Phóng Túng Yêu Em

Chương 17: Ác mộng

“Diệp Nhi, cứu anh…”, tiếng gọi của Phạm Thái Thiên làm Triệu Diệp Nhi giật mình kinh hoảng, cô vừa quay người nhìn về phía sau, đã thấy Phạm Thái Thiên bị hai người cảnh sát còng tay lại, điệu dẫn anh đi, “Anh không có làm việc xấu xa đó, em phải tin anh, phải giúp anh….”

Triệu Diệp Nhi vô cùng sợ hãi, tay chân cứng đờ, đổ mồ hôi hột trên trán, muốn nhanh chóng đuổi theo anh, bởi vì cô tin, người anh Phạm Thái Thiên của cô sẽ không bao giờ làm những chuyện giống như hiệu trưởng Lê đổ oan cho anh, không thể nào. Cô khổ sở vươn tay về phía anh, nhưng cho dù thế nào, thân hình cô cũng không hề có khả năng chuyển động, y như có người đã giữ chặt cô ở phía sau, không thể nhúc nhích.

Ánh mắt đầy oán trách của Phạm Thái Thiên ở phía trước, càng ngày càng xa vời, tiếng kêu cứu của anh cũng dần nhỏ đi, rồi im bặt, đến nỗi Triệu Diệp Nhi đã không thể nghe được chút nào nữa, cảm giác bất lực ùa đến, giống như đời này, cô sẽ không thể gặp được anh một lần nào nữa.

Triệu Diệp Nhi run rẩy đến mức tự động bật dậy thân thể rã rời của mình, cảm thấy có chút mông lung, hai mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên chiếc giường king size trong biệt thự của Huỳnh Thanh Tuấn, thở hắt ra một tiếng, thì ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

“Diệp Nhi, em sao vậy?”, một cánh tay chạm lên vai của Triệu Diệp Nhi, làm cô giật mình xoay người, trở về với thực tại rằng cô không phải là người duy nhất đang nằm ở trên chiếc giường này.

“Mơ thấy ác mộng sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn ngồi đối diện với Triệu Diệp Nhi, nhìn thân thể cô có chút gầy yếu trong chiếc áo ngủ của anh, cảm giác đau lòng dâng lên, muốn lau đi giọt nước mắt còn vương trên mí mắt của cô.

“Đừng động vào tôi…”, Triệu Diệp Nhi bài xích lùi người về phía sau, ánh mắt đầy hoang mang nhìn anh, nghĩ đến nếu ngày mai, cô không tìm ra được cách giúp cho Phạm Thái Thiên, thì những sự việc xảy ra trong tiềm thức cô vừa rồi, nhất định sẽ không đơn giản chỉ còn là cơn ác mộng nữa. Bởi vì thế, nỗi nghi ngờ trong cô đối với người đàn ông này lại càng lớn hơn.

“Em làm sao vậy?”, Huỳnh Thanh Tuấn ngơ ngác không hiểu gì nhìn phản ứng xa cách của cô, suy nghĩ một lát, mới thở dài đáp, “Chẳng lẽ, em thực sự nghĩ trong đầu, tôi chính là người hãm hại Phạm Thái Thiên của em?”

Triệu Diệp Nhi nét mặt nghiêm trọng trả lời, “Chẳng lẽ không phải?”, cô nhìn Huỳnh Thanh Tuấn đầy cảnh giác, “Người như anh, muốn dìm chết ai mà không được…”

“Trong mắt em, tôi chính là loại người như vậy?”, Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt bất mãn nhìn cô, nặng nề trả lời, “Em vì tên Phạm Thái Thiên kia, mà một chút tin tưởng dành cho tôi cũng không còn?”

“Đúng vậy, tôi thực sự không có tin tưởng anh, bởi vì chính anh đã dùng Phạm Thái Thiên để uy hϊếp tôi…”, Triệu Diệp Nhi hoảng loạn nói, “Nhưng mà anh muốn làm gì thì cứ nhắm trực tiếp vào tôi đây này, anh tuyệt đối không được đυ.ng đến anh ấy!”

Huỳnh Thanh Tuấn bị mấy lời này của cô chọc giận đến muốn thổ huyết, tại sao lúc bình thường cô vẫn là loại người lý trí sắc sảo đến mức nào, không ngờ, vừa dính đến Phạm Thái Thiên một chút, thì lại liền mất đi sự phán đoán của mình, anh thất vọng, bước chân xuống giường, ngoảnh đầu nói với Triệu Diệp Nhi, “Em không có tin tưởng tôi, tôi nói gì với anh, không phải cũng đều vô ích hay sao?”, lời này nói ra, anh cũng xoay người đi khỏi phòng.

Triệu Diệp Nhi nhìn thân ảnh của anh rời đi, trong lòng cũng có chút hoang mang, nhưng tâm trí cô đã quyết, nhất định không được mềm lòng, cô cũng nhảy xuống giường, trực tiếp bước đến cửa, muốn mở ra để đi theo tên học Huỳnh kia nói rõ ràng chuyện này, nhưng không ngờ cửa đã khóa cứng từ bên ngoài, cho dù xoay như thế nào cũng mở không được.

