Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 11: Cậu chủ yêu đương ư?!

Cảnh sát A B phụ trách nhiệm vụ mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ như bị cường quyền làm nhục, thậm chí đáy lòng còn trộm khinh bỉ trưởng quan.

Nhưng chuyện này trưởng quan cũng đành chịu, đây vốn chẳng phải chuyện gì lớn, cũng không liên quan nhiều đến cô bé, ông ấy đến hiện trường xem xét, rõ ràng là ảnh đế tự mình té xỉu, có quan hệ gì tới con gái người ta?

Bây giờ có vị thân phận cao thế lực lớn đích thân đến nộp tiền bảo lãnh cô, ông ấy còn muốn giữ người làm gì? Không thả người chứ còn làm gì nữa!

Cố Nguyên nghe mình được thả liền thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu bất lực vì bị tra hỏi đều tan thành mây khói, cô còn rất lễ phép vẫy tay với hai vị cảnh sát, sung sướиɠ nói: "Cảm ơn hai người trẻ tuổi nha, dì đây phải đi rồi."

Hai người trẻ tuổi nào đó nghiến răng, một cô gái 21 tuổi, tại sao một hai cứ phải tự nhận là bà cô 45 tuổi??

Nhìn bộ dáng hầm hừ của hai cảnh sát, tâm tình Cố Nguyên càng thêm vui vẻ, nhẹ nhàng bước chân ra khỏi Cục Cảnh sát, vừa đi ra liền thấy bên ngoài đậu một chiếc xe đế vương-Maybach*.

Tư Mã quản gia với chiếc áo gile màu xám tro kết hợp sơ mi trắng cùng nơ cung kính đứng một bên: "Cô Cố, mời lên xe."

Cố Nguyên: "Sao phải tốn công đổi xe thế?"

Nói rồi, cô ngồi vào Maybach, phát hiện con trai tiện nghi Quý Kỳ Sâm cũng đang ngồi đây.

Quý Kỳ Sâm nhìn qua cô, sắc mặt không vui: "Bọn họ làm khó mẹ ạ?"

Cố Nguyên lại không để bụng, tâm trạng còn rất tốt: "Cũng không làm khó, dù sao bọn họ cũng bị mẹ chọc cho tức chết rồi."

Quý Kỳ Sâm thấy cô như vậy, liền không nói gì nữa.

Cố Nguyên lại vô cùng hăng hái báo cho con trai tình huống hôm nay: "Con đoán xem hôm nay mẹ gặp phải ai?"

Đương nhiên Quý Kỳ Sâm đã biết nhưng anh vẫn rất ăn ý phối hợp nói: "Ồ, ai vậy ạ?"

Cố Nguyên bắt đầu kể chuyện xưa về bạn trai cũ của mình cho Quý Kỳ Sâm: "Ha hả, năm đó anh ta vừa ở trước giường bệnh nói với mẹ sẽ không bao giờ thay đổi thay lòng, nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh đã gấp không chờ được ôm hôn với tiểu tam! Chỉ dựa vào thiết lập bạn trai thâm tình làm cảm động trời đất để lăng xê được vào đoàn phim chính thức xuất đạo, vậy mà bây giờ còn cả ngày đeo danh ảnh đế? Nhìn thấy mẹ liền sợ, chắc hẳn do nghĩ mẹ là quỷ tới tìm anh ta đòi mạng."

Nhớ lại bộ dạng Lục Chi Khiêm ngất xỉu, Cố Nguyên vô cùng vui vẻ, lại nhớ tới khuôn mặt căng lên không được tự nhiên của Lục Chi Khiêm, Cố Nguyên rất đắc ý.

Cô thỏa mãn vuốt khuôn mặt thanh xuân giàu collagen của mình: "25 năm trôi qua, anh ta đã già, còn mẹ vẫn trẻ tuổi, mà trên đời này, thứ quý giá nhất là cái gì? Chẳng phải của cải, cũng không phải địa vị hay danh tiếng, mà là thanh xuân."

Quý Kỳ Sâm nhướng mày, nhìn bộ dáng kiêu ngạo đắc chí kia của cô, trong mắt hiện lên ý cười khó thấy.

"Hôm nay mẹ tới trường học là muốn đi học lại ạ?"

"Đúng vậy, không thì sao nữa, mẹ đã hai mươi tuổi rồi, nếu học lại cấp 3 rồi thi đại học thì không thực tế, mẹ muốn tiếp tục theo học Học viện Điện ảnh."

"Mẹ muốn làm diễn viên?"

Quý Kỳ Sâm chưa bao giờ thích xem TV hay mấy tiết mục văn nghệ giải trí, mấy cái đó với anh mà nói là một thế giới khác.

Lần tiếp xúc duy nhất chình như là ở buổi tiệc rượu nào đó có một cô ảnh hậu nhào vào ngực anh, bị anh trực tiếp quăng cho một chữ "cút".

