Nhớ đến sách của bọn họ vẫn còn trên xe, Tống Dục đề nghị đổi xe và đưa chìa khóa cho Lâm Dung, sau đó rời khỏi Dương Hòa Khải Trập.
Nhạc Tri Thời dí mông đuổi theo anh.
Tống Dục đã khởi động xe, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Tri Thời thì anh kéo cửa kính xuống đợi cậu chạy tới.
Nhạc Tri Thời vì chạy nhanh mà thở hổn hển, cậu dòm qua cửa xe hỏi Tống Dục: “Anh có gì không vui sao?”
Tống Dục chống cùi chỏ lên mép cửa sổ, nhướng mày: “Sao em hỏi vậy?”
“Em cũng không biết nữa.” Nhạc Tri Thời mím môi: “Em cứ thấy anh và Thẩm Mật không hợp nhau, có thể do em đa nghi nhưng em không thích cậu ấy nói chuyện với anh như thế.”
Tống Dục nhìn vẻ phiền muộn trải đầy trên mặt cậu, có chút buồn cười: “Bạn bè đến nhà ăn cơm mà em bỏ mặc cậu ấy chạy ra đây, còn nói xấu người ta nữa, vậy mà tốt à?”
Anh như cố tình nói: “Thẩm Mật rất quan tâm em, chuyện gì cũng nhiệt tình giúp đỡ. Không giống anh, vừa về đã đi họp nhóm.”
Nhạc Tri Thời cảm thấy từ trưa đến giờ cách anh nói chuyện cứ sao sao ý, buồn cười bảo: “Anh nói gì ngộ vậy ạ.” Cậu đưa tay điều chỉnh đồng hồ cho Tống Dục, sửa mặt đồng hồ lại đúng vị trí: “Anh lái xe chậm thôi nhé, muộn chút thì có sao, anh đâu định học lên nghiên cứu sinh mà phải không, sao bây giờ cứ tự bóc lột mình vậy chứ… “
“Em muốn đi theo anh không?” Tống Dục đột nhiên hỏi.
Nhạc Tri Thời sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe nhầm mà nhìn thẳng Tống Dục, bàn tay đang nắm lấy cổ tay anh cũng buông lỏng.
“Đùa thôi.” Khuôn mặt Tống Dục mang theo ý cười, nhéo gáy Nhạc Tri Thời: “Em vào ăn cơm cho xong đi.”
Cuối cùng anh vẫn đi một mình, giống như trong nháy mắt đã tỉnh hồn vậy.
Nhạc Tri Thời cũng bừng tỉnh, trở vào Dương Hòa Khải Trập.
Trước khi vào cửa, Nhạc Tri Thời lạ lẫm mà sờ phía sau gáy, Tống Dục chưa bao giờ làm như vậy với cậu. Một mặt cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng mặt khác lại hưởng thụ sự thân mật này.
Nhạc Tri Thời đã hy vọng Tống Dục sẽ nói rằng: anh không đùa, anh muốn đưa em đi cùng. Nhưng hôm nay Tống Dục thật sự rất kỳ lạ, thân mật hơn bình thường.
Những mâu thuẫn và nghi ngờ khiến Nhạc Tri Thời sau khi trở về vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, gần như không nói chuyện với Thẩm Mật. Cậu cũng quên bảo Thẩm Mật, không được nói chuyện với anh trai của cậu như vậy nữa.
Cơm nước xong, Lâm Dung đưa hai người họ về. Trên đường đi, Thẩm Mật gần như không nói câu nào, hoàn toàn khác hẳn lúc cậu ta vừa đến đây. Nhạc Tri Thời thấy bầu không khí có hơi lạ, nhưng cậu cũng không biết lạ ở chỗ nào. Cậu không thích đoán mò tâm trạng của người khác, hơn nữa tâm trạng Thẩm Mật luôn thay đổi bất ngờ, bình thường thì êm lành tốt đẹp nhưng gặp phải anh trai cậu thì trở thành một người khác, bây giờ lại thay đổi nữa.
Những điều này làm cho Nhạc Tri Thời không thể nào hiểu nổi, nhưng cậu không muốn bạn bè và anh trai của mình bất hoà với nhau.
Nhà của Thẩm Mật và nhà họ Tống ở cùng một tiểu khu, rất gần nhau, Lâm Dung đưa Thẩm Mật về nhà trước, bảo Nhạc Tri Thời giúp cậu ta mang mấy cuốn sách lên lầu.
