Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 14

Hai người lay hoay mấy tiếng, rốt cục cũng làm ra một bữa cơm phong phú. Tiểu Quân ngoan ngoãn rửa tay, ngồi xuống bàn. Dương Thừa Thượng đưa cho nhóc ly nước trái cây, còn mình thì uống rượu. Hai người định bắt đầu ăn thì chuông cửa vang lên.

Dương Thừa Thượng mở cửa, thì thấy nữ nhân y phục xinh đẹp. Nàng hướng vào bên trong nhìn nhìn, "Tôi biết ngay là nó ở đây"

Tiểu Quân căng thẳng đứng lên, yên lặng đi tới.

Dương Thừa Thượng nói: "Đại tỷ, là do tôi.........."

Nữ nhân vung vung tay, đi tới, cởi bỏ giày cao gót, thay vào dép lê thoải mái, "Tôi cũng không có làm cơm" Nàng bình thản ung dung ngồi xuống bàn, quay đầu lại nhìn hai người ngốc đang đứng, "Sao vậy? Thêm một chén đũa a"

Hai người lúc này mới hết kinh ngạc, Dương Thừa Thượng vội vã đem ra chén đũa, lấy một ly nước trái cây cho nàng, nữ nhân ngăn lại: "Tôi cũng muốn uống rượu"

Ba người ngồi vào chỗ của mình, ngược lại có dáng vẻ của một nhà ba người. Động tác ăn của nữ nhân chuyên nghiệp, lại cúi đầu nói với Tiểu Quân: "Thúc thúc nấu cơm cho con ăn, con cám ơn thúc thúc chưa?"

Tiểu Quân liền vội vàng gật đầu, "Con cám ơn ca ca rồi"

"Nha? Gọi là ca ca?" Nữ nhân đánh giá Dương Thừa Thượng, "Bao nhiêu tuổi?"

"20 rồi."

" Còn trẻ tuổi như thế a, nấu ăn đúng là rất ngon" Động tác ăn cơm của nữ nhân không chút thô lỗ, mà vô cùng điềm đạm, "Tên gọi là gì?"

"Họ Dương, Dương Thừa Thượng"

"Tên này không tệ" Nữ nhân cầm ly uống một hớp rượu, "Gọi tôi là Hà tỷ đi, Tiểu Quân, sau này đổi cách xưng hô gọi một tiếng cậu" Nàng nhìn Dương Thừa Thượng, "Tôi cơ bản không thân nhân, sau này chúng ta làm tỷ đệ, thế nào?"

Dương Thừa Thượng mỉm cười, "Tốt"

Một bữa cơm ăn hai tiếng, trên mặt ba người đều tràn ngập nụ cười. Hà tỷ cũng không biết chăm sóc Tiểu Quân làm sao, những món ăn này đều là Dương Thừa Thượng làm, thậm chí nước trái cây cũng dùng khăn giấy giúp nhóc lau miệng.

Sau khi ăn xong Dương Thừa Thượng thu dọn bát đũa, Tiểu Quân đi theo sau anh giúp đỡ những việc nhỏ, Hà tỷ ngồi trên ghế salông, còn đang từ từ uống rượu.

Thu dọn xong, Dương Thừa Thượng về phòng lấy vi tính mở hoạt hình, Tiểu Quân ngoan ngoãn ngồi ở trên giường xem, Dương Thừa Thượng mở cửa phòng đi ra.

Muôn vàn ánh sáng rực rỡ, thành phố đã cấm đốt pháo nhưng vẫn có thể đốt pháo hoa, vì vậy có thể nghe được tiếng nổ vang dộng.

Hà tỷ từ trên người lấy ra hộp thuốc lá, hướng Dương Thừa Thượng hỏi: "Hút không?"

Dương Thừa Thượng cầm một điếu.

Hai người ngồi hai bên, Hà tỷ kép chân lại, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo dưới ánh đèn có vẻ mông lung. Dương Thừa Thượng không biết nàng vì sao lại như vậy.

Nữ nhân như vậy, rõ ràng là rất nhiều nam nhân muốn nâng ở trên tay sủng ái.