Từ đó không còn người nào mắt mù tiếp cận anh nữa.

"Đúng vậy!" Sô pha bên trong Maybach quá xa hoa, Cố Nguyên thoải mái dựa vào ghế: "Mẹ thích làm diễn viên, đó chính là mục tiêu của mẹ, thời cấp 3 mẹ từng đóng một con rồng nhỏ có lời trong một vở kịch nổi tiếng, đạo diễn còn khen mẹ có thiên phú với diễn xuất, sau đó mẹ thi đậu Học viện Điện ảnh, học được một năm, các giáo viên cũng rất tán thưởng mẹ, khen mẹ có kiến thức nền vững chắc, về sau nhất định có tiền đồ."

Lúc ấy thậm chí cô còn được mời đóng một nhân vật trong một kịch bản nọ, cô cũng đã đồng ý, đáng tiếc sau đó lại phát hiện mắc bệnh nan y, chỉ có thể từ bỏ tất cả cơ hội để đi chữa trị.

Khi cô đang nằm ở bệnh viện, xem TV, nhân vật kia đã được bạn học của cô - Hồ Duyệt Tĩnh thay thế, nổi tiếng cả nước, nổi đến cả y tá bệnh viện cũng thảo luận không dứt về nhân vật đó.

Quý Kỳ Sâm gật đầu nhẹ: "Bên trường học nói thế nào?"

Vừa nghe con trai hỏi chuyện này, Cố Nguyên vốn đang háo hức chờ mong liền xìu xuống, cô bất lực vẫy vẫy tay: "Đúng là tính tới Học viện để tìm phòng giáo viên nói chuyện, kết quả lại gặp Lục Chi Khiêm liền trực tiếp vào Cục cảnh sát, mẹ còn chưa kịp nói gì hết."

Quý Kỳ Sâm nhìn bộ dáng vô tội và đành chịu kia, nhàn nhạt nói: "Hôm nay mẹ gặp nhiều chuyện như vậy, trước cứ về nghỉ ngơi đi, để con bảo Tư Mã quản gia qua nói giúp mẹ một tiếng, nếu thật sự không được, mẹ lại tự mình tới trường giải thích rõ, được không?"

Bị dày vò cả sáng, Cố Nguyên xác thật có chút mệt, thêm thân thể này của cô sau hơn 20 năm ngủ say hình như chưa phục hồi hoàn toàn nên cô rất tự nhiên gật đầu lia lịa.

Sau khi gật đầu, cô nhìn qua con trai mình, đột nhiên nhớ tới một việc.

Quý Kỳ Sâm cảm nhận được, ánh mắt mẹ nhìn mình phảng phất có chút hàm ý, tựa như có điều mong muốn.

Quý Kỳ Sâm nhướng mày: "Vâng?"

Cố Nguyên cười khẽ, mang theo một chút ý lấy lòng: "Kỳ Sâm, cái kia..."

Quý Kỳ Sâm nói ngắn gọn: "Nói."

Cố Nguyên cười hì hì: "Nhân lúc trên xe nhàm chán, con cho mẹ mượn điện thoại chơi một lát được không?"

Vừa lúc Tư Mã quản gia ngồi phía trước đang định quay xuống nhân cơ hội xin chỉ thị về vấn đề mua xe ở biệt thự.

Ông còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy câu này của Cố Nguyên, nhất thời hoảng sợ xém chút là ngã từ trên ghế xuống.

Điện thoại của cậu chủ, là điện thoại của cậu chủ đó!

Trong thời đại công nghệ thông tin, điện thoại đồng nghĩa với thông tin, cũng là tư liệu, người bình thường sẽ không dễ dàng đưa điện thoại của mình cho người khác xem huống gì là điện thoại của cậu chủ.

Vì sao ư?

Đầu tiên, cậu chủ là tổng giám đốc tập đoàn AK, điện thoại hẳn là có rất nhiều cơ mật thương nghiệp.

Thứ hai, cậu chủ là người mắc bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối, đừng nói đến điện thoại, ngay biệt thự anh ở cũng rất ít bạn bè có thể đến thăm.

Một cậu chủ như vậy, thế mà bị cô Cố mở miệng mượn điện thoại, hơn nữa nghe giọng điệu kia cứ như trước đó đã từng được cho mượn điện thoại chơi?

Tư Mã quản gia tuy chỉ là một quản gia trong nhà, nhưng cũng là bằng tiến sĩ quản gia ở trường học nổi tiếng nước ngoài-Thường Thanh Đằng, xuất thân gia đình hạng tốt, huống chi còn nhiều năm làm việc ở Quý gia, đối với hơi thở quý tộc toát ra từ xương cốt của Quý Kỳ Sâm nắm rõ như lòng bàn tay.