Trong thang máy rất yên tĩnh, Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm vào những con số liên tục thay đổi trên màn hình, chợt nghe Thẩm Mật nói.
“Nhạc Nhạc, cậu cảm thấy mối quan hệ giữa mình và anh trai thế nào?”
“Rất tốt đó, anh ấy là người tốt nhất mà tớ biết.” Nhạc Tri Thời không chút do dự trả lời, cánh tay hơi mỏi nên cậu kề sách vào tường thang máy: “Không phải tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi sao?”
Thẩm Mật im lặng: “Đúng vậy.”
Nhạc Tri Thời đã nói nhiều lần, nhưng bởi vì chưa chạm mặt nên trong lòng cậu ta chung quy vẫn mang chút suy nghĩ cầu may.
Sau đó Nhạc Tri Thời nhớ đến chuyện sau bữa cơm, cảm thấy Thẩm Mật như có thành kiến
với anh trai mình nên giải thích: “Anh ấy thật sự rất tốt, tốt đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Nghe cậu nói vậy, Thẩm Mật vừa cười vừa ôm sách nhìn Nhạc Tri Thời: “Cậu có biết đôi khi cậu nói chuyện giống như một đứa trẻ lắm không? Là cái kiểu vốn từ vựng hạn hẹp, có một chữ tốt cứ xào tới xào lui mãi ấy.”
“Bởi vì tớ không biết phải hình dung thế nào.” Nhạc Tri Thời đi theo Thẩm Mật ra khỏi thang máy, nói gì cũng thành thật.
Thẩm Mật mở cửa, cậu ta tháo bọc sách nặng nề xuống rồi bỏ tất cả sáng trong tay vào huyền quan rồi cầm lấy đống sách trên tay Nhạc Tri Thời: “Cảm ơn cậu nhé.”
Nhạc Tri Thời đột nhiên nghĩ: “À, bóng rổ của cậu hình như bỏ quên ở trong tiệm rồi.”
“Không sao đâu, hôm nay tớ cũng không có tâm trạng đánh bóng rổ nữa.” Thẩm Mật cử động cánh tay một chút: “Tớ mệt quá, mới có dời bấy nhiêu đây sách mà đã thấy đau lưng mỏi cơ rồi.”
Nhạc Tri Thời gật đầu: “Được rồi, dù sao cậu cũng để ở Dương Hòa Khải Trập, cứ đặt ở đó là được, lần sau chúng ta lại chơi.” Vừa nhắc đến bóng rổ, cậu lập tức liên tưởng tới việc mình lén chơi bóng rổ với Tống Dục ở trường đêm đó, vẻ mặt hiện lên nét cười. Giống như thường ngày, chia sẻ chuyện này với Thẩm Mật: “Tớ kể cậu nghe nhé, tối qua anh trai đưa tớ đi chơi bóng rổ, tớ còn úp rổ nữa đó.”
Nhưng rất nhanh, cậu đã thành thật thừa nhận: “Mặc dù là kết quả của việc ăn gian.”
Thẩm Mật cũng cười: “Thảo nào.”
“Thảo nào cái gì?” Nhạc Tri Thời hỏi.
Thẩm Mật lắc đầu, như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta bảo Nhạc Tri Thời đợi một lát rồi chạy vào phòng khách, lấy một thứ từ ngăn kéo dưới bàn uống trà, vội vàng quay lại hành lang: “Đây là vé xem triển lãm truyện tranh.” Thẩm Mật đưa vé cho Nhạc Tri Thời: “Lần này tớ sẽ nhắc cậu trước một ngày. “
“Cậu mua vé rồi hả?” Nhạc Tri Thời nhận lấy, thích thú nhìn chằm chằm tấm vé: “Tớ sẽ trả lại tiền cho cậu.”
Thẩm Mật sờ gáy mình: “Cái này có bao tiền đâu, nhưng nhờ phúc của cậu, tớ đã tìm được chỗ làm.” Nói xong, cậu ta mím môi: “À đúng rồi, hôm nay tớ đến nhà tìm cậu, cảm thấy anh trai cậu không chào đón tớ cho lắm, ảnh cũng không tin rằng tớ là bạn của cậu nữa, vì vậy tớ có chút không vui. Cho nên, tớ đã nói dối với anh ấy rằng tớ không biết ảnh là anh cậu, thật ra tớ đoán được đấy là anh trai của cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Anh ấy giống hệt như cậu mô tả vậy.”
