Tống Dục nhìn chằm chằm Nhạc Tri Thời, khuôn mặt vốn đang khó coi trong bất chợt lại nở nụ cười.
“Anh cười gì vậy?” Nhạc Tri Thời nắm lấy vai Tống Dục lắc lắc, nhưng Tống Dục cười càng to hơn vô cùng kỳ lạ, khóe miệng cong vυ't, khóe mắt cũng uốn cong, cả người anh như bừng lên sức sống mới. Nhạc Tri Thời không muốn cho anh cười nữa, nhưng cậu chẳng thể ngăn được, thậm chí còn ngã sang một bên.
“Rốt cuộc anh cười cái gì? Buồn cười ở đâu chứ?”
Nhưng cậu không nhận được câu trả lời, chẳng những vậy còn bị lây nhiễm mà cười theo luôn, ngã nghiêng trên người Tống Dục. Sau khi bình tĩnh một chút, cậu vẫn ra lệnh cho Tống Dục dừng hành vi này lại, vẫn không quên câu hỏi mà mình đã hỏi: “Anh không nghiêm túc gì hết, ý anh cảm thấy cậu ấy đẹp trai hơn em chứ gì?”
Nụ cười trên mặt của Tống Dục chẳng hề phai nhạt: “Anh thấy đầu óc của em chả giống người bình thường.”
“Giờ anh còn công kích người một nhà nữa phải không?” Nhạc Tri Thời kéo quần áo của Tống Dục, dùng điện thoại làm cái búa nhỏ gõ vào chân anh: “Im lặng, anh có phản đối ý kiến của em không?”
“Không phản đối, được chưa, thẩm phán nhỏ?”
Tống Dục nhìn Nhạc Tri Thời, sau khi cười vẻ mặt của anh cũng trở nên dịu dàng.
Nhạc Tri Thời buột miệng bảo ‘Được rồi ạ’, nhưng sau đó cảm thấy hơi ngớ ngẩn.
Cậu chợt nhận ra đã lâu rồi Tống Dục không cười như thế này, Nhạc Tri Thời cố gắng lục lại ký ức vẫn không tìm được cảnh tượng tương tự. Trước mặt cậu, anh trai luôn là một cỗ máy vận hành chuẩn xác bằng chương trình cố định, thực hiện những chỉ dẫn luôn đúng và chẳng bao giờ xảy ra sai sót.
Đột nhiên Nhạc Tri Thời ngồi thẳng người, dòm vào đôi mắt đen láy của Tống Dục.
“Anh à, lúc anh cười là đẹp nhất.”
Tống Dục sửng sốt nhưng chưa kịp kéo dài bao lâu, anh đã ngoảnh mặt đi chỗ khác, hơn nữa còn lấy điện thoại trong tay Nhạc Tri Thời, nụ cười trên mặt chẳng còn thấy rõ nữa. Anh đã trở về Tống Dục yên tĩnh kiệm lời lúc trước.
Màn hình điện thoại bật sáng, hiển thị cuộc gọi nhỡ của Tần Ngạn.
“Để anh đi gọi điện thoại một lát.”
Đợi cho Tống Dục đứng dậy, Nhạc Tri Thời bắt đầu nhích tới chỗ Tống Dục vừa ngồi, trên đó vẫn còn giữ lại nhiệt độ của anh. Cậu tiếp tục trò chơi, cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều nên Tống Dục mới cười cậu.
Nhưng Nhạc Tri Thời cũng hy vọng rằng Tống Dục có thể cười nhiều hơn, dù đó là cười nhạo cậu giống vừa nãy cũng không sao cả.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Nhạc Tri Thời nhận được giấy báo nhập học thì vô cùng vui vẻ. Điều khiến cậu vui hơn là, rất nhiều bạn bè cũng trúng tuyển vào cùng trường đại học với mình. Mặc dù Tưởng Vũ Phàm làm bài thi không được tốt lắm, nhưng chuyên ngành cậu ta chọn ít ai đăng ký nên cũng thi đậu vào trường Đại học W mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, trở thành bạn cùng trường với Nhạc Tri Thời.
Hơn nữa vào ngày đầu tiên đến đại học W, cậu phát hiện Tưởng Vũ Phàm cũng ở chung ký túc xá với mình.
