Chương 32.
Cuối tháng 9, thành phố vào thu như đã hẹn, bầu trời cao trong xanh, màu lam nhạt không có bất kỳ gợn mây nào. Cây hoa quế bung nở ngào ngạt dưới tòa nhà giảng đường, cửa sổ lớp học mở toang, hương thơm theo gió thoảng vờn tới.
Chiếc quạt cũ phát ra âm thanh kẽo kẹt nhè nhẹ, bên tai còn nghe tiếng đầu phấn ma sát vào tấm bảng đen, cùng với tiếng loạt xoạt của bút mực trên trang giấy. Giọng thầy Diêm Chí Bân sang sảng từ đầu lớp đến cuối lớp, thao thao bất tuyệt giảng bài trên bục.
Lâm Hề Trì có chút thất thần, cúi đầu viết tới viết lui bốn con số trên tờ giấy nháp.
- -1024.
Dư quang nhận thấy người bên cạnh tựa hồ đang đưa đầu sát lại, Lâm Hề Trì lập tức hoàn hồn, vội vàng gấp sách, trấn định nhìn lên bảng, chép lại toàn bộ những dòng chữ trên đó vào giáo trình.
Nhưng đây tựa hồ chỉ là ảo giác của cô, Hứa Phóng vẫn ngồi yên tại chỗ, khẽ mím môi, cúi đầu ghi chép. Tóc anh đã cắt tóc ngắn hơn một chút, để lộ vầng trán trơn nhẵn, trông có vẻ tươi tỉnh hơn không ít.
Thấy vậy, Lâm Hề Trì liền vỗ nhẹ vào mặt mình, tập trung tinh lực lắng nghe bài giảng.
Mai là Quốc khánh, vì vừa may là thứ bảy, nên nhà trường không cần đặc biệt bố trí lịch học bù hay điều chỉnh thời gian, được nghỉ đủ bảy ngày theo quy định của chính phủ.
Trong ký túc xá, trừ Trần Hàm, ba người còn lại đều sống ở tỉnh R. Nếu về nhà thuận tiện, những người có thể về cơ bản đều sẽ về.
Nhà Trần Hàm cách trường học rất xa, phải bay tới bay lui mất ba tiếng đồng hồ, rất phiền phức. Nhưng vì kỳ nghỉ lễ lần này kéo dài những một tuần, cô ấy đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định về quê.
Lâm Hề Trì là người duy nhất còn ở lại ký túc xá.
Cô đã sớm có kế hoạch cho bảy ngày nghỉ lễ, theo lời giới thiệu của trưởng Ban, có một quán trà sữa bên ngoài trường học đang tạm thời tuyển nhân viên làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Lâm Hề Trì đã thêm tài khoản WeChat của chủ tiệm, xem yêu cầu chung, sau đó liền đăng ký.
Lý do quyết định làm thêm chủ yếu là vì Lâm Hề Trì có quá nhiều thời gian rảnh trong những ngày này nên muốn đi làm để gϊếŧ thời gian, nhưng cũng một phần liên quan đến việc thiếu tiền.
Vụ cá cược giữa Lâm Hề Trì và Hứa Phóng lần trước đã kết thúc, cô tiêu hết 3 nghìn tệ tiền sinh hoạt phí mà cô đưa cho Hứa Phóng, thậm chí còn tiêu phạm vài trăm tệ của anh.
Mặc dù Lâm Hề Trì không định trả lại, nhưng điều này đã cảnh báo cô rằng nếu còn tiếp tục vung tiền hoang phí như vậy nữa, 3 nghìn tệ một tháng chắc chắn sẽ không đủ. Vấn đề nằm ở chỗ chỉ còn một tháng nữa là tới sinh nhật Hứa Phóng, Lâm Hề Trì còn phải để dành tiền mua quà cho anh.
