Một Lòng Yêu Em

Chương 27

*

Ở một đầu khác của trái đất, bàn tay Diệp Khản run run điên cuồng thu hồi lại những tin nhắn vừa rồi, nhưng mà đã muộn…

Anh ấy còn chưa kịp toàn bộ thu hồi hoàn toàn tất cả tin nhắn, thì màn hình đột nhiên hiện lên một tin.

Hoắc Tư Triệt: Bức ảnh.

Thấy trong hình là một cô gái mặc lễ phục màu đỏ, Diệp Khản thiếu chút nữa nhìn đến ngây người, anh ấy lập tức hưng phấn gõ một hàng chữ.

*

Diệp Khản: Ngọa tào! Cô em này cũng quá được coi trọng! Lão đại, rốt cuộc anh cũng thông suốt rồi sao?

Hạng Hằng: Diệp Khản, đây là chị dâu nhỏ của cậu đấy, Cố Bắc Từ.

Sau khi những lời này xuất hiện ở trên màn ảnh, nhóm trò chuyện suốt ba phút không có người nói chuyện.

Diệp Khản điên cuồng vuốt liên tiếp chuỗi tin tức giống nhau.

*

Diệp Khản: Cố Bắc Từ làm sao có thể đẹp như vậy? Hạng Hằng, chẳng lẽ ngay cả cậu cũng bị người phụ nữ ngu xuẩn đó đầu độc rồi sao?

Hạng Hằng: Hiện tại chị dâu nhỏ đang biến hóa rất lớn, nghe Chiến Anh nói cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với Tưởng Ngọc Đường, cùng với lão đại sống thật tốt!

Diệp Khản: Biểu tình cười lạnh.

Diệp Khản: @Hoắc Tư Triệt, lão đại! Chẳng lẽ anh bị Cố Bắc Từ lừa gạt còn chưa đủ sao? Lần này cô ta chẳng qua là đổi một phương thức lừa gạt anh thôi! Chờ anh tê dại buông lỏng, cô ta lập tức sẽ từ bên người anh cùng Tưởng Ngọc Đường bỏ trốn! Anh tỉnh lại đi!

Hoắc Tư Triệt đang muốn gõ tin nhắn ới, thấy Diệp Khản viết một chuỗi như vậy, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.

Vừa vặn lúc này, Chiến Anh vào trong tìm người.

"Ông chủ, có thể đi rồi."

"Ừ."

Hoắc Tư Triệt ngón tay bấm tắt điện thoại di động, đi tới trước ghế salon, nhìn cô gái đang ngủ say. Anh hơi cúi người đưa tay ra, thời điểm đang muốn ôm cô, thì cô gái đột nhiên phát ra một tiếng nhàn nhạt mê sảng.

"Tưởng Ngọc Đường..."

Khí ép chợt giảm xuống, nhiệt độ lập tức giảm xuống mười mấy độ, Chiến Anh đứng cách đó rất gần, trong lòng thầm kêu lớn một tiếng "Ngọa tào", cảm giác cả phòng như biến thành địa ngục.

Anh ta phẫn hận nhìn chằm chằm cô gái ngu xuẩn đang ngủ như heo chết kia, bàn tay siết chặt thành quả đấm.

Cố Bắc Từ! Cô quả nhiên không có quên Tưởng Ngọc Đường, rốt cuộc ở trong mơ nói mớ, bại lộ rồi!

Cố Bắc Từ đang mơ ngủ, thấy Tưởng Ngọc Đường ôm Hứa Vận Nhi đối với cô cười to phách lối, cô muốn lạnh lùng trách mắng anh ta, chẳng qua là mới vừa kêu lên một cái tên, liền đột nhiên cảm thấy lạnh quá, vì lạnh mà cô mở mắt lim dim buồn ngủ, liền đối mặt với gương mặt lạnh lùng của đại ma vương.