“Chuyên ngành chúng ta khác nhau mà, giờ được giao lưu rồi hen.” Tưởng Vũ Phàm vui đến mức lúc nói chuyện mặt mày nở như hoa: “Ban đầu tớ còn hơi bực vì chỗ này xa học viện quá, nhưng khum ngờ được ở chung với cậu. Hì hì, chắc ông trời thấy tụi mình tình thương mến thương, nên đã xúc động và ban ơn đó.”
“Cậu nói có lý.” Nhạc Tri Thời rất vui, cùng Tưởng Vũ Phàm đi KFC để ăn mừng, tuy rằng cậu chỉ ăn được chút xíu kem.
Điều đáng tiếc duy nhất là trong thời gian đầu đi học, Tống Dục phải tác nghiệp trên núi nên không thể đưa Nhạc Tri Thời đến trường, chứ đừng nói đi dạo xung quanh đại học W như cậu đã yêu cầu trước đó.
“Nghe nói Thẩm Mật cũng thi vào đây, chuyên ngành Luật phải không?” Tưởng Vũ Phàm uống ngụm đào ô long: “Cậu ấy trâu bò thật đấy. Ở trường Bồi Nhã chuyển lớp đâu phải dễ, vậy mà lúc trước cậu ấy có thể chuyển tới 12/10, giờ còn học chung chuyên ngành với cậu nữa.”
“Bọn tớ vẫn chưa được tính dân chuyên ngành đâu.” Đồ uống quá ngọt, Nhạc Tri Thời nhấp một ngụm rồi để xuống: “Khi vừa nhập học, cậu ấy đã mang phụ tớ rất nhiều đồ. Nhờ vậy mà tớ mới biết, cậu ấy ở ngay lầu sát vách.”
Tưởng Vũ Phàm cảm thán: “Người đâu tốt bụng ghê á. Chắc dì lại gói cả cả đống đồ cho cậu rồi chứ gì, có món nào ngon không? Cho tớ ké tí.”
“Ừm, dì Dung đã đóng gói mọi thứ cho tớ, cậu, Thẩm Mật, mấy bạn chung phòng cũng có phần luôn. Nhưng dì không biết cậu ở chung phòng với tớ, nên sẽ dư ra một phần đó. Tớ định mang cho anh Tần Ngạn.”
“À, quên mất, đàn anh Tần Ngạn cũng ở đây.” Tưởng Vũ Phàm ăn no, dựa lưng vào ghế vươn vai: “Vui quá đi, vậy là mọi người đều ở gần nhau cả rồi.”
Kỳ huấn luyện quân sự được thông báo bắt đầu vào ngày thứ ba. Thời tiết ở thành phố này khắc nghiệt đến nỗi đứng dưới trời nắng một chút là y như cục bơ biết đi, nóng chảy cả mỡ. Nó không phải kiểu như chúng ta đi tắm nắng, ở đây nhiều hồ nước, khí hậu ẩm ướt nên vừa vào mùa hè thì như cái lò xông hơi tự nhiên, ló chân ra là bị xông cho mồ hôi đầm đìa, chưa kể sinh viên năm nhất bị bắt mặc quân phục khi huấn luyện quân sự.
Nhạc Tri Thời hôm nào về ký túc xá cũng thấy mình như bị lột mất lớp da, tắm xong là muốn lăn ra giường ngủ ngay. Nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ, gửi tin nhắn chia sẻ cuộc sống mới của mình cho Tống Dục đang ở xa.
Tín hiệu trong núi không tốt nên hiếm khi Tống Dục nhận được tin nhắn liền, liên lạc giữa bọn họ luôn bị chậm, Nhạc Tri Thời âm thầm gửi, sau khoảng thời gian mới thấy vài tin trả lời. Sự chậm trễ ấy, dường như không có cách nào khắc phục cả.
Vì vẻ ngoài đặc biệt, Nhạc Tri Thời luôn bị chú ý trong quá trình huấn luyện quân sự, bất kể nữ sinh trong khóa hay người hướng dẫn. Các giảng viên luôn thích ghẹo học sinh bằng vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc, Nhạc Tri Thời là đối tượng thường xuyên bị ghẹo nhất.
“Em trắng quá, phải tắm nắng nhiều nữa mới ra dáng đàn ông.”
Đây là những gì người hướng dẫn nói, Nhạc Tri Thời tưởng thật nên hôm sau không bôi kem chống nắng như lời dì Dung dặn, ai ngờ mới một ngày mà da trên mũi cậu đã bong tróc.
Trở về ký túc xá, Nhạc Tri Thời quay video cho Tống Dục thấy cái mũi tróc da của mình: “Anh ơi, em nhìn giống củ hành tây rồi này.”
Trưa hôm sau cậu mới nhận được tin nhắn trả lời của Tống Dục, cơm nước xong Nhạc Tri Thời tính đi lấy hàng chuyển phát nhanh nhưng thấy tin nhắn thì vội rep ngay, anh trai có vẻ giận vì cậu không nghe lời bôi kem chống nắng.
Nhạc Tri Thời không đói bụng, nên bữa trưa cậu không ăn nhiều. Thời tiết nóng kinh khủng, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình mà đầu óc choáng váng, chỉnh sửa tin nhắn xong thì nhấn gửi, bỗng chốc đứng không vững nữa, Nhạc Tri Thời cảm thấy khó thở và buồn nôn.
Từ nhỏ đã không khỏe nên Nhạc Tri Thời rất nhạy cảm với phản ứng khó chịu của cơ thể mình, cậu muốn tìm chỗ để ngồi xuống nhưng mới vừa đi hai bước thì trước mắt đã tối sầm.
Cậu nghe thấy có giọng nói rất dịu dàng, người nào đấy đỡ lấy cánh tay cậu: “Bạn học, em không sao chứ?”
Thị lực Nhạc Tri Thời hơi hồi phục, trước mặt cậu là một cô gái xinh đẹp cao ráo, mặc váy màu xanh nhạt cùng với mái tóc đen dài hơi xoăn. Ánh mắt cô rất lo lắng: “Có phải em bị cảm nắng không? Trán đổ nhiều mồ hôi lắm. Chị đỡ em tìm chỗ nghỉ ngơi nhé.”
Nhạc Tri Thời nhẹ nhàng nói cảm ơn. Cô gái rất quen thuộc khu vực này, dẫn cậu ra khỏi khu vườn nhỏ đến một cửa hàng tiện lợi có máy lạnh, vừa vào Nhạc Tri Thời đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Em ngồi đây chờ chị chút nha.” Cô dắt Nhạc Tri Thời đến dãy ghế trong quán: “Chị sẽ quay lại ngay.”
Nhạc Tri Thời sợ lên cơn hen nên sờ vào bình xịt thuốc luôn nằm dự phòng trong túi, sau đó cậu lấy điện thoại di động ra gửi tin tức còn dang dở cho Tống Dục.
Cô gái đã trở lại, trên tay cầm theo một bịch nhỏ rồi đến cửa hàng tiện lợi mua thêm chai nước, cô đến bên cạnh Nhạc Tri Thời, vặn chai nước đưa cho cậu: “Em uống miếng nước trước đi.”
Cô mở túi nilon phát ra âm thanh sột soạt: “Chị mua cho em nước Hoắc Hương Chính Khí (thuốc cảm ở bên Trung Quốc) và miếng dán hạ nhiệt.” Cô xé miếng dán, rất tự nhiên cởi chiếc mũ trên đầu của Nhạc Tri Thời xuống rồi dán miếng dán lên trán cho cậu.
“Để em tự làm cũng được ạ.”
“Không sao, chị đã dán xong rồi.” Cô mở luôn chai Hoắc Hương Chính Khí: “Năm nào cũng có học sinh say nắng, đây không phải chuyện nhỏ đâu nhé. Nhẹ thì chóng mặt, nặng hơn sẽ bị viêm dạ dày. Nếu phát triển trở thành sốc nhiệt thì phải đưa đi cấp cứu đấy.”
Nhạc Tri Thời nghe vậy nói: “Chị là sinh viên khóa trên ạ?”
Cô gái cười ngọt: “Nhìn chị già lắm à?”
“Không có ạ.” Nhạc Tri Thời lập tức giải thích: “Vì em cảm thấy chị rất quen thuộc nơi này. Em nghĩ chắc chị đã thấy nhiều người bị say nắng rồi.”
“Đúng vậy, chị đang học đại học năm ba. Chị từng là quản lý của đội Varsity. Em biết đấy, các đội viên trong đội huấn luyện lúc tập luyện rất hay bị say nắng.” Cô ấy tự nhiên giới thiệu về bản thân: “Chị tên là Nam Gia, đến từ học viện Luật, thế còn em?”