Những năm trước, cả hai đều không quá đặt trọng tâm vào ngày sinh nhật nên Lâm Hề Trì cũng tùy tùy tiện tiện. Nhớ đến thì sẽ vớ đại cái gì đó tặng anh, ví dụ như một cái bút không nắp, một chai coca đã uống dở phân nửa, hay một cái đồng hồ mà cô đã sài nửa năm.
Nhưng năm nay chắc chắn không thể qua loa tùy ý như vậy nữa. Bởi vì nếu cô còn tiếp tục như vậy, thì hậu quả đơn giản là sẽ đẩy Hứa Phóng vào vòng tay của người khác.
Trong lúc Lâm Hề Trì suy nghĩ vẫn vơ, tiếng chuông tan học liền vang lên. Diêm Chí Bân còn cố dạy dốn thêm một lúc, nhưng nhận thấy vẻ nhộn nhạo trên khuôn mặt của các sinh viên thì đành nhanh chóng thả bọn họ đi.
Lâm Hề Trì chậm rãi cúi đầu thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt Tân Tử Đan và Diệp Thiệu Văn. Hứa Phóng ngồi bên cạnh đợi cô, hai chân dài gác lên thanh sắt trước bàn.
Hứa Phóng mấp máy môi, thản nhiên hỏi: "Bảy ngày lễ cậu định làm gì."
"Tớ đi làm thêm." Lâm Hề Trì đứng dậy, nói thật cho anh biết: "Ở bên ngoài trường học, chỉ trong bảy ngày Quốc khánh thôi."
Hứa Phóng cau mày: "Cậu không có việc gì làm hay sao mà đi làm thêm."
Hai người vừa nói chuyện vừa ra ngoài.
"Tớ rảnh nên mới kiếm việc làm." Lâm Hề Trì tìm chìa khóa xe đạp trong cặp sách, hỏi: "Hay cậu cũng đến làm chung đi? Dù sao thì cậu cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày ngày ru rú ở ký túc xá lại buồn chán đến chết."
Hứa Phóng liếc cô một cái không nói gì.
"Đợi chút, để tớ xem lại." Lâm Hề Trì móc điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện với chủ quán lúc trước.
"Yêu cầu là tính cách hoạt bát vui vẻ, kiên nhẫn, dễ hòa đồng.. Uh, có vẻ cậu không phù hợp lắm".
"..."
"Thời gian làm việc không dưới 4 giờ một ngày, 15 tệ một tiếng, chắc cậu sẽ chê ít"
"..."
Lâm Hề Trì tiếp tục đọc: "Có tố chất chuyên nghiệp.."
Không đợi cô đọc xong, Hứa Phóng đột nhiên ngắt lời cô, ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng trìu mến: "Trì Trì."
Hiếm khi thấy anh gọi mình như vậy, tim Lâm Hề Trì bỗng lỡ một nhịp, nghiêng đầu ngây ngốc nhìn anh.
"Hả? Sao vậy.."
"Đừng đi, cậu không đạt yêu cầu." Hứa Phóng lấy chìa khóa xe đạp ra, nói tiếp: "Cậu không đủ tư chất.
Lâm Hề Trì:"... "
Trán Lâm Hề Trì giật giật, kìm nén lửa giận, nhìn Hứa Phóng đi đến chỗ để xe đạp cạnh tòa giảng đường mở khóa xe, sau đó lê từng bước nhỏ tới đứng bên cạnh chờ anh.
Chiếc xe này là phần thưởng của trận bóng rổ sinh viên năm nhất, xe có bánh lớn cùng yên sau, khung xe là kiểu phổ thông thuận tiện, kiểu dáng hơi mang phong cách cổ điển, Lâm Hề Trì cực kỳ thích. Hứa Phóng vừa nhận được liền tặng nó cho cô.
Trường rất rộng, có một chiếc xe đạp đi lại cũng rất tiện. Nhưng bình thường Lâm Hề Trì vẫn thường đi bộ đến lớp với bạn cùng phòng.
Lần này, vì phải đến quán trà sữa ở ngoài trường để phỏng vấn nên Lâm Hề Trì quyết định đi xe.