Cảm giác hít thở không thông bỗng nhiên đem cô gió thổi không lọt bao quanh, Cố Bắc Từ cảnh giác từ trên ghế salon ngồi dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh.

"Sao… thế? Nhìn em như vậy làm gì?"

Nhưng phản ứng kinh hoảng thất thố của cô để cho chuyện càng thêm tệ hại, người đàn ông mặt trầm như nước, đáy mắt thậm chí nổi lên gió bão hung tàn.

"Cố tiểu thư, xem ra cô đối với Tưởng Ngọc Đường thật là nhớ mãi không quên, trong lúc ngủ mơ cũng là gọi tên anh ta!"

Chiến Anh giọng điệu giễu cợt nói, nhìn Cố Bắc Từ bằng ánh mắt lần nữa trở nên khinh bỉ, anh ta không nên đối với cô gái ngu xuẩn này ôm một chút hy vọng!

Cố Bắc Từ đầu óc "ong" một tiếng, nguy rồi! Đại ma vương hiểu lầm!

"Không phải! Em mơ thấy Tưởng Ngọc Đường cùng Hứa Vận Nhi cấu kết chung một chỗ mưu hại gia sản Cố gia, anh chẳng lẽ không nghe ra em là cắn răng nghiến lợi đang chửi anh ta sao?

"Là thật! Triệt ca ca, anh tin tưởng em!"

Cố Bắc Từ thấp thỏm nhìn Hoắc Tư Triệt giải thích, nhưng sắc mặt người đàn ông căn bản không có nhìn ra là có tin cô hay không?

"Chẳng lẽ biểu hiện những ngày qua của em, anh cũng không cảm nhận được sao? Nếu như trong lòng em còn có Tưởng Ngọc Đường, anh sẽ không biết sao?"

Cố Bắc Từ sốt ruột hỏi ngược lại.

"Cố tiểu thư, ai biết đó có phải quỷ kế của cô hay không?"

Chiến Anh không tín nhiệm mở miệng, người đàn ông lập tức lạnh lùng nhìn sang.

"Chiến Anh!"

"Ông chủ, có mấy lời tôi nhất định phải nói..."

Chiến Anh không phục muốn tiếp tục khuyên, lại bị người đàn ông giơ tay lên cắt đứt.

"Triệt ca ca..."

Cố Bắc Từ lòng nóng như lửa đốt, không biết làm sao mới có thể làm cho Hoắc Tư Triệt tin tưởng. Thấy anh xoay người muốn bỏ đi, cô lập tức kéo chéo áo của anh, thanh âm mềm mại gọi anh.

Hoắc Tư Triệt ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mím chặt thành một đường, bốn phía trở nên yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, Cố Bắc Từ chỉ cảm thấy đau khổ.

"Chiến Anh, đưa cô ấy trở về."

Cuối cùng đại ma vương chỉ nói một câu nói này, lại không có cùng cô trở về.

Cố Bắc Từ thấp thỏm một buổi tối cũng ngủ không được ngon giấc, căn bản không biết trong lòng Hoắc Tư Triệt đang nghĩ như thế nào?

Buổi sáng, cô thử thăm dò dì Minh về đại ma vương trở lại chưa, dì Minh cũng chỉ nói không biết.

Hoắc Tư Triệt cũng không có cấm cô không được đi học, có lẽ tình huống không có xấu như vậy…

Cô vừa nhức đầu suy nghĩ làm sao để loại bỏ tư tưởng khúc mắc với đại ma vương, vừa đi đến trường học, tiếp tục cuộc sống của một học sinh trung học lớp mười hai.

Dựa theo suy tính thường ngày, hôm nay sẽ có kết quả kỳ thi cuối năm của lớp.

Trước khi tan học, loa trường đột nhiên truyền tới tiếng của thầy chủ nhiệm Lương âm thanh bén nhọn như vịt đực vậy.

"Cố Bắc Từ lớp 12F! Em lập tức đến phòng giáo vụ gặp tôi!"