Nhạc Tri Thời hơi kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp đến vậy: “Em cũng học chuyên ngành Luật ạ.”
“Vậy chúng ta là đàn chị với đàn em cùng ngành rồi phải không? Thật là có duyên mà.” Nam Gia cũng cảm thấy kỳ diệu: “Sau này chúng ta, có thể thường xuyên gặp mặt với nhau rồi. Nếu em cần giúp đỡ thì cứ hỏi chị nhé, đừng khách sáo với chị làm gì cả. “
Thấy Nhạc Tri Thời đã ổn, Nam Gia đề nghị cậu đứng dậy đi lại một chút, cô lấy chiếc quạt điện nhỏ từ trong túi xách đưa cho cậu: “Em dùng cái này để quạt, đừng đội mũ.” Biết Nhạc Tri Thời muốn vội đi lấy chuyển phát nhanh, Nam Gia đã dẫn cậu đi đường tắt, cả hai còn tiện đường ghé vào học viện Luật. Trên đường cậu luôn nói lời cảm ơn với cô, nhưng Nam Gia bảo cậu đừng khách khí.
“Chị cũng có đứa em trai trạc tuổi em. Nó học đại học ở tỉnh khác, chị nhìn em thì lại nghĩ đến nó.” Nam Gia cười nói: “Tất nhiên em trai chị không đẹp trai bằng em rồi.”
Lúc trở về ký túc xá ở tầng dưới, cậu gặp Tưởng Vũ Phàm xuống mua đồ uống, cậu ta vừa thấy Nam Gia thì cười thích thú, Nam Gia vừa đi cậu ta đã chạy tới khoát vai Nhạc Tri Thời: “Này, nhóc nhà cậu sao lại đi cùng với hoa khôi học viện Luật thế?!”
“Hoa khôi học viện gì cơ?” Nhạc Tri Thời không biết cậu ta đang nói gì: “Ý cậu là đàn chị Nam Gia sao?”
“Đúng vậy, cậu không biết chị ấy à? Hồi đầu năm, đàn chị Nam Gia là trưởng nhóm tình nguyện viên hướng dẫn tân sinh viên đó, chị ấy từng chỉ đường cho tớ nữa.” Vẻ mặt Tưởng Vũ Phàm rất chi là sung sướиɠ: “Hai đàn anh năm hai bảo tớ, đây là hoa khôi của học viện Luật. Chị ấy vừa xinh đẹp lại tốt bụng, nhiều người theo đuổi lắm.”
Nhạc Tri Thời chịu hết nổi, nhắc nhở cậu ta: “Nè, đừng quên cậu có bạn gái rồi đó nha.”
“Tớ biết chứ, tớ chỉ đang thưởng thức cái đẹp theo bản năng thôi. Còn người tớ thích nhất, tất nhiên là Tiểu Nhã nhà chúng ta rồi.” Tưởng Vũ Phàm thấy miếng dán hạ sốt trên trán Nhạc Tri Thời: “Cậu bị sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à? Có phải bị dị ứng rồi không?”
Nhạc Tri Thời sợ Tưởng Vũ Phàm làm ầm ĩ, vội kéo cậu ta lên lầu giải thích, kể chuyện vô tình gặp được đàn chị.
“Quả nhiên đẹp trai có khác, vô tình mà cũng vớ được hoa khôi học viện.”
“Gì đấy, nếu cậu bị cảm nắng cũng sẽ có người tốt bụng giúp đỡ cậu thôi.”
Trong buổi huấn luyện quân sự buổi chiều, Tưởng Vũ Phàm xin cho Nhạc Tri Thời nghỉ phép, bởi vì Nhạc Tri Thời có thể chất đặc biệt và tiền sử bệnh hen suyễn nên các huấn luyện viên không dám lơ là, cho phép Nhạc Tri Thời nghỉ ngơi trong ký túc xá một buổi chiều. Mặc dù bạn cùng phòng nói rằng cậu không cần tiếp tục kỳ huấn luyện quân sự, nhưng Nhạc Tri Thời vẫn nhất quyết quay lại đơn vị vào ngày hôm sau.
