Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 15

Cuộc sống lại khôi phục như bình thường, hai người một đi làm một đi học, thời gian nhàn rỗi một làm thuê một lên mạng. Dương Thừa Thượng bắt đầu chơi một Game Online, cực khổ đánh quái thăng cấp, thỉnh thoảng buổi tối cùng Tiểu Quân xem Anime rồi ngủ.

Thiệu Vũ nhìn thấy Hà tỷ mấy lần, nhiệt tình khen ngợi là cực phẩm mỹ nhân, thậm chí còn chủ động tiếp cận. Hà tỷ nhiều lần cùng bọn họ chơi đùa nên cũng quen, cũng thỉnh thoảng đến ăn cơm ké.

Tiểu Quân gọi "Cậu" đã trôi chảy, đối với Thiệu Vũ vẫn có chút sợ sệt, kém xa sự tự nhiên khi ở trước mặt Dương Thừa Thượng.

Thời điểm nghỉ hè năm đó, chị của Thiệu Vũ sinh con trai, người một nhà vô cùng vui mừng, ngày hôm sau Thiệu Vũ lên xe lửa vội vội vàng vàng trở về.

Khi đó Dương Thừa Thượng còn đang làm việc ở quán bar, tất cả sinh hoạt cũng như thường ngày. Thiệu Vũ thỉnh thoảng gọi điện thoại đến, phần lớn đều là khen cháu trai mình đáng yêu. "Ngày hôm nay nó luôn cười nha, tỉnh ngủ cũng không có khóc"

"Ừm, ngoan là tốt rồi"

"Tôi trước đây đều không thích trẻ con, ghét phiền phức, nhưng nó thực sự đáng yêu nha, muốn tôi vì nó làm cái gì tôi đều đồng ý a" Trong thanh âm của Thiệu Vũ không che giấu sự hưng phấn.

Dương Thừa Thượng bật cười, "Vậy cậu cũng tự mình sinh một đứa đi"

"Sao sớm như vậy được a, ít nhất tôi phải tốt nghiệp trước a"

Đáp án đã đoán được từ lâu, nhưng sau khi nghe vẫn sẽ khó chịu, Dương Thừa Thượng tay cầm điện thoại di động lạnh lẽo, Thiệu Vũ còn đang cười, tựa hồ một chút khác thường cũng không nhận ra được, "Tôi muốn đi mua quần áo, lần sau nói tiếp, bye bye"

"Bye bye"

Cúp điện thoại, Dương Thừa Thượng thở phào, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Khí trời rất nóng, Dương Thừa Thượng vốn là muốn chờ ở nhà, nhưng Hà tỷ gọi điện thoại cho anh kiu anh ra ngoài dạo phố. Dương Thừa Thượng không biết làm sao để từ chối nàng, liền tự mình sửa sọn lại một lúc ra ngoài.

Đi xe đến chổ cần đến, Hà tỷ mang theo Tiểu Quân đang ngồi ở bên trong KFC, Tiểu Quân đang ăn kem, ăn đến dính đầy miệng. Hà tỷ đem đĩa đồ ăn đến trước mặt anh, "Thay cậu kêu một phần gà"

Dương Thừa Thượng cám ơn, ba người từ từ ăn, sau đó đi đến cửa hàng lớn bên cạnh.

Hà tỷ là mỹ nhân, ăn mặc mặc khiêu gợi, khiến rất nhiều người liếc mắt nhìn. Dương Thừa Thượng cùng Tiểu Quân đi theo sau. Ba người đầu tiên đi dạo ở khu quần áo trẻ con, Tiểu Quân chọn được mấy bộ, còn mua mũ che nắng. Hà tỷ lại dẫn bọn họ tới khu quần áo nam, đưa tay chọn hai cái áo sơ mi đưa cho Dương Thừa Thượng. "Cậu thử xem"

"Hả?" Dương Thừa Thượng ngẩn ra, "Tôi có quần áo, không cần mua"

"Kiu cậu thử thì thử đi, cậu giúp tôi chăm sóc Tiểu Quân, tôi cũng chưa báo đáp"

Tiểu Quân ở bên cạnh phụ hoạ, "Cậu nhanh thử đi"

Dương Thừa Thượng bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm quần áo tiến vào phòng thử đồ. Anh đầu tiên nhìn nhãn hiệu cùng bảng giá, thầm nói một câu *Thật là đắt*

Hà tỷ cùng Tiểu Quân đứng ở bên ngoài, chờ anh đi ra, Hà tỷ giúp anh sửa sang cổ cùng ống tay áo lại một chút, kiu anh xoay một vòng trước gương, câu môi cười, "Quả nhiên rất hợp với cậu, thay quần áo một chút liền đẹp hơn nhiều. Nào, thử cái này, cái này, còn cái quần này nữa"

Dương Thừa Thượng dở khóc dở cười, "Hà tỷ, không cần, đắt tiền như vậy......"

"Kiu cậu thử liền thử đi, đừng làm tôi nổi giận nha" Hà tỷ trừng mắt nhìn anh.

