điệu năn nỉ:
"Tiểu thư Sia, liệu con có bằng lòng học ma pháp với ta không?"
Mặc kệ cái thiên tài kiếm thuật chó m* kia đi!
Ma pháp bóng tối trong thần thoại này, chắc chắn sẽ phải nở rộ dưới bàn tay chăm sóc nâng niu của ông!
Lucian, ơn cứu mạng để ngày khác ta sẽ trả lại sau, ha ha ha...