Xét ở khía cạnh nào đó, Nhạc Tri Thời là một người khá cứng đầu và nghiêm túc trong mọi việc. Trước bốn ngày diễn ra lễ diễn hành, Nhạc Tri Thời được tiểu đoàn trưởng chọn làm người cầm cờ đi tiên phong, nên càng không dám lười biếng.
Người cầm cờ đa số là những sinh viên có gương mặt đẹp, vóc dáng cân đối được tuyển chọn từ nhiều ngành khác nhau, giữ vai trò hộ tống lá cờ Tổ quốc vào đầu chương trình. Đây là một chuyện rất vinh quang đối với Nhạc Tri Thời, hồi học trung học cậu không được làm người cầm cờ bởi vì lúc tuyển chọn cậu vô ý để lá cờ sà xuống đất, còn che cả mặt lẫn cơ thể nên bị loại.
Vì vậy, Nhạc Tri Thời không muốn bỏ lỡ nhiệm vụ vinh quang này lần nữa.
Để không mắc sai lầm, cậu thường ở lại một mình để tập luyện sau khi mọi người đã giải tán, tập bước đều vòng quanh sân thể dục, tuy có nhiều người vây xem nhưng Nhạc Tri Thời không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ.
Vào ngày diễu hành của kỳ huấn luyện quân sự, Tần Ngạn là người đứng đầu Ban chỉ huy hội Văn hóa và Nghệ thuật của Hội sinh viên cũng xuất hiện để làm người chủ trì sân khấu. Ban đầu Nhạc Tri Thời không để ý đến anh ta, mãi cho đến khi cậu cầm cờ của đơn vị mình bước ngang qua sân khấu, chợt nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc thì mới phát hiện người chủ trì hôm nay chính là Tần Ngạn, nhưng lúc ấy cậu đang bước đều nên không thể quay đầu.
Trước khi giải tán, những người cầm cờ của mỗi học viện đều nhận được hoa từ các nữ sinh, ngoại trừ Nhạc Tri Thời, vì học viện Luật chưa từng có tiền lệ sắp xếp cho nhận hoa. Bản thân Nhạc Tri Thời thì thấy may mắn, nếu bắt bị bắt cầm hoa thì cậu xấu hổ lắm.
Đợi cho lễ diễu hành hoàn toàn kết thúc, sĩ quan huấn luyện cùng đơn vị của mình rời sân vận động, điện thoại di động của Nhạc Tri Thời vang lên, là cuộc gọi của Tần Ngạn.
“Nhạc Nhạc à? Giờ em đến cổng sân vận động đợi anh nha.”
Nhạc Tri Thời đến đó đợi chừng mười phút, có hai cô gái đến bắt chuyện với cậu rồi rời đi. Cuối cùng Nhạc Tri Thời cũng đợi được Tần Ngạn, trên tay anh ta ôm một bó hoa hướng dương khiến Nhạc Tri Thời bối rối.
“Em cầm lấy đi.”
Nhạc Tri Thời cảm thấy rất kỳ quái, cậu chưa từng được nam sinh tặng hoa bao giờ: “Không cần đâu anh.”
“Coi cái mặt không thèm của em kìa.” Tần Ngạn bật cười, nói thật với cậu: “Cái này là của anh trai em đấy. Nhờ anh đưa cho em sau khi hội diễn kết thúc. Giờ cậu ấy vẫn còn ở trên núi mà.”
“Anh trai của em mua cho em ạ?” Nhạc Tri Thời lập tức nhận lấy. Trong gói giấy màu đen tô điểm sương mù bảng lảng là mười một bông hoa hướng dương đang nở rộ, to bằng lòng bàn tay, mỗi bông đều được lựa chọn cẩn thận và tràn đầy sức sống. Kèm với chiếc card đen với hàng chữ nhỏ, không có chữ ký.
[Chúc mừng em đã hoàn thành buổi diễn thành công.
Người cầm cờ nhỏ.]
Gửi hoa không giống phong cách của Tống Dục, nhưng thông điệp lại giống. Cậu lật tấm thiệp, trên đó có dòng chữ giới thiệu loài hoa này, một cái tên rất đặc biệt – Earthwalker, người đi trên trái đất.
“Anh không hiểu sao cậu ấy lại chọn loại hoa này nữa. Hoa hồng không thơm sao? Người ta gửi hoa hồng và hoa ly ly, cái nào trông cũng đẹp cả. Tặng loại hoa này, chắc chỉ có kẻ làm mẹ đơn thân mang tâm hồn trai thẳng như Tống Dục thôi.”
Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm vào tấm card, trong lòng nổi lên một suy đoán vô cùng vi diệu, có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng đây thực sự là một câu đố của Tống Dục.
Trên thực tế, ‘Earthwalker – người đi trên trái đất’ chính là chữ ký của anh trai.
Ý nghĩa trong đó chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được, điều này luôn khiến cho Nhạc Tri Thời cảm thấy rất thỏa mãn, như thể cậu thực sự khác biệt với những người khác, là một người đặc biệt trong lòng anh trai.
*Ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng, ấm áp và chân thành. Mặc cho giông bão, hoa hướng dương vẫn luôn hướng về phía mặt trời và tình yêu cũng như vậy, dù trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách thì tình yêu dành cho nhau vẫn luôn trọn vẹn.
Tần Ngạn ngó thấy Nhạc Tri Thời ngẩn người, hai tay anh ta đút vào túi quần: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm.”
“Dạ?” Nhạc Tri Thời ôm lấy hoa: “Chúng ta đi ăn như thế này thì không tốt.”
“Sao vậy, em sợ bị người khác hiểu lầm à?” Tần Ngạn cười toe toét: “Đừng lo lắng, bạn gái anh cũng ở đây, hôm nay em sẽ được gặp mặt chị dâu đấy.”
Tuổi thơ đen tối khiến Nhạc Tri Thời dị ứng với hai chữ “chị dâu”, cho nên cậu im lặng nhưng vẫn đi theo Tần Ngạn. Trên đường ngang qua cửa hàng hoa, cậu mua chiếc bình thủy tinh trong suốt, trước khi đi ăn cơm, cậu trở về ký túc xá cắm hoa hướng dương vào bình rồi thay quần áo.
Tần Ngạn đưa cậu đến một quán ăn nhỏ gần trường học, diện tích tuy bé nhưng việc kinh doanh lại tốt đến không ngờ. Bạn gái mà Tần Ngạn nhắc đã tới xếp hàng từ sớm. Đó là một cô gái tóc ngắn dễ thương, rất xứng đôi với Tần Ngạn.
“Em phát hiện, mọi người ai cũng có bạn gái cả rồi.” Nhạc Tri Thời chợt nói.
“Đúng vậy, còn em thì chờ đến lúc nào đây?” Tần Ngạn gọi đồ ăn, tuy rằng Nhạc Tri Thời không nói gì nhưng những món Tần Ngạn vừa gọi, món nào cậu cũng ăn được hết. Bạn gái Tần Ngạn mở điện thoại, trên đó có bài đăng: “Giờ nói gì đây ta? Tân sinh viên trong khóa huấn luyện năm nay thu hoạch được một mớ tim của các cô gái rồi, có thể so sánh với ba năm trước…”
“Tống Dục ba năm trước.” Tần Ngạn ăn ý tiếp lời, bảo với bạn gái: “Hai người bọn họ hồi cấp ba ở trường bọn anh, cũng khiến mọi người chú ý y vậy đó em.”
Một tô cá lớn được bưng lên, phía dưới có đậu phụ phơi khô và rong biển mềm, phía trên là thịt ba ba, nước dùng màu đỏ trắng rắc thêm ít hành và mè. Bà chủ quán cầm cái vá sắt chứa dầu nóng, đổ lên tô cá khiến mùi thơm ngào ngạt phả ra khắp nơi.
“Đặc sắc quá đi!” Nhạc Tri Thời rót nước ô mai cho mọi người, chợt nhớ đến một chuyện, cậu hỏi Tần Ngạn: “Gần đây em thấy các câu lạc bộ đang chiêu mộ người mới, vậy câu lạc bộ bóng rổ cũng đang tuyển người mới phải không ạ?”
Tần Ngạn gắp thêm miếng thịt cho bạn gái: “Em hỏi đúng người rồi đấy. Anh chính là phó đội trưởng của câu lạc bộ, chuyên phụ trách nhân sự, gần đây đúng là đang chiêm mộ thêm thành viên, hôm qua anh cũng gặp vài bạn rồi. Em muốn vào à?”
“Dạ!” Nhưng Nhạc Tri Thời rất hiểu bản thân: “Thể lực của em không theo kịp người khác, chắc sẽ không được chọn vào đội.”
