Đi vào đại giảng đường(1), bên trong không còn chỗ ngồi, không ít sinh viên tới chậm phải đứng ở lối đi nhỏ, nhún người ngước đầu muốn thấy phía trong, trong đó nữ sinh là hăng hái nhất, mấy cô nàng nhìn về phía ảnh đế đang đứng trên bục giảng không ngừng hò hét chói tai.
Cố Nguyên vất vả lắm mới chen vào được, đi lên bậc thang đưa mắt về phía sân khấu nhìn, quả nhiên liền thấy được Lục Chi Khiêm.
Ảnh đế Lục Chi Khiêm, kỹ thuật diễn tinh xảo, danh tiếng vang xa, bạo hồng(2) một thời, mấy lần đạt được các giải thưởng của Liên hoan phim Quốc gia, có ngàn vạn fans, chẳng sợ đã 45 tuổi, mị lực năm đó vẫn như cũ không giảm, fans của gã tập hợp đầy đủ các lứa tuổi, từ thiếu nữ 13, 14 tuổi cho đến mấy bác gái 40 đều không thiếu, nói gì là đám nữ sinh Đại học Điện ảnh, càng đừng nói tới đám sinh viên bọn họ còn lấy danh hiệu ảnh đế làm mục tiêu phấn đấu, hiện tại biết được Lục ảnh đế tự mình đến trường diễn thuyết, cả bọn hưng phấn cứ như vừa được bơm máu gà.
Biết bao nhiêu là tiếng thét hoan hô ồn ào, phải đến khi lãnh đạo trường ra tay ổn định mới miễn cưỡng an tĩnh lại, ảnh đế Lục Chi Khiêm bắt đầu nhận lấy micro nói chuyện phiếm với mọi người, mở miệng là "Chào các em khóa dưới" ôn hòa thân thiết, chỉ có 5 chữ, hiện trường nháy mắt lại lần nữa náo động.
Lục ảnh đế quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, còn là ảnh đế nổi tiếng cấp quốc tế, thế nhưng quay về trường cũ vẫn gọi bọn họ là học đệ học muội thân thiết.
Đám nữ sinh trẻ tuổi cảm động đến phát khóc, trong mắt bọn họ, Lục Chi Khiêm chính là thần, vị thần cao cao tại thượng.
Cố Nguyên ở trong đám người sùng bái hét chói tai, ở trong biển người kia nhìn nam nhân trên bục giảng, càng nhìn càng không nhịn được nữa, cô phải chạy đi tìm chủ nhiệm giáo dục, tranh thủ báo danh lần nữa trở lại Đại học Điện ảnh, cô muốn học bổ sung khoảng thời gian ngủ say, muốn nỗ lực cố gắng, cô muốn nổi tiếng!
Ai ngờ ngay lúc này, giữa một loạt tiếng hoan hô ồn ào đang muốn nhấc chân rời đi – Cố Nguyên, phát hiện tầm mắt mọi người đều hướng về cô.
Bọn họ nhìn cô, ánh mắt hâm mộ đến phát điên.
Vụ gì đây?
Cố Nguyên đang buồn bực, liền thấy có người hét lên: "Là cô ta nhận được, cô ta nhận được!"
Nhìn theo một loạt ánh mắt điên cuồng kia, Cố Nguyên từ từ nhìn xuống, cô thấy gì? Trên áo cô vậy mà có treo một quả cầu.
Cố Nguyên hoang mang cầm quả cầu lên xem, không rõ trái cầu này làm sao mà xuất hiện trên áo cô?
Chỉ là một động tác nhỏ này đã có người kích động muốn khóc: "Cô ta vậy mà bắt được!"
Cố Nguyên ngốc.
Lúc này có người nhanh chóng đi tới, mời cô lên bục giảng, cùng ảnh đế chụp ảnh.
Cùng chụp ảnh?
Ai muốn chụp chung ảnh với tra nam kia? Tôi khinh, ghê tởm!
Mỗi tế bào trên người đều toát lên vẻ từ chối!
