Nghe được giọng nói kinh hãi của Tiêu Trì Phong ở đầu kia truyền đến, Củng Thần vừa nghĩ đến khuôn mặt vừa mừng vừa sợ của lão đại thì không nhịn được cười trộm.
Anh ta lại nói một câu khẳng định, “Em nói, vừa rồi viện trưởng Nghiêm đã làm kiểm tra cho chị dâu, phát hiện chị dâu mang thai! Chúc mừng ngài, sắp thành cha rồi!”
Lúc này Tiêu Trì Phong với xác nhận được rằng mình không nghe nhầm, trong nháy mắt cảm thấy trong lòng ‘ầm’ một tiếng như pháo hoa, sáng chói mắt và xinh đẹp, yết hầu anh cũng nghẹn ngào, một lúc lâu không nói ra lời.
Anh rất muốn về ngay lập tức, chạy về bên cạnh cô, cứ như vậy mà canh giữ bên cạnh cô.
Niềm kích động qua đi, vất vả lắm Tiêu Trì Phong với tỉnh táo lại, anh lập tức hỏi lại, “Củng Thần, có phải chị dâu cậu tỉnh rồi không?”
Củng Thần cười nói, “Đúng vậy, tỉnh, tỉnh rồi. Nhưng mà….”
Nghe thấy cầu cuối cùng Củng Thần mang theo chần chừ, tim Tiêu Trì Phong lại run lên, “Nhưng mà cái gì? Cậu mau nói đi!”
Cảm giác được Tiêu Trì Phong lo lắng và căng thẳng, trong lòng Củng Thần than nhẹ một tiếng, nếu lão đại biết chị dâu muốn rời đi thì anh có nổi điên không?
Củng Thần chần chờ một lát rồi nói tiếp, “Lão đại, chị dâu đã nghe viện trưởng Nghiêm nói cho biết rồi, phu nhân không cho phép cô ấy ở bên anh, vả lại còn nhờ viện trưởng Nghiêm cho chị dâu nhỏ một khoản tiền sau đó đuổi chị dậu đi. Vừa rồi em đã bàn bạc với chị dâu và viện trưởng Nghiêm một chút rồi, anh cứng rắn với phu nhân vì chị dâu cũng không phải chuyện tốt, vậy thì quyết định thuận nước đẩy thuyền tương kế tựu kế, trước hết là đưa chị dâu nhỏ ra nước ngoài chờ sinh, ở trước mặt phu nhân thì giả bộ hai người đã chia tay, anh cảm thấy thế nào?”
Tiêu Trì Phong vẫn còn trong niềm vui sướиɠ được làm cha chưa lấy lại được tinh thần, lại nghe thấy tin xấu gây sốc này, lập tức cảm giác giật mình, “Trước hết cậu đừng để cô ấy làm gì hết, chờ tôi nghĩ kỹ đã sau đó đợi tôi về nói tiếp!
“Được. Lão đại, vậy anh có muốn nói chuyện với chị dâu nhỏ không?”
“Đưa máy cho cô ấy!”
Củng Thần nhanh chóng quay lại phòng, đưa điện thoại cho Thẩm Thanh Song, “Chị dâu, lão đại gọi.”
Thẩm Thanh Song nhận lấy, vừa ‘Alo’ thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tiêu Trì Phong từ đầu kia truyền vào tai cô, “Song Song, em thấy thế nào? Có thấy ổn hơn chút nào chưa?”
Thẩm Thanh Song cười nói, “Em không sao, rất ổn, hiện tại tinh thần rất tốt.”
“Anh nghe A Thần nói, em mang thai?”
Cảm giác được trong lời nói của Tiêu Trì Phong có vui sướиɠ và căng thẳng, Thẩm Thanh Song không kìm lòng được đặt tay lên bụng mình, cười lại càng thêm ngọt ngào, “Đúng vậy, viện trưởng Nghiêm đã kiểm tra rồi, nói em mang thai, A Trì, anh vui không?”
Tiêu Trì Phong trả lời không chút do dự nào, “Vui, đương nhiên là vui. Song Song, em vất vả rồi!”
Thẩm Thanh Song sẵng giọng, “Nói vất vả cái gì chứ, có thể một lần đã mang thai em thấy rất bất ngờ, nhưng cũng rất vui. A Trì, vừa nghĩ tới chúng ta sẽ có con, trong lòng em cũng cảm thấy ấm áp, không biết nên hình dung tâm trọng của em như thế nào, tóm lại là rất vui rất rất vui, muốn cho cả thế giới này biết, có thể cùng chia sẻ niềm vui cùng tâm trong kia cho người khác….”
Với giọng nói vui sướиɠ của cô, trong đầu Tiêu Trì Phong có thể tưởng tượng ra được khuoog mặt hớn hở xinh đẹp của cô khi nói chuyện, không nhịn được cũng cười, “Anh hiểu, anh cũng vậy.”
Thẩm Thanh Song nói xong thì im lặng một chút, lúc này mới hỏi anh, “A Trì, vừa rồi Củng Thần đã nói với anh rồi chứ? Bây giờ chúng ta còn chưa kết hôn, con tới cũng quá gất, cho nên em muốn tạm thời ra nước ngoài dưỡng thai chờ sinh, có thể chứ?”