Chị Có Nhớ Mùa Thu Ở Melbourne?

Chương 14: Quí Cô Lắm Trò.

QUÍ CÔ LẮM TRÒ.

- Cô ta bên kia. Theo tôi !

Người phục vụ đưa Minh Trí đến chiếc bàn trong cùng của quán bar, nơi có một người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi đang nằm bất động bên chai Whisky đã vơi gần một nửa.

- Mấy người đi cùng bỏ về hết rồi nên chúng tôi lại phải liên lạc với anh. Thật ngại quá.

- Không có gì. Thanks.

Minh Trí đưa chiếc thẻ cho người phục vụ để thanh toán rồi khẽ đỡ lấy Ngọc Phương.

- Bỏ tôi ra, đừng đυ.ng vào người tôi. – Ngọc Phương xô đẩy người đàn ông đang dìu mình ra ngoài một cách thô bạo rồi bước đi loạng choạng. – Tôi không cần anh lo.

- Anh đưa em về.

Minh Trí khẽ cúi xuống nhấc bổng toàn thân Ngọc Phương đặt lên vai rồi đi thẳng đến chiếc Lexus màu đen đang đậu bên đường, mở cửa xe đặt cô ngồi vào.

Đây đã là lần thứ ba trong tuần, anh rinh cô về trong bộ dạng say xỉn, thảm hại thế này.

- Minh Trí, anh có còn tình cảm với người phụ nữ đó không? – Hơi thở Ngọc Phương nồng nặc men rượu.

- Em lại bắt đầu những câu hỏi vớ vẩn đó.- Đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, không buồn đảo qua người phụ nữ bên cạnh.

- Đừng tưởng tôi không nhìn ra anh vẫn còn rất quan tâm đến cô ta. Bởi vì hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy mà. Sở dĩ anh đến với tôi, chẳng qua chỉ vì anh nhất thời “thay đổi khẩu vị”, không phải ư? - Ngọc Phương mỉm cười.- Giờ anh bắt đầu hối hận, muốn quay về bên cô ta rồi?

- Em đừng ồn nữa. Tôi không muốn nghe em nói những điều này - Minh Trí lớn tiếng.

- Theo tôi biết thì gia đình anh ở Việt Nam cũng thuộc hàng đại gia, có cả một chuỗi cửa hàng kinh doanh vàng bạc đá quý và nhiều bất động sản rất giá trị.

- Làm sao cô biết những điều này? Cô điều tra tôi ư?

- Anh quên lần trước mình đã từng giới thiệu cho tôi một người bạn mà anh với Tiểu Nhã học chung từ hồi phổ thông? Không khó để moi được nhiều thông tin từ anh ta. – Ngọc Phương nghiêng người, nhìn thẳng vào gương mặt của Minh Trí.

- Cô quả thật rất lắm trò.

- Tôi còn biết năm đó anh cãi nhau, cắt đứt quan hệ với ba anh vì ông ta có vợ bé, bỏ rơi mẹ anh, rồi anh quyết định tự lực cánh sinh, cùng Tiểu Nhã qua nước ngoài du học, tính ra, anh cũng là người đàn ông nghị lực, tài giỏi đấy. Nhưng nếu tôi là Tiểu Nhã…tôi cũng sẽ chọn Cao Dĩ An, bởi dù sao anh ta cũng là dân Úc, là người có thể đảm bảo cho Tiểu Nhã một cuộc sống tốt đẹp ở nơi này.

- Không phải ai cũng có ý nghĩ như cô đâu – Minh Trí tức giận – Chúng tôi trước giờ vẫn luôn có ý định về nước khởi nghiệp sau khi thời gian du học kết thúc.

Không hiểu sao khi nghe Ngọc Phương nói về Tiểu Nhã bằng những lời lẽ mỉa mai và thiếu sự tôn trọng, tự nhiên bản thân anh không kiềm chế được mà thay cô phản bác lại Ngọc Phương.

- Ồ, vậy sao, thế hà cớ gì cô ta phải ăn nằm, lên giường với Cao Dĩ An? Trong khi chưa từng làm việc đó cùng anh, người mà cô ta qua lại, yêu đương trong suốt mười năm trời?

Chiếc xe đột nhiên thắng gấp. Minh Trí cố tình hù doạ Ngọc Phương.

- Cô mà còn tiếp tục đặt điều thì mời xuống xe. Tôi chịu hết nổi rồi.

- Đặt điều? – Sau vài phút im lặng đợi Minh Trí tiếp tục lái xe đi, Ngọc Phương mới mò mẫm lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra. – Lần trước anh từng hỏi tôi tại sao lại gọi Cao Dĩ An vào phòng nghỉ? Chúng tôi đã nói gì với nhau? Bây giờ tôi cho anh nghe.

Ngọc Phương mở đoạn ghi âm.

Lần đầu tiên cô nhắn tin bảo Cao Dĩ An vào phòng nghỉ….

- Cô tìm tôi có chuyện gì?

- Cao Dĩ An, em đang kiểm tra camera thì thấy anh và Tiểu Nhã…hai người đang hẹn hò sao?

- Vẫn chưa chính thức hẹn hò, là tôi đang theo đuổi cô ấy. Cô tạm thời giữ bí mật dùm tôi nhé.

- Anh có chắc Tiểu Nhã sẽ chấp nhận và thật lòng với anh không? Trong khi ngày ngày cô ta vẫn gặp gỡ, tiếp xúc với người yêu cũ một cách thoải mái, vui vẻ như vậy?

- Tôi nghĩ Tiểu Nhã biết rõ bản thân mình đang làm gì. Sau này cô không cần phải nói với tôi những điều này. Tôi ra ngoài làm việc đây.

- Cao Dĩ An, anh nghĩ tình cảm mười năm giữa họ nói chia tay là chia tay, nói quên là quên ư?

- Tôi tin Tiểu Nhã.

- Vậy anh dám ở yên trong này thêm chút nữa để cùng em quan sát camera, nhìn xem Tiểu Nhã…khi thấy Minh Trí tâm trạng không vui, buồn bực, cô ta sẽ thế nào?

Bây giờ thì Minh Trí đã hiểu lí do vì sao hôm ấy, sau khi anh cùng Tiểu Nhã tán gẫu vài câu bên ngoài nhà hàng trở vào, Cao Dĩ An lại nhìn chằm chằm như kiểu muốn nhào vào ăn tươi nuốt sống hai người, và sau đó, ngay trong bữa cơm trưa, anh ta lại khăng khăng ép anh rời khỏi chiếc ghế bên cạnh Tiểu Nhã để ngồi vào.

Cao Dĩ An đang ghen !

- Anh thật sự không để tâm chút nào sao?

Không nghe tiếng Cao Dĩ An trả lời, chắn hẳn lúc đó anh ta đã bỏ ra ngoài.