Chỉ là hơi không phục mà thôi.
Sau khi thẳng thắn thú nhận, Thẩm Mật nhìn Nhạc Tri Thời: “Ngược lại là cậu, chưa từng ở nhắc đến tớ ở trước mặt anh ấy.”
“Cậu không nên nói dối anh ấy.” Nếu chăm chú nghe thì có thể nhận ra chỗ này Nhạc Tri Thời hơi thiên vị, nhưng đối mặt với câu nói sau, cậu cũng cư xử thành thật: “Tớ cũng có nhắc tới cậu với anh ấy nhưng không quá nhiều.”
Không nói tới quá nhiều, ý chính là không đề cập tới. Trong lòng Thẩm Mật hiểu rõ, gật đầu: “Dù sao hôm nay tớ cũng nói chuyện không biết điểm dừng, ngoài miệng là thế nhưng vài chỗ tớ nói sai, cậu đừng để bụng đấy nhé, nếu không có việc gì thì tớ sẽ không đến nhà cậu đâu. Bây giờ ngẫm kĩ, tớ tự ý trực tiếp đến nhà cậu mà không báo trước đúng là thiếu lịch sự. Hơn nữa, tớ cũng thấy anh trai cậu rất giỏi, tớ rất ngưỡng mộ anh ấy.”
Thẩm Mật nói nhanh đến mức Nhạc Tri Thời nghĩ cậu ta đã nói sai câu cuối cùng, từ “Ngưỡng mộ cậu” trở thành “Ngưỡng mộ anh ấy”, cậu cũng tự hiểu đó là lỡ lời.
“Không sao, tớ thật sự không chấp nhận được mọi người nói anh tớ không tốt, xưa nay đã vậy rồi. Tính tình anh ấy không gần gũi với người lạ, lúc đầu tiếp xúc cũng hơi thờ ơ với những người không quen, nhưng anh ấy thực sự rất tốt, sau này cậu sẽ biết thôi. Cho nên cậu cũng đừng nhằm vào anh trai tớ, được không?”
“Tớ đã nhìn ra rồi nhé, cậu đấy, chính là một người siêu siêu cấp cuồng anh trai.” Nụ cười trên mặt Thẩm Mật tắt dần: “Nhưng trên đời này, ngoài anh ấy vẫn còn rất nhiều người mà.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày, khó hiểu nhìn vào mắt Thẩm Mật, nhưng thứ cậu nhận được là Thẩm Mật thúc giục cậu mau xuống lầu chứ không phải lời giải thích.
Trở vào trong xe, Lâm Dung không biết lấy đâu ra thanh sôcôla cực lớn, bà bẻ một miếng cho vào miệng. Lúc thấy Nhạc Tri Thời, Lâm Dung bẻ thêm miếng khác cho cậu.
“Dì đưa con về nhà trước nha, lát nữa dì lại qua Dương Hòa Khải Trập.”
“Con cũng có thể qua đó giúp đỡ ạ.” Nhạc Tri Thời nói.
“Đừng đừng nhé, anh con vừa nhắn cho dì là con ngủ không ngon, để dì đưa con về nhà ngủ.” Lâm Dung khởi động xe, bà ngậm socola trong miệng, lời nói có chút không rõ ràng: “Hôm nay Thẩm Mật kỳ lạ thật, đây là lần đầu thằng bé gặp Tiểu Dục à?”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Dục chỉ là không thích nói chuyện, con nhớ giải thích với Thẩm Mật nhé.”
“Con nói rồi ạ, Thẩm Mật cũng hiểu.”
Lâm Dung đưa cả thanh socola cho Nhạc Tri Thời, bà xoay vô lăng quẹo ra ngoài: “Đứa trẻ Thẩm Mật này thực sự rất quan tâm đến con, mang đến cảm giác của người bạn thân. Lúc bưng thức ăn giùm dì, dì hỏi nó mấy ngày nay có thư giãn hay đi chơi gì không, nhưng chủ đề nó nói đều là những thứ con thích. “
“Con biết cậu ấy đối xử với con rất tốt.” Nhạc Tri Thời nhìn xuống, tìm kiếm giá vé của buổi triển lãm truyện tranh, mở Wechat để chuyển khoản cho Thẩm Mật: “Bạn bè nào của con cũng tốt cả.”