“Em trước tiên đến đội huấn luyện đã. Nếu muốn vào đội thi đấu thì cũng được, chỉ là hiện tại không thể thi đấu trực tiếp được thôi.”
“Em đã đi đăng ký ở khoa rồi. Họ bảo sẽ có đội huấn luyện, đánh không tốt thì cũng đừng lo lắng quá.” Để được vào đội của trường trong khoa, cậu còn đặc biệt yêu cầu đàn chị Nam Gia hướng dẫn giúp đỡ, mặc dù Nam Gia không còn ở bộ phận đó nữa nhưng cô trực tiếp đưa cậu đi thì mọi việc suôn sẻ hơn.
Cùng ngày hôm đó, Nam Gia đã gửi cho cậu rất nhiều thông tin về mối quan hệ giữa bộ phận và đội trường cũng như liên quan đến huấn luyện, nhưng cô không trò chuyện nhiều, vì vậy Nhạc Tri Thời cảm thấy cô là người vừa nhiệt tình, vừa biết giữ chừng mực…
Tần Ngạn gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, nếu em vào được câu lạc bộ thì tranh thủ rèn luyện thể lực, theo không kịp thì đánh 1 hiệp thôi. Mà anh chỉ lo anh trai em không đồng ý, ngộ nhỡ có chuyện xảy ra.”
Nhạc Tri Thời nghĩ thầm trong bụng: em tham gia đội bóng rổ là vì anh trai đấy ạ.
“Anh này, trong đội bóng rổ anh Tống Dục hẳn là thành viên chủ lực nhỉ?”
“Còn không phải sao, trận nào có cậu ấy thì người đến xem sẽ nhiều hơn.” Tần Ngạn nói xong thì thở dài.
Nhạc Tri Thời khó hiểu, lo lắng hỏi: “Sao vậy anh?”
“Mấy bữa trước anh có bảo Tống Dục trở về sớm để tập luyện, nhưng cậu ấy nói với anh là sắp rời đội rồi, bận quá không có thời gian tham gia thi đấu.” Tần Ngạn chan canh vào cơm: “Nếu cậu ấy mà rút lui thật, bọn anh sẽ mất đi một tinh anh đó. Không biết liệu tụi anh có tìm được người thay thế cậu ấy không nữa.”
Lời Tần Ngạn khiến Nhạc Tri Thời vô cùng thất vọng. Từ ngày nhập học cho đến nay cậu luôn muốn tham gia đội bóng rổ, còn định thăng tiến từ khoa rồi phát triển thành đội, không ngờ Tống Dục lại giải nghệ. Nhưng cậu đã đăng ký rồi, còn làm phiền đàn chị nữa, giờ rút lui thì chẳng khác nào trò đùa trẻ con.
Đại học W về đêm vẫn sôi động, tạm biệt Tần Ngạn, Nhạc Tri Thời rảo bước trở lại ký túc xá. Hôm nào Tống Dục không ở đây, nơi này chẳng còn là đại học W mà cậu biết nữa, nó thật xa lạ. Khi ở một mình, Nhạc Tri Thời vẫn giữ thói quen đến thư viện đọc sách tựa như những ngày chưa nhập học.
Hiện tại đã mười giờ đêm, Nhạc Tri Thời thấy trên bàn bày một đống đồ ăn, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt mà cậu thường mua. Tưởng Vũ Phàm đang trò chuyện video với bạn gái, thấy Nhạc Tri Thời thì bỏ tai nghe xuống, bảo: “Thẩm Mật vừa tới đây. Cậu ấy mua cho cậu ít đồ ăn vặt, trái cây với gì nữa đấy, còn mua trà sữa cho bọn tớ. Ối giồi ôi, đúng là anh em tốt.”
“Cậu ấy đi rồi sao?” Nhạc Tri Thời ngồi xuống, sờ những cánh hoa hướng dương, cậu ăn cơm tối rất no nên đồ ăn vặt cứ tạm để đó vậy.
“Ờ, chờ cậu một lát nhưng thấy cậu sao mãi chưa về nên cậu ấy đi trước rồi.”
Nhạc Tri Thời nói không sao, mai cậu sẽ qua đó, rồi đi vào nhà tắm. Lúc bước ra chợt thấy điện thoại trên bàn sáng đèn, là tin nhắn của Tống Dục.