Người phụ trách nhìn thái độ không muốn của Cố Nguyên, trợn tròn mắt: "Đây là Lục Chi Khiêm đấy!"
Cố Nguyên: Đúng, là Lục Chi Khiêm, vừa thấy đã phát bực!
Nhưng dáng vẻ từ chối của Cố Nguyên hoàn toàn bị làm lơ, cô liều mạng nói không cần không cần, trong mắt người khác lại cho rằng cô đang quá kích động hưng phấn. Thế là dưới tình huống chân không chạm đất, cô bị đẩy lên bục phát biểu.
Ở đó, Lục Chi Khiêm đang tươi cười quyến rũ, thân thiết nhìn cô gái nhỏ may mắn, chuẩn bị vươn tay ôm lấy cô, chuẩn bị nghe fans phía dưới reo hò.
Nhưng ngay lúc vừa vươn tay, anh ta bỗng ngây ngẩn cả người.
Nhìn cô gái đối diện, anh ta tưởng như mình đang quay về hơn hai mươi năm trước, về tới thời còn trẻ.
Anh ta ngơ ngác nhìn cô, có chút hoảng hốt, cả người cứ như đang nằm mơ.
Mà Cố Nguyên đang đứng trên bục trong ánh nhìn của vạn người kia, cũng nhìn rõ mọi biểu cảm của Lục Chi Khiêm.
Trên bảng ảnh ngoài kia, hình ảnh đương nhiên đã qua chỉnh sửa, mà ở dưới khán trường cách xa bục giảng nhìn lên, do có ánh đèn phụ trợ cũng mông lung mơ hồ, cho nên Lục Chi Khiêm càng thêm ổn trọng quyến rũ, một chút cũng không già.
Nhưng hiện tại, ở khoảng cách gần như này, cô có thể nhìn thấy rất rõ, người đàn ông này già rồi, thật sự đã già, già rất nhiều, đàn ông 45 tuổi cùng đàn ông 20 trẻ tuổi quả nhiên vẫn có khác biệt, tuy có thể nói là trầm ổn thành thục quyến rũ, nhưng già chính là già, thanh xuân đã không còn. Chẳng qua da mặt anh ta không bị xệ còn căng lên chặt chẽ một cách kỳ lạ, có chút hồng hào nữa, giống như làn da kia bị dùng sức kéo căng ra vậy.
Cố Nguyên không biết làm sao mặt anh ta lại như thế, nhưng cô thấy rất mất tự nhiên, xấu.
Trong lòng cô dâng lên từng đợt kɧoáı ©ảʍ thoải mái, như trong mùa hè nóng hừng hực được uống một ly Coca đầy đá, mỗi một tế bào trên người đều kêu gào vui vẻ, vui vẻ nha!
Làm ảnh đế thì có gì đặc biệt hơn người, già rồi chính là già, cô trẻ hơn anh ta 25 tuổi (vẻ ngoài), cô đây chính là tư bản, tương lai cũng tràn ngập vô số cơ hội! Ngươi đã già, thật sự già rồi, đủ già mua quan tài chuẩn bị rồi!
Tiểu nhân trong Cố Nguyên lúc này đang ôm bụng đắc ý cười ha hả.
Lục Chi Khiêm nhìn chằm chằm Cố Nguyên: "Cô, cô là ai?"
Cố Nguyên cười một cái thật lộng lẫy, lộ ra dáng vẻ đáng yêu ngạo kiều của một thiếu nữ 18: "Sao nào, đại ảnh đế đúng là quý nhân hay quên nha, không nhớ tôi à?"
Lục Chi Khiêm kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là cả người ngã quỵ xuống.
Người dưới đài cùng người phụ trách bên cạnh đều phát ngốc, ảnh đế làm sao vậy? Hình như không quá thích hợp?
Dựa theo quá trình bình thường, lúc này không phải là nên cười với cô gái nhỏ một nụ cười thật cuốn hút, rồi thân thiết ôm lấy cô, nhìn camera, thể hiện phong thái siêu đẹp trai, siêu chuyên nghiệp à?