“Có điều… dì cảm thấy đôi khi Thẩm Mật quá vội vàng, nên không thể che giấu ý muốn chiếm bạn thân làm của riêng. Nhưng nếu con thấy ổn thì cũng không sao cả, chỉ là mục đích quá rõ ràng.” Lâm Dung bật cười: “Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, thiếu kiên nhẫn…”
Lâm Dung cũng thấy hơi lạ, bình thường Thẩm Mật rất tốt nhưng khi gặp Tống Dục là thay đổi 180 độ, dáng vẻ giống như nóng lòng muốn chứng tỏ mối quan hệ thân thiết giữa mình và Nhạc Tri Thời vậy.
Nhạc Tri Thời nghe những lời của Lâm Dung, cậu suy nghĩ một lúc: “Tưởng Vũ Phàm đâu có như thế.”
“Thằng bé Tiểu Tưởng kia, lòng dạ cũng thiệt tình y chang con. À, gần đây chẳng thấy nó đâu, không phải có người yêu rồi đấy chứ?”
“Ơ sao dì biết ạ?” Nhạc Tri Thời quay sang nhìn Lâm Dung, dáng vẻ tựa như trông thấy thần tiên vậy.
Lâm Dung cười toe: “Mấy đứa nhóc ở tuổi này, thật sự rất dễ nhìn thấu. Ngoại trừ hai anh em con, rõ ràng hoa đào bay đầy trời mà vẫn chưa thích ai hết.”
Nhạc Tri Thời bẻ miếng socola đưa cho Lâm Dung: “Con đã có người mình thích rồi, con thích dì Lâm đó.”
Lâm Dung bị đút socola đầy miệng, lời thốt ra không rõ: “Mấy đứa nha, chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt.”
“Sao dì châm chọc sự chân thành của con vậy chớ?” Nhạc Tri Thời học theo giọng Lâm Dung, khiến bà cũng hết cách.
Về tới nhà, cậu gửi một tin nhắn siêu dài kể về đầu đuôi ngọn ngành về chuyện hôm nay của Thẩm Mật cho Tống Dục. Nhưng chờ đợi thật lâu, cuối cùng cậu nhận được câu trả lời chẳng mấy liên quan.
[Anh trai: Anh không thích xen vào chuyện bạn bè của em, nếu em cảm thấy đối phương thật lòng thì cứ coi là thật đi.]
–
Trước kỳ tuyển sinh đại học, Nhạc Tri Thời luôn nghĩ sẽ ngủ thật nhiều để bù đắp những tháng ngày ôn thi vất vả, nhưng giờ mới thấy đâu có dễ vậy. Đồng hồ sinh học đã khắc sâu trong trí nhớ cơ thể, nếu chưa đến thời gian nhất định thì cậu sẽ không ngủ được. Cho nên về sau Nhạc Tri Thời giống như Tống Dục hồi đó, ngày nào cũng đạp xe đến thư viện đọc sách.
Cậu biết kiến thức bản thân đối với ngành Luật cực kỳ nông cạn, rất dễ mất hết hứng thú sau khi đọc một quyển bộ luật dân sự. Cho nên cậu dành thật nhiều thời gian để đọc sách, gặp một số vụ án kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì sẽ ở lì trong thư viện cả ngày.
Mười mấy năm qua Nhạc Tri Thời vẫn luôn như thế, cậu men theo con đường mà Tống Dục đã đi, bước lên từng dấu chân anh để sống cuộc đời của mình.
Thẩm Mật không còn mỗi ngày đến hẹn Nhạc Tri Thời ra ngoài như đã nói lúc trước, sau khi gặp được Tống Dục, cậu ta phát hiện tình cảm giữa hai người thân thiết hơn tưởng tượng, khó mà lay chuyển nên dứt khoát lấy lùi làm tiến. Mỗi ngày cậu ta đến giúp Lâm Dung ở Dương Hòa Khải Trập, lúc nhàn rỗi thì ngồi đọc sách trong nhà hàng.
Thỉnh thoảng Nhạc Tri Thời cũng đến nhà hàng, bọn họ ăn cơm với nhau rồi thuận đường về nhà, cậu ta xem tất cả những bộ anime mà Nhạc Tri Thời đang theo dõi nên lúc nào bọn họ cũng có chủ đề nói chuyện.