Quý Kỳ Sâm đời này tuyệt đối không có khả năng cho người khác mượn điện thoại riêng của mình, ngay cả ba ruột cũng không được!

Vậy nhưng hiện tại, Cố Nguyên lại dám hỏi mượn?

Tư Mã quản gia tỏ ý, trán ông giật giật, nửa người cứng lại, dựng lỗ tai lên nghe cậu chủ trả lời.

Sẽ tức giận? Sẽ khinh thường hay là sẽ...?

Ngay lúc này, Tư Mã quản gia nghe được lời của cậu chủ nhà ông: "Đây"

Chỉ vỏn vẹn một chữ.

Thế nhưng không rõ từ đâu mà ông lại nghe ra một chút bao dung không thể từ chối.

Tư Mã quản gia: !!!

Đến lúc này ông mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến suy đoán của dì Trần.

Cậu chủ đang yêu, đang rơi vào lưới tình?

Cậu chủ hình như đã không còn là cậu chủ trước kia nữa.

Cố tình là lúc này ông còn nghe thấy Cố Nguyên ở đó buồn bực.

"Ối, đây là gì thế?"

"Làm sao để kích mở được cái này?"

"Ầy, cái này thì sao?"

Mà cậu chủ của ông, cái người là lãnh đạo độc đoán lạnh lùng của tập đoàn AK giàu có top 10 thế giới kia, lại hơi nghiêng mình, cầm điện thoại, từng chứt từng chút dạy cô Cố cách dùng điện thoại.

"Đây là Weibo, hầu hết mọi người phát thông báo Weibo ở đây, phía dưới này có thể nhắn lại."

"À, à, mẹ hiểu rồi, cái này giống với BBS trước kia!"

"Đây là Wechat, có thể liên hệ với nhau qua nó, có thể thêm bạn bè."

"Đây còn không phải là QQ đó sao? Mẹ cũng từng dùng QQ, còn thêm không ít bạn tốt!"

"Đây là trình duyệt web, có thể xem các dạng tin tức khác nhau."

Nhờ có Quý Kỳ Sâm chỉ dạy, rất nhanh Cố Nguyên đã quen thuộc với mấy app trên điện thoại, bây giờ cô tạm thời không còn hứng thú với mấy cái trò chơi kia, ai bảo điện thoại chơi vui hơn, có thể lên mạng mọi lúc, cũng có thể nói chuyện phiếm mọi nơi.

Không giống thời đó của cô, muốn lên mạng phải đến quán net, lại còn rất đắt.

Lúc này đang là giờ tan làm, xe trên đường khá đông, nhưng xe Maybach đầy phong cách vẫn thong thả chạy, Cố Nguyên thoải mái dựa vào ghế xa hoa chơi vô cùng vui vẻ.

"Wow, còn có thể tùy tiện xem tin tức!"

"Kỳ Sâm con coi cái này nè, vậy mà muốn tìm gì đều tìm được!"

"Còn đây nữa, có thể tha hồ tìm được vị trí khách sạn!"

Tư Mã quản gia ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc.

Não bộ ông gần như đã chết máy, rốt cuộc cậu chủ đã bị rót thuốc mê gì mà có thể chịu đựng được cô Cố? Rốt cuộc cậu chủ yêu cô Cố đến mức nào mới có thể nuông chiều cô ấy như vậy?

Rốt cuộc cô Cố này từ xó xỉnh nào nhảy ra mà ngay cả điện thoại cũng chưa từng dùng qua?

Rốt cuộc là từ lúc nào mà cậu chủ biết yêu, đến nỗi tùy tiện đưa điện thoại cá nhân cho đối phương chơi?

Mà ngay lúc Tư Mã quản gia đang căng não suy nghĩ thì lại nghe được Cố Nguyên đột nhiên nói: "Ối, Kỳ Sâm, đây là kẻ lừa đảo à? Hay là virut? Tự nhiên không biết từ đâu nhảy ra."

Nói rồi, ông lại nghe được Cố Nguyên thầm thì một câu: "Dự án của Thế Thiên cơ bản đã được định xong, trước mắt là 148 triệu..."

Lập tức tim Tư Mã quản gia giật một cái, xém chút nữa là bị nghẹn nước miếng.

Đó là cơ mật thương nghiệp, cơ mật thương nghiệp đấy!! Cô Cố à, cô có hiểu không vậy!

Mà ngồi sau ông, cậu chủ phong ba một phương làm việc có nề nếp, với bất kỳ ai cũng là một mặt lạnh vô cảm nhà ông, thế mà cầm lấy điện thoại, thuận miệng giải thích cho cô Cố: "Đây là tin tức nhắc nhở của Wechat."

Cứ như dự án thu mua trị giá 148 triệu không cần giữ bí mật vậy!