Vì sao ảnh đế lại cư xử lạ như vậy?
Lục Chi Khiêm đương nhiên biết biểu hiện hiện tại của mình quá dị thường, trợ lý bên cạnh đã liều mạng ho khụ khụ để nhắc nhở, nhưng anh ta vẫn trừng lớn đôi mắt, chìn chằm chằm cô gái trước mặt, nhìn cô gái giống y đúc bạn gái ngày xưa của mình.
Từ 17 đến 20 tuổi, cô vẫn luôn là bạn gái của anh ta, sau này biết cô bị bệnh nan y sống không nổi, anh ta cũng rất khó chịu.
Nhưng khó chịu thì có ích gì, cô muốn chết, tất nhiên anh ta phải lo cho tương lai mình, phải tìm cho mình đường đi.
Kiều Quân Vân là bạn học ở Học viện Điện ảnh vẫn luôn thích anh ta, nhà cô ta lại nằm trong vòng này, tất nhiên anh ta phải vì tiền đồ của mình mà suy xét.
Dù sao cô sớm muộn cũng sẽ chết, anh ta ở cùng Kiều Quân Vân dù sớm hay muộn cũng chẳng khác gì.
Nhưng cô lại không vui, một chút cũng không thông cảm cho anh ta, lúc thấy Kiều Quân Vân hôn môi anh ta còn tức giận mắng anh ta đòi chia tay.
Lục Chi Khiêm hít một hơi thật sâu, từng lời Cố Nguyên mắng, anh ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Cố Nguyên nói cô bị bệnh nan y sắp chết, anh ta lại ở ngoài phản bội cô, còn giả vờ ân ân ái ái với cô! Nói anh ta là đồ hút máu người, nói cô có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Vậy mà hiện tại Cố Nguyên lại như đúc năm ấy đứng trước mặt anh ta, ngay cả ánh mắt cũng không khác biệt so với 25 năm trước.
Là do bản thân tưởng tượng hay là cô hóa thành quỷ tới trả thù anh ta?
Cố tình lúc này Cố Nguyên nháy nhắy mắt nhếch môi cười (5), thấp giọng nói: "Chi Khiêm, nhiều năm không gặp không ngờ anh đã già thế này."
Lời này vừa ra, Lục Chi Khiêm lạnh sống lưng, cả người vô lực, sắc mặt trắng bệch.
Loảng xoảng một tiếng, thẳng tắp ngã ra sau.
*************
Đang lúc chuẩn bị ôm chụp ảnh lưu niệm cùng fan may mắn, ảnh đế đột nhiên té xỉu khiến hiện trường hỗn loạn hết cả lên.
Nhân viên công tác ở trường cùng nhân viên của ảnh đế nhanh chóng đưa ảnh đế ngất xỉu đến hậu trường và gọi xe cứu thương, bảo vệ trường học cũng có mặt duy trì trật tự, cuối cùng cũng ổn định được tình hình.
Còn Cố Nguyên-đương sự tương tác trực tiếp với ảnh đế khi anh ta ngất xỉu được cảnh sát "mời đi uống trà hỏi thăm tình hình".
Cố Nguyên: "Tên đó là bạn trai cũ của tôi, chắc do gặp lại người cũ nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"
Cảnh sát A: "Nói thật!"
Cố Nguyên: "Đây là lời nói thật mà, năm đó anh ta phản bội tôi, nội tâm áy náy, nhìn thấy tôi bèn cho rằng tôi tới đòi mạng."
Cảnh sát A: "Mời đọc số điện."
Cố Nguyên: "Không có ạ!"
Cảnh sát A: "Cô vẫn không chịu thành thật?"
Cố Nguyên: "Tôi đang rất thành thật mà!"
Cảnh sát A đau đầu.
Mấy cô bé bây giờ đều bị gì thế, một đám theo đuổi thần tượng, theo đến ngu người không biết đâu là thực đâu là mơ luôn? Thời đại nào rồi còn không có điện thoại?