“Huỳnh Thanh Tuấn, tên vô sỉ này, mau thả tôi ra!”, tiếng la hét của Triệu Diệp Nhi vang vọng từ trong phòng đến tai anh, nhưng anh chỉ đơn giản là thở dài một tiếng, không có chút động lòng nào, xoay người đi ra ban công.

Bên ngoài, trời đêm đầy gió lộng, Huỳnh Thanh Tuấn đứng ở tầng ba của biệt thự, nhìn ra khung cảnh hoành tráng bên ngoài, trong lòng khẽ nổi lên một tầng suy nghĩ. Thân hình cao lớn chỉ khoác độc một cái áo ngủ làm bằng vải sa tanh, đứng dựa lưng vào ban công, trầm ngâm như vậy, cũng toát ra khí chất nghiêm nghị khác người.

Huỳnh Thanh Tuấn đứng suy nghĩ yên lặng như vậy một lát, hình như cũng đã đả thông tư tưởng được một phần nào, cuối cùng, cầm điện thoại trong tay, gọi đến một dãy số.

“A lô, Huỳnh tổng giám đốc, có phải anh gọi nhầm số rồi hay không?”, một giọng nói khàn khàn đầy giễu cợt từ đầu dây phía bên kia phát ra, “Giờ này, nên gọi cho tình nhân thì đúng hơn chứ, gọi cho Phan Huy Cung tôi làm gì?”

Huỳnh Thanh Tuấn nhàn nhạt đáp, “Không có đâu, tôi thực sự là có chút nhớ nhung Phan tổng giám đốc, mới đặc biệt gọi điện thoại riêng đến anh…”, ánh mắt xa xăm tiếp lời, “Không làm phiền anh chứ?”

“Không phiền, đương nhiên không phiền…”, Phan Huy Cung bình thản đáp, “Chỉ là tôi có chút thắc mắc, không biết Huỳnh tổng có chuyện gì mà đột nhiên lại nhớ nhung đến tôi vậy? Không phải từ lâu chúng ta đã có giao ước, Phan Thị và Huỳnh Thị hai chúng ta, nước sông không phạm nước giếng hay sao?”

“Cảm ơn Phan tổng đã nhắc nhở, giao ước kia đương nhiên tôi vẫn nhớ rõ mà…”, Huỳnh Thanh Tuấn bật cười một tiếng, vui vẻ đáp, “Chỉ là hôm nay, tôi gọi cho Phan tổng, bất quá không có phải để nói về chuyện công việc…”

Phan Huy Cung không đáp, ánh mắt hắn có chút nheo lại, vốn dĩ vẫn đang là ngồi cùng mỹ nhân ở bên cạnh, vui thú trong biệt phủ của mình.

“Nghe nói, Phan Thị dạo này, không hiểu tại sao lại có thời gian rảnh rỗi, đi gieo rắc một ít sóng gió tại trường Đại học X vậy nhỉ?”, Huỳnh Thanh Tuấn rốt cuộc cũng đề cập đến chuyện chính.

Phan Huy Cung nghi ngờ đáp, “Tin tức của Huỳnh Tổng đúng là vô cùng nhanh lẹ, chỉ là tôi vẫn chưa rõ, việc đó thì có liên quan gì đến anh vậy?”

Huỳnh Thanh Tuấn đổi tay cầm điện thoại, giọng nói có chút biến đổi, “Nếu Phan tổng đã hỏi như vậy, tôi cũng xin phép không giấu giếm ý đồ của mình… Nếu bây giờ tôi đề nghị anh dừng lại chuyện anh đang làm ở trường Đại học X, thì không biết anh có thể hay không?”

Phan Huy Cung càng nghe càng nghi ngờ, trong phút chốc, thẳng tay đẩy mỹ nhân đang ngồi trên đùi sang một bên, giọng nói âm trầm hỏi, “Ý anh là gì vậy Huỳnh Tổng? Thật không nghĩ đến, đột nhiên anh lại muốn nhúng tay vào vụ này đấy! Anh cùng mục tiêu của tôi, vốn dĩ đâu có dây mơ rễ má gì với nhau?”

Huỳnh Thanh Tuấn có chút không kiên nhẫn đáp, “Trước đây không có, nhưng bây giờ đột nhiên lại có rồi…”, ngón tay vô thức gõ lên thành lan can, nhàn nhạt nói, “Tôi thấy anh ra tay như vậy cũng quá là hiểm độc rồi, nên nhẹ nhàng với nhau một chút, chớ gây nên nhiều sóng gió như vậy, nếu truyền ra ngoài, e là có chút không hay rồi…”

Phan Huy Cung có chút nực cười, đứng bật dậy, nghiêm túc nói vào điện thoại, “Phan Huy Cung tôi làm việc, trước nay đều dứt khoát gọn ghẽ, vẫn rất tốt, tôi thiết nghĩ, chúng ta cũng không nên chỉ nhau cách làm việc đâu, Huỳnh tổng à!”

Nói đến đó, hắn ta tâm trạng khó chịu, muốn trực tiếp dập máy, nhưng không ngờ, nghe thấy câu nói tiếp theo của Huỳnh Thanh Tuấn, đã khiến hắn phải dừng lại thao tác trên tay.