[Anh trai: Ngày mai anh sẽ về.]
Một giây trước còn giống hệt quả cà bị đánh bầm dập nằm trong sương, vậy mà trong phút chốc Nhạc Tri Thời như được sống lại.
[Nhạc Tri Thời: Thật không ạ? Ngày mai em sẽ đi đón anh, mấy anh xuống xe ở đâu?]
Sau khi gửi tin, cậu đọc thầm nó lần nữa, cảm thấy nôn quá xá.
[Anh trai: Xe đưa thẳng đến cổng trường, em không cần đến đón anh.]
Nhạc Tri Thời không bằng lòng, cậu vẫn muốn gặp anh trai thật sớm cơ. Bất cứ khi nào được gặp Tống Dục, thì không có gì là phiền với cậu cả. Nhạc Tri Thời vừa soạn vài dòng thì tin nhắn mới của Tống Dục đã gửi tới, giống như miếng vá kịp thời.
[Anh trai: Anh sẽ đi tìm em. ]
Khóe miệng Nhạc Tri Thời phút chốc nhếch cao, miếng dán này đã thành công lấp đầy lỗ thủng nhỏ trong tim cậu.
“Nhạc Nhạc xem gì mà vui quá vậy?” Người bạn cùng phòng ôm chậu rửa mặt đi vào, hỏi Nhạc Tri Thời: “Cậu giật được tiền lì xì à?”
“Không phải đâu.” Giọng Nhạc Tri Thời cũng vô thức nhuốm màu vui vẻ hân hoan. Lúc ngồi xuống nhìn thấy hoa hướng dương trên bàn học, cậu ngẫm nghĩ rồi chụp ảnh đăng lên bảng tin nhưng không kèm status.
Vừa đăng xong mới nhận ra mình đã quên thiết lập phạm vi hiển thị, khiến nó trở thành bài viết công khai, Nhạc Tri Thời chưa kịp xóa thì đã bị phát hiện.
Người đầu tiên ấn like là Thẩm Mật, cũng hai dòng bình luận.
[Thẩm Mật: Ôi, ai tặng cho cậu đó?]
[Thẩm Mật: Cậu có thấy đồ ăn vặt mà tớ mua cho cậu không?]
Nhạc Tri Thời không trả lời bình luận đầu tiên, cậu cảm thấy Tống Dục sẽ không muốn người khác biết mình tặng hoa, điều này đối với Tống Dục quá không bình thường, như thể sẽ hủy hoại hình tượng của anh, nên Nhạc Tri Thời chỉ trả lời bình luận thứ hai, tỏ ý cảm ơn Thẩm Mật rất nhiều. Bạn bè của cậu cũng like, bao gồm cả Tần Ngạn và đàn chị Nam Gia.
Người cuối cùng là Tống Dục. Nhìn thấy lượt like được thông báo, Nhạc Tri Thời nghĩ Tống Dục sẽ không bình luận, đây không phải phong cách của anh. Nhưng vài giây sau, cậu nhận được thông báo có bình luận mới từ tài khoản của Tống Dục.
[Anh trai: Anh tưởng tặng em rồi, em sẽ không mang ra chứ.]
Nhạc Tri Thời vô cùng ngạc nhiên, cậu thậm chí còn thoát ra rồi lại nhấp vào, người đó quả thật chính là Tống Dục.
Lời bình luận kỳ dị này, hiển nhiên thu hút Tần Ngạn vốn không quan tâm đến xem náo nhiệt.
[Tần Ngạn trả lời bình luận của anh trai: Cậu là ma hả? (Dịch vụ giao hoa cũng kỳ lạ, nhưng trai đẹp là tớ đây vẫn giúp đỡ miễn phí).]
Tần Ngạn không thêm bạn với Thẩm Mật nên không nhìn thấy bình luận, Nhạc Tri Thời nghĩ rằng Tống Dục sẽ không rep nên cậu đặt điện thoại xuống, rưới ít nước lên Earthwalker của mình.
Không ngờ Tống Dục thật sự trả lời.
[Anh trai: Lạ lắm à? Người cầm cờ đều bố trí tặng hoa không phải sao?]
[Anh trai: Theo lẽ công bằng, sao có thể để bạn cầm cờ nhà tôi không nhận hoa được chứ?]