Kỳ nghỉ hè của Tống Dục đến muộn hơn dự kiến, trở về ngày đầu tiên đã bị Lâm Dung gọi đến Dương Hòa Khải Trập.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Dung nhận đặt tiệc đính hôn, người đó là con của bạn thân bà nên Lâm Dung dành rất nhiều thời gian để thiết kế các món ăn, sắp xếp địa điểm, đồng thời mang về hoa tử đằng tươi, hoa linh lan và hoa hồng trắng, như muốn biến Dương Hòa Khải Trập thành tiên cảnh nhân gian.
Lúc Tống Dục bước vào, nhân viên của Dương Hòa Khải Trập đang sửa sang chỗ ngồi, anh thoáng trông thấy Thẩm Mật mặc đồng phục đang giúp một nữ phục phụ dọn ghế, mỗi người cầm bốn cái ghế. Thẩm Mật cũng thấy anh, cách mấy mét cười gọi: anh Tống Dục.
Mặc dù ấn tượng của Tống Dục với cậu ta chẳng mấy tốt lành nhưng anh vẫn gật đầu, vòng qua họ đi thẳng vào nhà hàng. Vừa bước vào thì thấy Nhạc Tri Thời ôm một chuỗi hoa tử đằng dài leo lên bàn, cố gắng treo nó lên trần nhà, nhưng đám hoa tử đằng đang treo cứ ở trên mặt cản tầm nhìn của cậu.
Ngay lúc Nhạc Tri Thời đang loay hoay, Tống Dục đã bước lên bàn thay cậu nhặt những bông hoa tử đằng trước mặt rồi l*иg vào nhau.
Tầm mắt Nhạc Tri Thời đột nhiên trở nên rõ ràng, khuôn mặt Tống Dục xuất hiện sau đám hoa tử đằng khiến mắt cậu lập tức sáng lên: “Anh về rồi sao?”
“Ừ.” Tống Dục dùng tay còn lại giúp cậu cố định cành hoa trên móc, sau đó kéo thẳng dây leo hoa từ đằng: “Có thể treo đoạn cuối cùng rồi.”
Nhạc Tri Thời lùi lại, nhưng vì đứng treo hoa quá lâu nên quên mất mình đang ở sát mép bàn, vừa nhích chân đã mất thăng bằng, theo quán tính bật ngửa ra phía sau. May mắn thay, Tống Dục nhanh mắt kéo cậu vào trong lòng mình.
“Hù chết em rồi.” Nhạc Tri Thời dựa vào vòng tay Tống Dục mà mồ hôi nhễ nhại, cậu ngẩng đầu thấy Thẩm Mật cầm theo cái ghế dư đi vào, khi đυ.ng phải cảnh này vẻ mặt của cậu ta hơi kỳ lạ.
“Em cẩn thận chút đi.” Tống Dục vừa quay đầu cũng vừa vặn nhìn thấy Thẩm Mật, anh thả lỏng bàn tay đang ôm eo Nhạc Tri Thời: “Em xuống được rồi, phần còn lại để anh treo.”
Nhưng Nhạc Tri Thời không chịu, cậu lăng xăng tới lui xung quanh cái bàn như sợ Tống Dục phạm phải sai lầm giống mình.
Thẩm Mật im lặng vòng qua bọn họ, mang tất cả lẵng hoa đặt dựa vào tường ra ngoài, sắp xếp theo lời của Lâm Dung, cuối cùng gọi Nhạc Tri Thời ra ngoài xem chữ cậu ta dán đúng chưa.
Treo hoa tử đằng xong, Tống Dục dựa vào cạnh bàn nhìn chằm chằm vào hai người qua cửa sổ kính sát đất. Nhạc Tri Thời nói với Thẩm Mật nên qua trái hay phải, bọn họ ra hiệu qua lại, không biết Thẩm Mật làm gì mà chọc cho cậu cười to sau khung cửa kính.
Bận rộn đến chín giờ tối, toàn bộ địa điểm gần như đã bố trí xong. Lâm Dung muốn đưa ba nữ nhân viên trở về, nên kêu Tống Dục đưa Nhạc Tri Thời và Thẩm Mật về nhà.
Trên đường, Nhạc Tri Thời và Thẩm Mật rất hào hứng với triển lãm truyện tranh sắp tới: “Ngày mốt hẳn sẽ có rất nhiều người cosplay nhân vật tớ thích, tớ phải đem theo máy SLR.”
