Chương 33.
Cúp điện thoại, Lâm Hề Cảnh gãi đầu, gửi một tin nhắn cho Hứa Phóng bảo anh đừng đến, sau đó nhìn quanh bốn phía rồi rời ga tàu điện ngầm theo hướng dòng người qua lại. Cô ấy đeo cặp trên lưng, nghiên cứu bản đồ trên điện thoại.
Rất thuận lợi tìm tới cổng đại học S.
S đại đã thành lập được rất nhiều năm, tính đến hiện tại có khoảng 100 năm lịch sử, do đã trải qua lễ rửa tội nên trông ngôi trường cực kỳ nguy nga tráng lệ. Chỉ có duy nhất một điểm là dù cổng trường đã được tu sửa nhiều lần, nhưng vì ngày đêm chịu mưa gió nên vẫn hằn rõ dấu tích của thời gian và năm tháng.
Dù đang trong kỳ nghỉ nhưng trường không hề vắng vẻ, sinh viên ra vào đều tràn ngập khí tức thanh xuân.
Lâm Hề Cảnh tắt máy, định bước qua cổng thì tình cờ nhìn thấy Hứa Phóng đang đi từ trong ra, cô ấy vô thức lùi lại, vội vàng lùi một bước, nấp người sau cây cột bên cạnh.
Hứa Phóng có đôi mắt tinh tường, hơn nữa động tác của Lâm Hề Cảnh lại quá mức 'bắt mắt', khiến anh dù không muốn chú ý thấy cũng khó. Hứa Phóng thoang thả bước tới, đứng bên cạnh cô, còn chưa mở miệng nói được câu nào, Lâm Hề Cảnh đã bắt đầu đuổi người.
"Anh, anh mau về đi."
Hứa Phóng phớt lờ lời nói của cô ấy, tiếp tục đi về phía trước: "Đi."
Lâm Hề Cảnh dừng lại ở đó một lúc, khi thấy Hứa Phóng không hề quay đầu nhìn lại thì rất không có nguyên tắc nhìn theo: "Anh chỉ cần nói cho em biết chị em ở đâu, em tự đi tìm chị ấy là được rồi, không cần anh đưa đến --"
Hứa Phóng không có kiên nhẫn: "Mau lại đây cho anh."
"..."
Lâm Hề Cảnh im lặng vài giây, sợ anh nổi giận, ngay cả tiếng mắng anh cũng nhỏ đi một chút: "Anh chỉ muốn lợi dụng em để đến gặp chị, không bằng cầm thú, đến bạn bè mà cũng đánh chủ ý lên được."
Nghe vậy, Hứa Phóng giật giật khóe miệng, nhàn nhạt đáp: "Có ý kiến?"
Lâm Hề Cảnh không dám ho he thêm nửa lời.
"Còn nữa." Vẻ mặt Hứa Phóng hàm chứa vài tia nghi ngờ, tựa hồ không hiểu ý cô ấy: "Từ bao giờ anh muốn gặp Lâm Hề Trì lại còn phải kiếm cớ?"
"..."
*
Sau khi đóng gói cốc trà sữa cuối cùng, Lâm Hề Trì đưa cho cô gái trước mặt, lúc này mới có thời gian thả lỏng một chút.
Quầy lễ tân không còn một khách nào, hầu như ai cũng cầm trà sữa được đóng gói xong liền rời đi, số còn lại tìm một chỗ trong cửa hàng ngồi xuống.
Mặc dù hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh nhưng trong cửa hàng vẫn bật điều hòa, bên tai truyền đến tiếng nhạc êm ái dễ chịu, cực kỳ thư thái nên cửa hàng vẫn rất đông khách.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lâm Hề Trì muốn hỏi xem Hứa Phóng đã đón Lâm Hề Cảnh chưa. Nhưng chưa kịp lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn lên liền thấy Lâm Hề Cảnh đang đẩy cửa kính quán trà sữa đi vào, theo sau là Hứa Phóng.
Nhìn thấy Lâm Hề Trì, Lâm Hề Cảnh chớp mắt, đi tới chỗ cô: "Chị ở đây làm gì, làm thêm à?"
"Ừ." Lâm Hề Trì đưa cho cô ấy một ly trà sữa do đồng nghiệp chuẩn bị lúc trước: "Còn hai tiếng nữa chị mới tan làm. Em tìm chỗ nào đó ngồi gϊếŧ thời gian đi, đói thì nói chị biết."
Lâm Hề Cảnh nhận lấy, buồn buồn nói: "Sao lại đi làm bán thời gian, chị không đủ tiền tiêu à?"
Nghe vậy, Lâm Hề Trì lén lút liếc Hứa Phóng một cái, thuận miệng đáp: "Không, chị rảnh quá ý mà."
Lâm Hề Cảnh nhìn cô chằm chằm một hồi, không nói gì, ngoan ngoãn cầm trà sữa tìm một góc ngồi xuống.
Cùng lúc đó, Hứa Phóng nhìn xuống điện thoại, không lâu sau thì nâng mí mắt lên, đi tới trước mặt cô, thản nhiên nói: "Hai ly trà nắp sữa ô long*, hai cốc trà sữa trân châu."
* hình ảnh
Không ngờ anh sẽ gọi món, Lâm Hề Trì hơi ngây ra một lát, sau đó cúi đầu gõ biên lai trên máy tính tiền. "Tổng cộng là 52 tệ."
Hứa Phóng đưa cho cô tờ một trăm, Lâm Hề Trì cầm lấy, sau đó lấy vài tờ tiền giấy và 3 đồng tiền xu từ trong tủ ra đưa cho anh.
Sau đó, cô dán tên đồ uống bằng giấy tự chế tác lên thành ly, nhớ tới việc mình vừa nhờ anh đến đón Lâm Hề Cảnh với việc bị anh mắng một trận, cô cảm thấy có chút không nói nên lời: "Cậu định đi mua đồ uống, tiện đường nên đưa Lâm Hề Cảnh đến đây hả?"
Hứa Phóng nhìn xuống nghịch điện thoại di động: "Không phải đều là tớ đưa tới à?"
Lâm Hề Trì muốn tìm ra biểu cảm hối hận thông qua vẻ mặt anh, nhắc nhở: "Cậu mắng tớ còn gì"
"..."
Hứa Phóng suy nghĩ một hồi rồi bình tĩnh đáp: "Đó là vì tớ thích mắng."
"..."
*
Ngay khi Lâm Hề Trì định trả đòn liền bị đồng nghiệp gọi đến phụ giúp, cô trừng mắt với anh một cái, không nói gì, lập tức đi mất. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, còn nhiều thứ chưa làm được nên chỉ có thể ở một bên làm thủ hạ.
Hứa Phóng đứng chỗ đó nhìn cô cho đến khi cô nhìn sang anh mới cụp mắt nhìn màn hình điện thoại.
Bạn cùng phòng vẫn đang thúc giục anh: [Đại ca, không phải mày đi ra ngoài đón người à? Gần 1 tiếng rồi đó, còn thiếu mỗi mày thôi đấy, nhanh lên đi! 】
Hứa Phóng: