Chị Có Nhớ Mùa Thu Ở Melbourne?

Chương 15: Lạc Mất Tình Yêu.

LẠC MẤT TÌNH YÊU.

Lần thứ hai Ngọc Phương nhắn tin bảo Cao Dĩ An vào phòng nghỉ…

- Cô tìm tôi có chuyện gì?

Lúc đầu Cao Dĩ An không tính bước vào trong, anh ta đứng ngay cánh cửa nhưng lại bị Ngọc Phương viện cớ nhờ vả.

- Cao Dĩ An, nghe nói ngoài tiếng Anh, anh còn biết cả tiếng Pháp và tiếng Nhật?

- Ừm.

- Gần đây số lượng khách ghé vào nhà hàng ngày một đông. Đây là menu mới, anh có thể giúp em xem qua phần dịch ngoại ngữ bên dưới của các món không? Em muốn nó thật chính xác.

- Được, tôi sẽ xem. Bao giờ cô cần?

Cao Dĩ An cầm lấy cuốn menu.

- Ngay bây giờ. Chỉ mấy trang thôi, kiểm tra xíu là xong ngay ấy mà.

- Vậy chút nữa tôi sẽ trở vào.

- Anh ngồi đây xem luôn đi. Ra ngoài khách ra vào liên tục lại mất tập trung.

Minh Trí nghe im lặng một lúc lâu, chắc Cao Dĩ An đắn đo nhưng rồi vẫn quyết định ở lại xem menu giúp Ngọc Phương.

- Minh Trí từng kể cho em nghe khá nhiều chuyện giữa hai người bọn họ. – Ngọc Phương tiếp tục bên cạnh giở trò chia rẽ. – Khiến em đôi khi cũng cảm thấy có chút buồn tủi, ganh tị với Tiểu Nhã.

- Anh ta nhắc đến người yêu cũ trước mặt cô, cô cũng để yên cho à? – Giọng Cao Dĩ An đầy mỉa mai.

- Biết làm sao được, xét về mọi mặt, mối quan hệ giữa em với Minh Trí đâu sâu đậm bằng mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng họ từng cùng nhau gần gũi, thân mật trên giường là em lại cảm thấy khó chịu….

Cao Dĩ An vừa nghe Ngọc Phương nói đến đây liền lên tiếng ngắt ngang lời cô.

- Cô không cần cảm thấy khó chịu đâu vì Tiểu Nhã không phải loại phụ nữ dễ dãi, tuỳ tiện như ai đó. Cô ấy vẫn luôn biết “giữ mình”.

- Làm sao anh biết chắc điều này?

- Vì tôi chính là người đàn ông may mắn đã cùng cô ấy trải qua lần đầu tiên. – Cao Dĩ An đứng lên – Tôi xem xong rồi, tất cả đều ok.

Trước khi bỏ ra ngoài, Cao Dĩ An còn không quên nhắc nhở Ngọc Phương.

- Tiểu Nhã là người phụ nữ chỉ thuộc về Cao Dĩ An tôi. Sau này tôi không muốn nghe bất cứ lời nào không hay về cô ấy !

Đoạn ghi âm chợt ngừng.

Ngọc Phương quăng chiếc điện thoại vào lại túi xách.

- Giờ thì anh đã biết Tiểu Nhã của anh không phải là dạng phụ nữ ngây thơ, đơn thuần rồi chứ?

- Tôi khuyên cô nên sớm xoá đoạn ghi âm trái phép đó đi nếu không muốn gặp rắc rối với Cao Dĩ An. Và hãy lo sống tốt cuộc đời của mình, hơn là cứ mãi quan tâm, giành lấy những thứ thuộc về người khác. – Giọng Minh Trí đầy mệt mỏi.

- Minh Trí – Ngọc Phương điên tiết hét toáng lên. – Tại sao hôm nay anh lại dám nói với tôi những lời như vậy? Chúng ta chia tay đi.

Minh Trí cho xe ngừng lại trước nhà Ngọc Phương.

- Ừ, cũng đến lúc phải kết thúc rồi. Dù sao cũng cảm ơn cô vì cô vừa giúp tôi nhận ra… mình đã mắc phải một sai lầm rất lớn.

Ngọc Phương giận dỗi, cô vừa bước xuống xe thì chiếc lexus đã lao đi và mất hút trong màn đêm lạnh lẽo.

Hoá ra, Cao Dĩ An sớm đã đánh dấu chủ quyền lên thân thể và trái tim của Tiểu Nhã, người phụ nữ trước đây anh từng khao khát được chiếm hữu một cách trọn vẹn nhưng không thành.

Minh Trí khẽ châm một điếu thuốc và rít vào trong lúc chờ đèn, lòng miên man nghĩ đến câu nói khi nãy của Ngọc Phương…..

“ Nếu tôi là Tiểu Nhã…tôi cũng sẽ chọn Cao Dĩ An, bởi dù sao anh ta cũng là dân Úc, là người có thể đảm bảo cho Tiểu Nhã một cuộc sống tốt đẹp ở nơi này.”

Anh thừa biết đó không phải là lý do để Tiểu Nhã dễ dàng mở lòng và tuỳ tiện lên giường cùng người đàn ông vốn dĩ cô chỉ vừa quen biết.

Vậy rốt cuộc, Cao Dĩ An đã thu hút cô, chinh phục cô ở điểm nào?

Anh có gì thua kém Cao Dĩ An?

Minh Trí bất giác nhớ lại khoảng thời gian trước kia, khi anh cùng Tiểu Nhã vừa đặt chân đến thành phố xa lạ này, cũng từng nắm tay nhau cười đùa vui vẻ băng qua các con phố dưới khí trời se lạnh của mùa Thu như bao đôi tình nhân đang rảo bước bên đường.

Cũng từng cùng nhau nằm dài trên bãi cỏ đọc sách, ăn uống dưới gốc cây cổ thụ bên ngoài khu vực thư viện trung tâm.

Và cũng từng cùng nhau vội vã đuổi theo những chuyến xe bus để kịp giờ làm, những lúc đó, anh luôn luôn là người chạy trước, Tiểu Nhã phải gắng sức đuổi theo sau..cứ chạy, cứ chạy, rồi không biết từ lúc nào, anh vô tình lạc mất Tiểu Nhã, không phải chỉ trên những chuyến bus, mà là trên con đường hai người từng hứa hẹn sẽ cùng nhau trở về.

Khi bình yên bên một người đủ lâu để hình thành những thói quen cứ lặp đi lặp lại trong cuộc sống, con người ta sẽ không còn cảm nhận được thứ hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất, bình dị nhất, để rồi dễ dàng bị thu hút, dao động bởi sự mới mẻ, nhất thời.

Anh đêm đó, không đắn đo, không nghĩ suy, cứ như vậy mà phản bội cô, phản bội tình yêu mười năm của hai người.

Anh đêm nay, rất trống rỗng, rất cô đơn,

nhớ về cô, nhớ về người phụ nữ… không còn thuộc về mình.