Hứa Phóng dắt xe ra khỏi hầm giữ xe.
Lâm Hề Trì nắm tay lái, ngồi lên yên xe, quay đầu lại hỏi anh:" Giờ tớ phải đi phỏng vấn, cậu thì nào? Về ký túc xá hay đi ăn cơm? "
Hứa Phóng đứng yên tại chỗ, không tỏ thái độ gì.
Cô do dự vài giây:" Vậy tớ đi nhé? "
" Ừ. "
Lâm Hề Trì định sẽ phỏng vấn xong sớm về sớm, cũng không muốn trì hoãn quá lâu, cúi đầu cất điện thoại vào cặp sách, sau đó đặt chân lên bàn đạp, muốn đạp về phía trước.
Đột nhiên, cảm thấy phía sau nhúm xuống.
Lâm Hề Trì vô thức quay lại nhìn, thấy Hứa Phóng đang vững vàng ngồi ở yên sau, vẻ mặt tự nhiên ung dung, như thể đang chặn một chiếc taxi leo lên, giây tiếp theo sẽ báo với cô - tài xế lái xe biết điểm đến của anh.
"... "
Khóe miệng Lâm Hề Trì giật giật, hỏi:" Cậu có biết cậu bao nhiêu cân không? "
Toàn thân đều là bắp thịt, vừa chắc vừa nặng.
" Biết. "
"... "
Biết rồi mà còn không biết đường đi xuống.
Lâm Hề Trì dừng lại:" Cậu cũng muốn đi phỏng vấn với tớ à? "
" Ừ. "Chân Hứa Phóng dài nên chống xuống mặt đất rất dễ dàng, vì còn ghi thù câu vừa nãy nên cố ý trả lời:" Sợ rảnh quá sẽ chán đến chết. "
".. Vậy cậu với tớ đổi chỗ đi, cậu chở tớ. "
" Đừng. "Hứa Phóng thẳng thừng đáp:" Chở không nổi. "
Lâm Hề Trì:"... "
Mẹ nó! Nặng gấp đôi người ta đó có biết không hả!
Lâm Hề Trì nghiến răng nghiến lợi đạp xe, thầm nghĩ 'cái thứ' mình thích nhất định không phải nam nhân mà là công chúa chính cống. Là kiểu phải cung phụng như vua.
Lâm Hề Trì chắc chắn Hứa Phóng sẽ không bao giờ xem trọng những cô gái khác.
Vì ai có thể chiều chuộng anh đến nỗi vô pháp vô thiên như cô chứ.
*
Khi đến quán trà sữa, Lâm Hề Trì đã hoàn toàn kiệt sức, mệt đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng. Từ lúc khóa xe đạp, cô liên tục khuyên Hứa Phóng nên về ký túc xá càng sớm càng tốt, bên ngoài quá nóng, đừng để bị cảm nắng vì, mau đi ăn cơm kẻo đói.
Tóm lại là không cần đợi cô.
Miễn tí nữa lại phải lọc cọc chở anh về, nếu không nửa cái mạng còn lại chắc cũng toi luôn mất.
Hứa Phóng cau mày, rất không hiểu lòng người hỏi:" Cậu định để tớ tự đi bộ về? "
"... "
Anh có thể cây ngay không sợ chết đứng nói ra những lời như vậy, Lâm Hề Trì cảm thấy không thể tin được.
Hai người lần lượt bước vào quán trà sữa.
Quán trà sữa này có không gian rộng, chia thành 2 tầng trên dưới, cách trang trí lại tinh tế ấm cúng nên lượng khách ghé vào rất đông. Ngoài đồ uống, cửa hàng còn bán một số món tráng miệng, không những kiểu dáng đẹp mà hương vị cũng ngon.
Lúc tụ tập với Ban, Lâm Hề Trì cũng từng đến đây.
Buổi phỏng vấn diễn rất suôn sẻ, Lâm Hề Trì trúng tuyển ngay lập tức. Chủ cửa hàng nói tối nay sẽ gửi lịch trình cho cô, bắt đầu từ ngày mai là có thể đến làm việc.