Cảnh sát B tiếp tục hỏi: "Cô nói cháu cùng Lục Chi Khiêm từng là người yêu?"
Cố Nguyên: "Đúng vậy."
Cảnh sát B: "Khi nào ở bên nhau, khi nào chia tay?"
Cố Nguyên: "Từ lúc học cấp 3 đã ở bên nhau, bọn tôi cùng nhau nỗ lực thi đậu học viện Điện ảnh, sau đó khi cháu bệnh nan y thì chia tay."
Cảnh sát A&B: "......"
Thật sự là não có bệnh? Vì nam thần mà phát điên!
Cảnh sát A: "Cô bé, cô mà còn như vậy, chúng tôi đành phải gọi người lớn trong nhà tới."
Cảnh sát B: "Giả ngây giả ngốc cũng vô dụng, thành thật khai báo."
Cố Nguyên bó tay chấm com: "Tôi và Lục Chi Khiêm thật sự là bạn cùng lớp thời cấp ba, cũng thật sự yêu nhau 3 năm, sau này tôi bị bệnh nan y phải đông lạnh, đông đến bây giờ nên tôi mới giữ nguyên dáng vẻ lúc trước."
Nghĩ như vậy, cô liền nhớ ra một sự kiện: "Các chú xem giới thiệu cá nhân của Lục Chi Khiêm đi, trên đó có nói lúc trẻ anh ta không rời không bỏ bạn gái bị bệnh nan y, nhưng cô bạn ấy bất hạnh không qua khỏi, tôi chính cô gái đó!"
Lúc này bọn họ hẳn là rõ rồi đi.
Cảnh sát A&B liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: mấy cô gái trẻ bây giờ đều bán IQ đi để theo đuổi thần tượng, đến nỗi cả khoa học huyền huyễn cũng lôi vào đời thực à?
Cố Nguyên nhìn bọn họ rõ ràng là không tin, sốt ruột: "Các chú xem chứng minh thư của tôi đi, tôi sinh năm 19xx, năm nay 45 tuổi!"
Cảnh sát A khụ một tiếng: "Cô bé à, chuyện này chúng tôi cũng đang muốn nói đây, phiền cô lấy chứng minh thư thật của mình ra."
Cố Nguyên: "Đây thật sự là chứng minh thư của tôi mà, tôi đã giải thích với mấy chú rồi, không tin thì các chú có thể gọi điện thoại hỏi viện nghiên cứu? Hoặc là trực tiếp tìm hỏi Lục Chi Khiêm, hỏi anh ta một chút xem tôi có phải bạn gái cũ của anh ta hay không?"
Nhưng mà mặc kệ cô giải thích thế nào, thậm chí nói số điện thoại bác sĩ Trần cho cô lúc trước, đám cảnh sát vẫn không chịu tin, bọn họ cho rằng Cố Nguyên đu idol đến ngu người, tự biên tự diễn chuyện xưa nghìn lẻ một đêm.
Cố Nguyên: "Thôi thì tùy mấy chú vậy, thích thì tin không thì thôi, nhưng việc Lục Chi Khiêm ngất xỉu không liên quan đến tôi, cái gì tôi cũng chưa làm, phiền thả tôi đi!"
Cảnh sát: "Chúng tôi cần cô ký tên, làm ơn đưa chứng minh thư xác nhận."
Cố Nguyên: "..." (Bất lực_ing)
May thay đúng lúc cô ngậm đắng nuốt cay bất lực buông tay, một người mặc cảnh phục đi tới, nhìn là biết cấp trên của 2 tên cảnh sát này.
Cấp trên: "Để cô ấy rời đi đi."
Cảnh sát A: "Báo cáo trưởng quan, cô ấy xuất trình chứng minh thư giả."
Cấp trên: "Thả người."
Cảnh sát B: "Cô bé giấu chúng ta chân tướng, không tích cực phối hợp điều tra."
Cấp trên: "Thả người đi!!" (Bất lực_ing +1)