Thẩm Mật ngồi sát cửa xe, hoàn toàn thấy rõ gò má của Nhạc Tri Thời: “Cậu cũng cosplay được mà, còn đẹp hơn họ nữa, khuôn mặt nét nào ra nét đó. Có vài nhân vật nếu cậu muốn cosplay, thì không cần đội tóc giả đâu.”
Nhạc Tri Thời lắc đầu: “Thôi thôi, tớ thích đi xem được rồi, nhưng không thích bị người khác xem.”
Tống Dục dừng xe trước đèn đỏ, thuận miệng chen vào một câu: “Nếu em ở đó, vẫn sẽ có người nhìn em thôi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Mật rất tự nhiên mà đồng ý. Lần này dường như cậu ta đã rút ra bài học, khi nói chuyện trên trời dưới đất với Nhạc Tri Thời, thỉnh thoảng cũng sẽ giao tiếp với Tống Dục, chẳng hạn như hỏi Tống Dục rằng căn tin của trường đại học W như thế nào, phòng ngủ chứa mấy người.
Mặc dù không thích Thẩm Mật thảo mai nhưng vì nể mặt Nhạc Tri Thời, Tống Dục cũng đối đáp đầy đủ. Bầu không khí ba người trên xe hơi gượng gạo, có điều đã tốt hơn lúc trước. Tống Dục hiểu rõ tâm trạng của Thẩm Mật, cảm thấy cậu ta vẫn là một đứa trẻ nên anh không muốn vạch trần. Tuy anh không hy vọng bên cạnh Nhạc Tri Thời có người mang ý xấu, nhưng anh không có tư cách can thiệp vào tình cảm của người khác.
Hoặc là cản trở ý muốn của Nhạc Tri Thời.
Môi trường kín và hẹp như ô tô, rất thích hợp để quan sát. Ánh mắt của Thẩm Mật luôn dõi theo Nhạc Tri Thời, cậu không giống như lúc ở trường liên tục nhắc đến anh trai mình bằng giọng điệu ngưỡng mộ. Bởi khi quan sát trực tiếp, Thẩm Mật còn thấy nhiều hơn thế.
Nếu tâm trạng vui vẻ Nhạc Tri Thời luôn thích nắm lấy tay Tống Dục, ngay cả khi bàn tay kia đang đặt trên vô lăng, cậu sẽ vô thức chạm vào nó như một thói quen đã hình thành từ lâu. Tống Dục cũng rất dung túng cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Những hành động này đều rơi vào mắt Thẩm Mật, cậu ta muốn bảo Nhạc Tri Thời đừng làm phiền anh trai tập trung lái xe, nhưng nghĩ kĩ lại vẫn là im lặng.
Trải qua chuyện lần trước, Thẩm Mật biết rằng con đường này không dễ đi.
Đưa Thẩm Mật đến dưới lầu, Nhạc Tri Thời nhìn qua cửa xe, hẹn cậu ta ngày mai gặp. Thẩm Mật cũng cười, trước khi đi còn nói cảm ơn với Tống Dục.
Về đến nhà Nhạc Tri Thời chạy tót qua phòng Tống Dục, hiện tại cậu đã quen với chuyện này, chỉ cần lấy cớ đưa nước trái cây hoặc sữa là có thể vào cửa rồi, sau đó thừa dịp Tống Dục không để ý mà nán lại cho đến khi Tống Dục bừng tỉnh đuổi thì mới chịu ra.
Đôi khi Nhạc Tri Thời cảm thấy, phản xạ của Tống Dục là một vòng cung rất lớn, cậu hy vọng có thể giống như Kẹo Đường vậy, lăn lộn mãi trong phòng anh mà không bị phát hiện.
Tống Dục lười biếng dựa người vào ghế sô pha, trên tay cầm một cuốn sách. Nhạc Tri Thời bưng đĩa nho đi vào, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh à, mình chơi game nha.”
“Không phải Thẩm Mật chơi rất giỏi sao?” Tống Dục lật một trang sách, nhẹ giọng nói.
Nhạc Tri Thời cau mày: “Nhưng em chỉ muốn tổ đội với anh thôi.”
“Bây giờ có lẽ cậu ta đang chờ em đó.”
