Cố Bắc Từ giả vờ như không để ý nhìn lướt qua mặt bàn, nhưng Hứa Vận Nhi cầm điện thoại di động lên quá nhanh, cô không thể thấy rõ tên của người liên lạc.
" A lô? Anh chờ tôi một chút. . ."
Hứa Vận Nhi thần sắc có chút hốt hoảng lại có chút cao hứng hướng về phía điện thoại di động nói một câu, sau đó liền đứng lên gật đầu nói với Cố Bắc Từ.
"A Từ, chị có chút chuyện gấp, không thể ăn cơm cùng với em được."
Nói xong cũng không chờ Cố Bắc Từ phản ứng lại, liền vội vàng cầm điện thoại di động xoay người rời đi.
Cố Bắc Từ mắt thấy phương hướng Hứa Vận Nhi rời đi, mơ hồ cảm thấy, rất có thể là cô ta đi gặp người nào đó.
Mới vừa rồi Hứa Vận Nhi cũng nói, nhà Tưởng Ngọc Đường xảy ra chuyện, xem ra động tác của anh cả đã có hiệu quả. Hứa Vận Nhi không thể nào buông tha nhân vật trong 《 Thời gian đẹp nhất 》, không có Tưởng Ngọc Đường, cô ta cũng phải mưu tính con đường khác cho mình.
Rốt cuộc là người nào chứ ? Kiếp trước cô tự nhận cùng Hứa Vận Nhi là chị em tốt, thật ra đối với chuyện của cô ta căn bản một chút cũng không hiểu.
Bây giờ phải điều tra lại từ đầu!
Cố Bắc Từ vô ý thức dùng đũa chọc cơm trong đĩa , trong lòng còn có chuyện khác buồn phiền.
Tổ kịch《 Thời gian đẹp nhất 》cũng không có công khai với bên ngoài muốn tuyển chọn diễn viên , mình bây giờ vẫn là một học sinh cấp ba, cô phải nghĩ biện pháp lấy được nhân vật nữ ba này.
"Ầm!"
Bỗng nhiên, âm thanh đĩa thức ăn nặng nề rơi xuống đất hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, cũng làm cho Cố Bắc Từ đang mải suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, theo tiếng âm thanh phát ra nhìn lại.
Lại là Hoàng Lỵ Lỵ cùng mấy chị em tốt của cô ta đang muốn gây khó dễ cho Lộ Tiểu Tang.
"Lộ Tiểu Tang, chính cô tay cầm không chắc mới làm rơi khay thức ăn, không có liên quan gì tới tôi, cô cũng không nên thừa dịp mà lừa gạt tôi!"
Hoàng Lỵ Lỵ đang muốn châm chọc đôi câu, đối diện nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Cố Bắc Từ, nhất thời cô ta cảm thấy kiêng dè, vội vàng sửa lại.
Lộ Tiểu Tang đỏ mắt ngồi xuống nhặt đĩa thức ăn của mình lên,cũng may bánh bao không có rơi ra, còn có thể ăn.
Mọi người xung quanh đều mang dáng vẻ chuyện thường xuyên thấy, không có một người đứng ra giúp đỡ.
Trong mắt những học sinh quý tộc ở nơi này, người nghèo như Lộ Tiểu Tang giống như kẻ ngoại tộc, thậm chí là người hạ đẳng.
Thì ra. . . cô ấy cũng là một kẻ bị cô lập, cũng không chỉ có một mình Cố Bắc Từ bị cô lập. . .
"Lộ Tiểu Tang! Tới đây!"
Cố Bắc Từ khóe môi tỏ vẻ giễu cợt, cất giọng nói.
Lộ Tiểu Tang vừa mới nhặt bánh bao lên, nghe được giọng Cố Bắc Từ đang gọi cô, lại sợ hết hồn, sững sờ đứng tại chỗ không biết làm sao.
"Nghe không hiểu lời tôi nói sao?"
Cố Bắc Từ hơi nghiêng đầu, thanh âm hơi lạnh, dáng vẻ giống một ma vương khí thế lan tràn phân tán bốn phía.
Lộ Tiểu Tang bị sợ giật mình một cái, lập tức bưng khay thức ăn đi tới ngồi xuống đối diện Cố Bắc Từ.
Trong phòng ăn tất cả những người khác đều nhìn đến ngây người, Cố Bắc Từ đây là đang. . . vì Lộ Tiểu Tang ra mặt?
Hoàng Lỵ Lỵ hừ lạnh một tiếng, mang mấy chị em tốt của cô ta rời đi.
Cố Bắc Từ thần sắc như thường đem vài món ăn đẩy đến trước mặt Lộ Tiểu Tang, cố ý tỏ vẻ nguy hiểm mở miệng nói.
"Những thứ này không cho phép để thừa lại, nếu không hôm nay cậu xác định đứng học!"
"Nhưng tôi không có tiền. . ."
Lộ Tiểu Tang tỏ vẻ ngập ngừng, còn chưa kịp nói xong, liền bị Cố Bắc Từ không nhịn được cắt đứt.
"Tôi để cho cậu trả tiền sao?"
"S. . ."
Lộ Tiểu Tang thấp giọng đáp một tiếng, mới thận trọng cầm đũa lên gắp thức ăn, dẫu sao cũng là một cô gái thanh xuân đang thời kỳ phát triển, rất nhanh liền ăn ngấu nghiến.
Cố Bắc Từ lúc này mới hơi ngước mắt, đánh giá Lộ Tiểu Tang gầy như que củi , chậm rãi nói.
"Coi như bị toàn trường cô lập với cậu cũng không có quan hệ, bắt đầu từ hôm nay, tôi với cậu cùng nhau, cô lập tất cả bọn họ! Nghe rõ chưa?"
Lộ Tiểu Tang đang ăn cơm, nghe được câu này, trong nháy mắt trợn to hai mắt, cô rõ ràng nghe thấy được âm thanh bức tường bao bọc con tim mình sụp đổ tan rã.
Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Cố Bắc Từ sáng lên như sao trời, nặng nề gật đầu một cái.
Cố Bắc Từ coi như Lộ Tiểu Tang đã hiểu ý cô, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm."
"Được !"