Tiêu Trì Phong không nói gì.
Thấy anh không nói, trái tim của Thẩm Thanh Song cũng vọt lên tận cổ hỏng, "A Trì, A Trì, anh nói gì đi, A Trì....”
Thật lâu sau, Thẩm Thanh Song mới nghe thấy anh nói, "Anh không nỡ bỏ em!"
Nghe câu "Anh không nỡ bỏ em" của anh, Thẩm Thanh Song cảm thấy mắt mình nóng lên, suýt nữa thì bật khóc.
Anh không nỡ bỏ cô, chẳng lẽ cô nỡ sao?
Cả hai cùng im lặng.
Rõ ràng biết rõ có một sợi dây vô hình kết nối trái tim họ với nhau, nhưng cả hai lại sợ sợi dây yếu ớt này sẽ đứt bất cứ lúc nào dưới sự tàn khốc của thực tế.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Song lại nghe thấy giọng nói của Tiêu Trì phong, "Song Song, em ở bệnh viện chờ anh, anh lên lầu nói chuyện với mẹ một chút, nếu như không thể cứu vãn được tình hình, anh sẽ đồng ý cho em ra nước ngoài.”
Hiện giờ tình hình trong nước không tốt lắm, trước mắt vẫn chưa giải quyết được Giang gia, sau đó mẹ anh còn tìm tới gây khó dễ, anh phải thận trọng từng bước.
Dù thế nào đi nữa, đối với anh, sự an toàn của Thanh Song và đứa con trong bụng mới là quan trọng nhất.
Những thứ khác không quan trọng bằng Thanh Song.
Thẩm Thanh Song đáp: "Được, vậy em chờ anh trở về!"
Tiêu Trì Phong đáp: "Được rồi, anh cúp máy đây."
"Dạ."
Thẩm Thanh Song tắt máy, trả lại điện thoại cho Củng Thần, ngước mắt nhìn nói: "Anh Củng, A Trì bảo chúng ta chờ anh ấy trở về!”
Củng Thần nhún vai, "Vậy thì đành chờ vậy! Anh tin lão đại sẽ nghĩ ra cách giải quyết.”
Bên kia, Tiêu Trì Phong cau mày đi lên lầu.
Thôi Chí Thành vươn cổ đứng ở cửa phòng VIP, hy vọng Tiêu Trì Phong sẽ sớm trở lại.
Lúc này, khi nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Trì Phong, Thôi Chí Thành dường như đã nhìn thấy vị cứu tinh, ánh mắt anh ta sáng ngời, vội vàng lao về phía anh, khoa trương hét lên: "Ôi ngài chỉ huy của tôi ơi, anh đã trở lại rồi, nếu anh không trở lại, phu nhân sắp nổi đóa đến nơi rồi! Anh mau vào trong nhanh lên...”
Vừa nói anh ta vừa đẩy Tiêu Trì Phong vào.
Trịnh Nghi Linh đang sốt ruột uống một ngụm trà, thấy con trai bảo bối của mình đã trở về, bà nhanh chóng đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nhìn anh, "Con còn biết đường về à?”
Tiêu Trì Phong sốt ruột nhìn bà, "Mẹ, nếu mẹ có chuyện gì thì cứ nói đi, nếu không có việc gì con xin phép đi trước.”
Trịnh Nghi Linh bị anh chọc giận, nhưng bà cũng biết tính tình của con trai mình nên không lòng vòng nữa mà nói thẳng, "A Trì, mẹ hy vọng con chấm dứt với Thẩm Thanh Song! Giữa hai người có quá nhiều trở ngại, con ở cạnh cô ta chỉ mang đến cho cô ta tổn thương, chắc chắn sẽ không hạnh phúc.”
Tiêu Trì Phong liếc nhìn bà một cái, sau đó cười nhạo, "Ở trong mắt mẹ, con trai của mẹ bất tài đến mức không thể bảo vệ được một người phụ nữ sao?"
Trịnh Nghi Linh nghẹn họng, mặt mày sa sầm lại, cứng rắn nói: "Mẹ tin con, nhưng mẹ không tin cô ta! Làm sao một người phụ nữ có xuất thân như cô ta có thể làm quốc mẫu của một đế quốc lớn như vậy!”
Tiêu Trì Phong hờ hững nhìn bà, châm chọc nói: "Tương lai còn xa như vậy, làm sao mẹ biết cô ấy sẽ làm không tốt? Nếu con nhất định muốn cưới cô ấy thì sao? Mẹ định cắt đứt quan hệ với con sao?"
Trịnh Nghi Linh vỗ bàn đứng lên, ánh mắt nhìn Tiêu Trì Phong có chút đau lòng mà bi thương, "Tiêu Trì Phong, mẹ sinh con ra, bỏ ra bao nhiêu công sức bồi dưỡng con thành người như ngày hôm nay, đây là cách con báo đáp mẹ sao?”