Dương Thừa Thượng chỉ có thể cầm những y vật này lần thứ hai đi vào.

Lúc ba người đi ra trên tay xách đầy túi mua sắm, Tiểu Quân cũng xách một cái túi nhỏ.

Lúc này đã qua giờ cao điểm, taxi cũng không có, ba người đợi gần mười phút, không đợi được nữa. Dương Thừa Thượng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hà tỷ, nói: "Hà tỷ, để tôi cầm cho"

Hà tỷ đưa cho cậu một ít, "Trong tay cậu đủ nhiều rồi, bất quá tôi thực sự cầm không nổi, lại chia hai túi cho cậu là được rồi" Nàng hành động tựa hồ chưa bao giờ nhăn nhó, muốn sao liền vậy.

Dương Thừa Thượng cầm lấy vài túi, Hà tỷ rõ ràng thở một cái, nhìn thấy có taxi đến, vội vã phất tay.

Taxi lái đến, nhưng kết quả có một chiếc xe khác dừng trước mặt bọn họ"

Audi đen, cửa sổ của xe hạ xuống, Dương Thừa Thượng cảm thấy không khí lạnh lẽo xung quanh. Tiểu Quân nháy mắt, thấp giọng nói: "Là ba ba"

Dương Thừa Thượng cùng Tiểu Quân ngồi trước taxi về trước, Hà tỷ xe của người đàn ông kia. Lúc trở về Tiểu Quân vẫn cúi đầu, hai tay nhỏ quấn lấy nhau, tựa hồ cực kỳ lo lắng.

Dương Thừa Thượng mỉm cười động viên: "Không có chuyện gì"

Lúc này Thiệu Vũ lại gọi đến, Dương Thừa Thượng nói chuyện này. Thiệu Vũ vui vẻ rộn ràng chơi đùa cùng cháu, trêu cháu trai cười: "Anh lo lắng cái gì? Việc gia đình người ta, anh lo lắng nhiều như vậy làm gì?"

"Tôi chỉ là lo cho Tiểu Quân. Hà tỷ tuy rằng cho qua đi, nhưng đứa nhỏ vô tội"

"Tôi cũng chưa nói nó có tội a, tình hình xã hội hiện tại thế nào, nữ nhân tham hư vinh nhiều lắm. Tôi cũng khó hiểu, Hà tỷ lớn lên xinh đẹp, tìm Cao Phú Soái không quá khó a, tại sao lại đi làm loại kia"

Dương Thừa Thượng không tìm được câu trả lời, chỉ có thể nói lung tung rồi cúp máy.

Tính cách của anh là nhiều ưu thương cùng chấp nhất, cho dù biết có việc không liên quan, cũng không cách nào bỏ mặc được.

Cho dù biết sẽ không có kết quả, cũng không từ bỏ.

Thiệu Vũ trước khi vào học ngồi tàu hoả trở về, vào nhà sau đó bắt đầu lải nhải, lại lấy ảnh trong điện thoại cho Dương Thừa Thượng xem, lại ra sức kể những chuyện lý thú của cháu mình.

Cả người vui vẻ, cho dù là một nụ cười cũng khiến cậu vô cùng phấn khích.

Dương Thừa Thượng bị cậu cảm hoá, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, mãi đến khi phát hiện Thiệu Vũ cùng một nữ nhân có liên hệ.

Chuyện phát hiện này cũng không phải ngẫu nhiên. Dương Thừa Thượng sớm đã có phát giác, chỉ đến khi có chứng cứ. Lần này chứng cứ là tin nhắn trong điện thoại di động của Thiệu Vũ.

Lú Thiệu Vũ đưa điện thoại cho Dương Thừa Thượng xem ảnh, nữ nhân kia nhắn tin tới, Dương Thừa Thượng không cẩn thận mở ra, thấy được nội dung bên trong.

"Tớ rất nhớ cậu nha!"

Đơn giản năm chữ thêm dấu chấm than.

Hai người liền nhìn nhau, Dương Thừa Thượng đưa điện thoại di động trả lại cho cậu, ánh mắt bình tĩnh: "Bạn gái sao?"

Thiệu Vũ căng thẳng nhận lấy, miễn cưỡng cười cười, "Không phải, chỉ là bằng hữu"

"Thật sao?" Dương Thừa Thượng lấy điện thoại, bấm từng cái từng cái tin nhắn.

Ngoại trừ mấy cái quảng cáo, ngoài anh ra đều là số kia gởi tới, lịch sử lại có thể biết được là tận năm ngoái.

Tôi biết không?"

Thiệu Vũ có chút trốn tránh cúi đầu, "Cũng không quen, bạn học cũ lớp tôi, năm ngoái họp lớp cùng nhau gặp mặt liền biết nàng cũng ở nơi này, vì vậy trao đổi phương thức liên lạc"

"Từng gặp mặt?"

"Ừm, tình cờ gặp"

Không khí ngột ngạt căng thẳng. Thiệu Vũ lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của Dương Thừa Thượng

Sợ cái gì, lão tử cũng không phải ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ!