Cậu không thể hiểu nổi thái độ của Tống Dục. Trước đây anh chưa bao giờ quan tâm đến bạn cùng lớp xung quanh cậu như thế cả, thậm chí còn gọi nhầm Tưởng Vũ Phàm thành Tưởng Dĩ Phàm. Duy chỉ với lần gặp mặt với Thẩm Mật, Tống Dục luôn làm những điều anh chưa từng làm, nói những câu anh chưa bao giờ nói.
Cậu đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Tống Dục: “Sao tự dưng anh nhắc đến Thẩm Mật vậy?”
Tống Dục hết sức điềm tĩnh, nói rất có phong thái: “Không có gì, anh chỉ thấy cậu ấy rất tốt.”
“Tốt rồi thế nào?” Điện thoại Nhạc Tri Thời tắt màn hình, cậu mở khóa và quay trở lại giao diện của trang chủ trò chơi.
Tống Dục nói không thế nào cả, nhưng chốc lát anh vẫn nhắc tiếp bằng giọng điệu tùy hứng: “Thẩm Mật biết úp rổ không?”
“Biết chứ.” Nhạc Tri Thời đã thay đổi màu áo nhân vật của mình trong trò chơi. Là màu xanh lam mà Tống Dục thích. Cậu cố ý mua bộ quần áo đó: “Cậu ấy là tiền phong của lớp chúng em đó.”
Tống Dục ừ một tiếng, lật trang sách mà mình vốn chưa đọc xong, thờ ơ liệt kê hàng loạt ưu điểm dày đặc của Thẩm Mật: “Vừa biết chơi bóng rổ vừa biết chơi game, người thì sáng sủa, biết ăn nói, vóc dáng cũng cao ráo.”
“Em cũng không thấp mà.” Nhạc Tri Thời nghe được câu này thì lập tức đặt chân lên đùi Tống Dục: “Em một mét tám lận, anh xem chân em dài chưa này.”
“Vẫn kém hơn một cm.” Tống Dục liếc Nhạc Tri Thời, cố ý làm ra vẻ ghét bỏ đẩy chân cậu xuống: “Anh đã xem báo cáo sức khỏe đại học của em.”
“Bây giờ đã qua một tháng, em cao thêm 1 cm rồi.” Nhạc Tri Thời không phục: “Hơn nữa em cũng sáng sủa mà, chơi bóng rổ và chơi game em có thể không bằng cậu ấy, nhưng em…”
Tống Dục quay mặt sang nhìn Nhạc Tri Thời: “Em thì thế nào?”
“Em cũng đẹp trai chứ bộ.” Nhạc Tri Thời nói xong thì xấu hổ, cúi đầu nhét một quả nho vào miệng, kết quả chua đến co rúm mặt mày: “Nho này có độc, không thể ăn được.”
Tống Dục nhếch khóe miệng, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thờ ơ, ngẩng đầu mắt đối mắt với Nhạc Tri Thời: “Vậy theo em, Thẩm Mật đẹp trai không?”
Vị chua của nho vẫn còn đọng lại trong miệng, ảnh hưởng đến đầu óc Nhạc Tri Thời, cậu ngơ ngác nhìn Tống Dục như muốn tìm tòi điều gì đó từ vẻ mặt anh.
Trong phòng đang rất yên tĩnh thì di động Tống Dục bất ngờ đổ chuông, không biết người gọi là ai. Anh vừa cúi đầu nhìn, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt Tống Dục, tắt luôn điện thoại của anh.
Tống Dục ngẩng đầu, định mở miệng thì bị Nhạc Tri Thời giành trước. Hoá ra những tâm tư mờ ám của anh rơi vào lỗ tai Nhạc Tri Thời như ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn trật mất đường ray.
“Em cảm thấy, cậu ấy không đẹp trai bằng em.” Những lời này mà nói ra từ miệng người khác có vẻ như tự tin thái quá, nhưng Nhạc Tri Thời trước nay luôn thẳng thắn vậy đó. Cậu hiếm khi tức giận nhưng bây giờ thì cáu thật rồi, cầm điện thoại của Tống Dục không muốn trả luôn.
“Nếu anh không đồng ý quan điểm của em, thì em có lý do tin rằng khiếu thẩm mỹ của anh có vấn đề đó.”
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Tống Dục ra skill [tính tình kì lạ khác thường], kèm skill phụ trợ [giấm chua nồng nàn].
Thẩm Mật: Gòi song, tự nhiên tui bị body iPhone kìa quý zị!