*
Sau khi rời quán trà sữa, cả hai quay lại chỗ để xe.
" Hôm nay, tại đây, tớ quyết định. "Lâm Hề Trì nhét chìa khóa xe đạp vào tay anh, lon ton chạy tới, nửa ngồi ở yên sau, vẻ mặt thận trọng cảnh giác:" Nếu cậu không chở tớ - "
Hứa Phóng liếc cô một cái, nhàn nhạt nói:" Làm sao. "
" Thì tớ sẽ. "
" Sẽ sao? "
" Tớ sẽ.. "
Hứa Phóng khẽ hừ một tiếng.
Dáng vẻ này của anh lâp tức khiến Lâm Hề Trì cảm thấy không rét mà run, ngoan ngoãn nhảy ra khỏi yên sau, mặt mày nhăn nhó.
" Vậy tớ sẽ chở cậu. "
"... "
Hứa Phóng im lặng ngồi trên yên xe, quay lưng với cô, không hiểu sao khóe miệng lại cong lên. Anh lập tức hắng giọng thu lại độ cong trên môi.
Thấy vậy, Lâm Hề Trì chớp mắt, vui vẻ ngồi trở lại yên sau, vịn tay vào yên sau để tránh bị văng ra ngoài.
Qua hồi lâu.
Lâm Hề Trì ngồi phía sau Hứa Phóng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh với vẻ mặt trầm tư. Vài giây sau, cô cụp mắt xuống, từ từ đưa tay lên nắm lấy góc áo Hứa Phóng.
Cảm nhận được cử động của cô, Hứa Phóng quay đầu liếc cô một cái, không nói gì.
*
Chiều hôm sau, Lâm Hề Trì thu dọn một hồi, khởi hành đến quán trà sữa. Tối hôm qua, chủ tiệm đã gửi lịch trình cho cô, thời gian cố định là từ 2 đến 6 giờ chiều.
4 tiếng một ngày.
Sau khi đến cửa hàng, Lâm Hề Trì bận rộn một lúc.
Khoảng 3 giờ 30 phút chiều, lúc Lâm Hề Trì đang đóng gói một ly trà sữa, đưa cho một khách hàng trước mặt, thì vừa vặn điện thoại di động để trong túi đổ chuông, cô liếc nhìn vô thức ấn nút nghe.
Là Lâm Hề Cảnh.
Đầu dây bên kia có chút ồn ào, tạo ra bởi đám đông, Lâm Hề Trì còn có thể lờ mờ nghe thấy thông báo của ga tàu điện ngầm.
" Lâm Hề Trì, ra đón em. "
"... "
Lâm Hề Trì sửng sốt một chút:" Cái gì? "
" Em vừa xuống tàu điện ngầm, chặp nữa là đến cổng trường chị. "Giọng của Lâm Hề Cảnh nghe cực kỳ mềm mại thánh thót:" Chị không cần đến ga tàu điện ngầm đón em. Nếu chị đã không muốn về nhà thì em đành phải đến ký túc xá chỗ chị "
Lâm Hề Trì ngẩn người:" Em tới S đại hả? "
Nghe giọng điệu của Lâm Hề Trì, Lâm Hề Cảnh không biết có phải cô đang tức giận vì mình dám 'tiền chảm hậu tấu' hay không, cô nàng lập tức hạ giọng xuống:" Dạ.. Em tới chơi 2 ngày.. "
"... "
Dù sao cũng đến rồi, Lâm Hề Cảnh kéo dài giọng, bắt đầu cười đùa:" Dù sao sau này em cũng báo danh trường này, trước tiên nên tới thăm quan một chút. "
Im lặng vài giây.
" Hiện tại chị không có thời gian. "Lâm Hề Trì nhìn những khách hàng vẫn đang chờ, thầm nghĩ một lát:" Em cứ ở yên đó, đừng chạy lung tung, để chị bảo Hứa Phóng đến đón."