Lặng lẽ khuyến khích mình, một nơi nào đó trong lòng cất giấu dũng khí giả dối, cắn răng một cái nuốt xuống, Dương Thừa Thượng lại hỏi. Cậu nuốt nước miếng, nỗ lực giải thích, "Đây là đùa giỡn thôi, nàng bình thường cô đơn, không có bằng hữu, liền cùng tôi nói chuyện nhiều chút. Chúng tôi ra ngoài.......cũng chỉ là ăn bữa cơm, không có gì"

Dương Thừa Thượng vẫn nhìn cậu, cư cao lâm hạ (từ trên nhìn xuống), vẻ mặt không có gì.

Thiệu Vũ bị nhìn đến sợ hãi, rốt cục nhấc tay đầu hàng, "A ha được rồi được rồi, tôi sau này không cùng với nàng liên lạc nữa"

Dương Thừa Thượng vẫn chưa nhúc nhích.

Thiệu Vũ một mặt chân thành, "Thật sự, Dương Thừa Thượng, tôi sau này không cùng với nàng liên lạc nữa"

Dương Thừa Thượng thả lỏng khuôn mặt, quay mình trở về phòng, bỏ lại một câu hữu lực, "Tháng này điện nước đồ ăn toàn bộ cậu lo"

"Này! Dương đại gia........." Thiệu Vũ kêu rên, vội vã đi theo phía sau cầu xin tha thứ, "Tiểu nhân sau này thật sự không dám nữa! Tha cho tôi một lần đi"

Dương Thừa Thượng không để ý tới. . Truyện Ngôn Tình

"Dương Thừa Thượng, anh không thể ác tâm như vậy a" Thiệu Vũ đẩy anh xuống giường, hai tay nắm lấy tay anh, hai mắt chớp chớp a. "Việc học của tôi thực sự quá nhiều, năm tư sắp đến a, còn nữa, thật oan cho tôi, tôi cùng nữ nhân kia không phát sinh cái gì"

Dương Thừa Thượng nhắm mắt lại.

"Dương đại gia......" Thiệu Vũ kêu rên làm phiền.

"Thiệu Vũ" Dương Thừa Thượng vẫn nhắm hai mắt, âm thanh cũng rất nhẹ, "Cậu biết tình cảm của tôi chứ?"

Thiệu Vũ sửng sốt, mặt hai người gần nhau, cậu có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, bao gồm lông mi run rẩy cùng đôi môi mím mím, những biến hoá căng thẳng nhỏ bé kia đều để cậu nhìn rõ.

"Tôi rất yêu cậu. Rất yêu rất yêu........" Dương Thừa Thượng nói chậm, trái cổ chạy chạy, nhưng âm thanh vững vàng.

Thiệu Vũ không nhịn được hỏi: "Tại sao?"

"Tôi cũng không biết.......lúc tôi lần đầu gặp cậu, mưa, tôi không có ô, toàn thân đều ướt, cậu đã đến, chia cho tôi nửa cái ô,......" Dương Thừa Thượng nhìn cậu mỉm cười, "Chỉ có ngần ấy chuyện, tôi liền nhớ lâu như vậy. Thiệu Vũ, cậu ngươi nói con mẹ nó tôi đời trước có phải thiếu nợ cậu không hả, ha ha........."

Thiệu Vũ cũng muốn cười, "Tôi không nghĩ tới mị lực của mình lại lớn như vậy"

"Mị lực của cậu không lớn đến vậy, nếu khi đó tôi không phải quá lẻ loi, cô đơn, toàn thân chìm trong địa ngục, sao lại có thể vì chút ấm áp này liền lưu luyến" Dương Thừa Thượng nghiêng mặt sang bên, Thiệu Vũ buông anh ra. Hai người nằm thẳng trên giường.

Trời đã tối dần, ánh trăng soi vào.

"Sau đó lần thứ hai nhìn thấy cậu, là ngày khai giảng ấy. Tôi vốn muốn làm thủ tục nghỉ học, kết quả nhìn thấy cậu đứng trên dài diễn thuyết hoan nghênh tân học sinh, tôi nghĩ liền biết, khoảng cách cũng có thể gần lại một chút........"

Thiệu Vũ mở to mắt nhìn trần nhà, thực sự nhớ không nổi những chuyện anh nói.

Bình thường lúc trời mưa, cậu có ô sẽ che cho người cùng đường, không ô sẽ hướng về hướng có ô chạy đến, đi nhờ một đoạn.

Chưa từng nghĩ tới cái chuyện quen thuộc này sẽ lưu lại trong lòng một người.

Loại hành vi bé nhỏ không đáng kể này, là có thể khiến một người yêu mình sao?

"Này, tôi thực sự rất yêu cậu"

"Ừm"

"Yêu đến mức chính mình cũng không khống chế được. Tôi cũng không biết vì sao, rõ ràng cậu nhiều khuyết điểm như vậy.........."

"Ừm, cám ơn"

"Cám ơn cái đầu cậu! Ngày mai bắt đầu nổ lực yêu tôi đi!"

"Được!"