Hà tỷ dáng vẻ thành thạo hút thuốc, hít sâu một cái, phun ra mấy cái vòng khói, "Khoảng thời gian này, cám ơn cậu đã chăm sóc Tiểu Quân"

"Không có gì, Tiểu Quân thật ngoan"

"Thật sao?" Hà tỷ cười cợt, "Tôi không thích, nhìn nó liền khó chịu. Tôi tốt nghiệp trung học liền bỏ quê lên đây, khi đó còn trẻ, rất ham tiền, vì vậy đi làm nhị nãi (vợ bé?!)"

Dương Thừa Thượng lẳng lặng nghe nàng nói.

"Hắn có vợ, có đứa con trai cùng đứa con gái, những điểu này tôi đều biết. Ban đầu ngọt ngào một hai năm, hắn cấp tiền cũng hào phóng, mua cho tôi căn hộ đó. Sau khi tôi sinh Tiểu Quân, hắn liền ít đến, sau đó vợ hắn cũng biết, chạy đến náo loạn, dẫn người đến chửi rủa, thổ khẩu thuỷ (nhổ nước miếng)........."

Hà tỷ cười cợt, "Tôi cũng là tự làm tự chịu, yêu cầu cùng hắn chấm dứt, con trai thuộc về hắn, tôi muốn một ngàn vạn." Nàng nhìn Dương Thừa Thượng, "Rất nhiều đúng không? Hắn rất giàu, như vậy cũng không tính là gì, thế nhưng hắn không muốn đưa, vì vậy tôi cái gì cũng không đưa"

Dương Thừa Thượng thả khói, biểu hiện nhàn nhạt, không nhìn ra ý nghĩ nội tâm.

"Tôi biết rất nhiều người xem thường loại người như tôi, bởi vì tôi cũng xem thường chính mình. Không vẫn không có biện pháp gì, luôn phải trải qua như vậy, chính mình không cam lòng"

Ngoài cửa sổ pháo hoa càng ngày càng nhiều, toả ra lại rớt xuống, tầng tầng lớp lớp. Những tia sáng rực rỡ kia càng được tôn lên nhờ nền trời tối om, vô cùng mỹ lệ.

Dương Thừa Thượng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Có thể đổi một cách sống khác"

"Thật sao? Nhưng tôi không quay về được nữa rồi. Tôi làm sao có thể sống một cuộc sống không có tiền bạc đây? Làm sao sống cuộc sống nghèo túng?" Hà tỷ mỉm cười, cười mệt mỏi. Nàng đột nhiên đứng lên, "Tiểu Quân đêm nay nhờ cậu chiếu cố"

Dương Thừa Thượng đưa nàng tới cửa, nhìn nàng đi vào thang máy, mới đóng cửa lại.

Tiểu Quân đứng ở cửa phòng ngủ, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh, "Cậu, mẹ con về rồi sao?"

"Ừm, nàng nói nhóc tối hôm nay có thể lưu lại nơi này nha"

"Quá tốt rồi!" Tiểu Quân lộ ra nụ cười xán lạn.

Thời điểm đầu năm trên đường phố đều là vắng người, Thiệu Vũ gọi đến, hai người hàn huyên hai câu liền ngắt. Dương Thừa Thượng một mình chờ ở nhà, lên mạng chơi game xem Anime, ngược lại cũng không cảm thấy quá tẻ nhạt.

Ngược lại một người ăn tết cũng đã quen.

Thiệu Vũ ở nhà đến 15 tháng giêng mới lên, không để Dương Thừa Thượng đi đón, sau khi vào cửa bao lớn bao nhỏ, đem đồ vật để xuống đất, chỉ biết thở dốc.

Dương Thừa Thượng đánh giá cậu một lúc, nói: "Trở về một chuyến đúng là mập lên"

Thiệu Vũ nhếch môi cười, "Mẹ của tôi mỗi ngày đều nấu súp cho chị tôi, tôi ăn ké, có thể không mập sao? Đúng là anh, vẫn là gầy hơn chút"

Dương Thừa Thượng ngồi chồm hổm thu dọn những thứ cậu mang về, hai cổ tay dưới tay áo quả thực là vừa trắng vừa mịn, đều có thể nhìn thấy gân xanh. Thiệu Vũ quả nhiên mang lên rất nhiều kiền thái, còn có quần áo mới, thậm chí còn có bánh bích quy cùng kẹo.

Dương Thừa Thượng thu dọn xong, từ phòng bếp đi ra nhìn thấy Thiệu Vũ đang gởi tin nhắn, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười, ánh mắt nhu hoà. Dương Thừa Thượng đứng một lúc, rót ly nước nóng mang đến trước mặt cậu.

Thiệu Vũ bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn anh một chút, "Quán bar của anh còn chưa mở cửa sao?"

"Ông chủ đi du lịch, tuần sau mới về. Cậu muốn ăn gì? Tôi nấu cơm"

"Thanh đạm chút đi, khoảng thời gian này ăn quá nhiều dầu mỡ rồi"

"Được"

Dương Thừa Thượng nấu ăn ở nhà bếp, Thiệu Vũ lại mang điện thoại di động ra chơi, đột nhiên lại hỏi: "Anh nói cậu nhóc đâu? Sao tôi không thấy?"

"Ở vườn trẻ"

"Nha, nhóc thường đến sao?"

"Ừm, thời điểm buổi tối Hà tỷ ra ngoài sẽ đưa nhóc đến ngủ"

"Không nhìn ra anh đối với trẻ con còn có thể nhẫn nại đến vậy" Thiệu Vũ giúp anh dọn chén đũa, "Ngày mai tôi đi báo danh, anh có muốn đi chơi không?"

"Không đi" Dương Thừa Thượng quay đầu nhìn cậu, đột nhiên cười cợt, "Cậu đúng là cao thật"

Ăn xong cơm tối, tắm rửa sạch sẽ, hai người vùi ở phòng ngủ xem phim. Cùng nằm ở trên một giường, đều có chút không tự nhiên. Cách xa nhau hơn một tháng, đã từng thân mật tựa hồ lại bị khoảng cách kéo xa. Dương Thừa Thượng nhấp nhấp môi, nhẹ giọng hỏi: "Ở nhà chơi vui không?"

"Cũng không phải thế, bất quá bọn họ tổ chức họp mặt bạn cũ một lần" Thiệu Vũ chậm rãi nhích lại gần, hai người đối mặt, mắt nhìn mắt.

Dương Thừa Thượng nở nụ cười, Thiệu Vũ hôn đến.

Tuổi trẻ, con người cũng không biết làm sao khắc chế du͙© vọиɠ, một lúc tựa như củi khô lửa bốc, khó bỏ khó phân. Ngón tay Thiệu Vũ tựa hồ châm lửa, toàn thân Dương Thừa Thượng đều đang run rẩy, chờ lúc thực sự che phủ, mới rêи ɾỉ lên tiếng.

Khát vọng đã biến thành hiện thực, nhưng lòng tham không đáy. Muốn nhiều hơn, còn muốn nhiều tư thế, tốt nhất là đem trái tim trống vắng lấp kín đi, đem không xác định biến thành xác định, đem hoài nghi biến thành yêu.

Chỉ là, nói nghe thì dễ.

Rời môi, Dương Thừa Thượng ngồi dậy, đốt điếu thuốc. Thiệu Vũ cảm thấy buồn ngủ, chống đỡ mắt mơ hồ nhìn anh, rõ ràng là nam nhân, nhưng bàn tay, da dẻ lại nhẵn nhụi mà mỹ hảo. "Tôi hai ngày nữa sẽ đi tìm việc làm"

"Ừm" Dương Thừa Thượng thả khói ra, "Có kế hoạch gì không?"

"Có thể kiếm tiền là được. Tôi mệt mỏi, trước tiên ngủ đã"

"Được"

Tất cả bình tĩnh lại.

Phảng phất màn ân ái say đắm này như chưa từng xảy ra