Phóng Túng Yêu Em

Chương 16: Nỗi nghi ngờ (2)

Lời nói của của Lê Mỹ Nhung lại làm cho Triệu Diệp Nhi cảm thấy bất an, cô mặc đi liêm sỉ của mình, vội chạy theo cô ta, kéo tay áo cô ta, gấp gáp nói, “Lê Mỹ Nhung, cô không thể làm ngơ chuyện này được, cô phải giúp anh ấy!”

“Cô tưởng tôi không muốn hay sao? Anh ấy là người yêu của tôi đó!”, Lê Mỹ Nhung vung tay đầy bất lực, nhưng bây giờ tôi thật sự không thể nghĩ ra cách gì…”

“Tôi chỉ cần cô, nói với cha cô, cho Phạm Thái Thiên hai ngày, trước khi giao anh ấy cho cảnh sát, tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng, chứng minh anh ấy trong sạch!”, Triệu Diệp Nhi vô cùng thành khẩn, nói ra lời này với Lê Mỹ Nhung.

Lê Mỹ Nhung ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu Diệp Nhi, nhưng vẻ mặt của cô vô cùng kiên định, cũng làm dịu đi sự hoài nghi của cô ta, vả lại, cô ta cũng không lạnh lùng đến nỗi đứng nhìn Phạm Thái Thiên phải thân bại danh liệt, nên cuối cùng, gật đầu một cái, coi như xác nhận hợp tác này đối với Triệu Diệp Nhi.

Triệu Diệp Nhi có được sự giúp đỡ của Lê Mỹ Nhung, rốt cuộc, cũng vào được phòng giám thị của nhà trường để nói chuyện với Phạm Thái Thiên, nhưng hỏi tới hỏi lui, Phạm Thái Thiên vẫn cương quyết nói rằng bản thân anh không có đắc tội với ai, bên trong trường đại học cũng vậy mà bên ngoài lại càng không, không có lý nào lại có người muốn hại anh thê thảm như vậy.

Còn về chuyện ở thư viện, anh cũng thật sự không nghĩ ra mình có sơ hở nào, chìa khóa thư viện chỉ có hai chìa, một chìa do anh giữ, một chìa đang nằm ở hộc tủ hiệu trưởng, cũng không có chuyện có cái thứ ba xuất hiện, làm sao người ngoài có thể đột nhập vào thư viện để ăn cắp tài liệu và sách quý được.

Vả lại, từng ngăn sách hộc tủ ở thư viện, anh đều kiểm tra hằng ngày, cũng sẽ không có chuyện thất thoát nhiều sách như vậy mà anh lại không biết, chỉ có một khả năng, đó là trong thời gian anh bị đánh và nằm ở bệnh xá, cho đến sáng hôm nay, là anh chưa kịp kiểm tra lại thư viện mà thôi, không ngờ ngay lúc đó, thanh tra đã bất thình lình xuất hiện, đến anh cũng vô cùng bất ngờ trước luận tội của thanh tra, không nghĩ đến, chỉ trong một đêm mà hơn năm mươi cuốn sách độc quyền đã bị mất đi.

Triệu Diệp Nhi càng suy nghĩ, càng cảm thấy, đứng sau vụ việc này, không phải là một thế lực đơn giản. Tự nhiên nghĩ đến đó, đột nhiên lại nhớ đến lời Hà Thảo Ly nói với mình hôm qua, Phạm Thái Thiên không có đắc tội với ai, thì chỉ còn một khả năng duy nhất đó là Huỳnh Thanh Tuấn đã đứng sau vụ này mà thôi, đến nước này rồi, cô không thể không nghĩ đến khả năng đó.

Trời đã sẩm tối, đã hết một ngày, Phạm Thái Thiên được chuyển về phòng dự phòng dành cho giáo viên để ngủ nghỉ, mục đích không ngoài giam lỏng anh.

Triệu Diệp Nhi tiễn anh một đoạn, sau đó thất thểu trở về, nhưng ra đến cổng đại học X, cô không nhịn được, mệt mỏi ngồi thụp xuống, cảm giác bất lực dâng trào trong lòng, nếu ngày mai, cô vẫn không tìm được bằng chứng thuyết phục, Phạm Thái Thiên nhất định sẽ bị nội bộ trường X giao cho cảnh sát.

Không ngờ, đang ngồi như thế, bỗng nhiên thấy một bước chân chậm rãi đi đến trước mặt, Triệu Diệp Nhi không nhịn được, ngước đầu lên nhìn.

Huỳnh Thanh Tuấn sừng sững đứng ở trước mặt cô, giống như một bức tượng cao lớn, giọng nói âm u từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, “Triệu Diệp Nhi, rốt cuộc ngày hôm nay em làm gì, ở đâu, tại sao đến cả điện thoại cũng không có nghe máy?”

Triệu Diệp Nhi nghĩ đến gương mặt vẫn còn hằn vết bầm tím của Phạm Thái Thiên, không nhịn được, cuối cùng nói ra nghi vấn của mình, “Huỳnh Thanh Tuấn, tôi hỏi anh, có phải anh là người đã hãm hại Phạm Thái Thiên hay không?”

Lời này nói ra, mang theo sức nặng vô cùng lớn, đè lên trái tim Huỳnh Thanh Tuấn.

Anh có chút không kiềm chế được cảm xúc, vội vàng cầm tay của Triệu Diệp Nhi, kéo đến gần mình, ánh mắt âm u nhìn cô, “Thì ra em biến mất cả ngày, là bởi vì đang ở đây lo lắng cho Phạm Thái Thiên?”

Triệu Diệp Nhi bị hành động của anh dọa sợ, cô không nghĩ đến bản thân mình xin nghỉ nửa buổi vì lí do bị ốm, cộng thêm điện thoại thì gọi không được, đã làm cho Huỳnh Thanh Tuấn lo lắng như thế nào, ánh mắt của cô vô cùng bất mãn nhìn anh, “Thì đã sao chứ? Anh ấy là bạn của tôi, tôi nhất định phải quản chuyện này!”

Bàn tay cứng ngắc của Huỳnh Thanh Tuấn vì cơn giận mà bóp cổ tay của Triệu Diệp Nhi đến hằn đỏ, ánh mắt của anh cũng gay gắt như thế, nhìn cô lạnh lẽo nói, “Em lo cho hắn ta như vậy sao? Chẳng lẽ em yêu hắn ta đến thế?”

Triệu Diệp Nhi cổ tay bị bóp đến đỏ, nhưng vẫn không có nhượng bộ, nén lại cơn đau, hét vào mặt Huỳnh Thanh Tuấn, “Đúng vậy, tôi yêu anh ấy đó. Tôi nói cho anh biết, anh dám làm gì anh ấy, tôi liền sống chết với anh!”

Lời này cô nói ra trong cơn kích động, cũng không nghĩ đến nó giống như một cái tát vào mặt Huỳnh Thanh Tuấn, anh bị cô chọc giận đến đỉnh điểm, trực tiếp vác cô lên, đi thẳng về phía xe của mình, mở cửa sau, ném cô vào đó, bản thân mình cũng chui vào đó, đè lên người cô.

Triệu Diệp Nhi hoảng hốt, chẳng lẽ hắn ta lại dám giở trò ở đây, cổ tay đau nhức muốn đẩy hắn ra cũng không được, toàn thân chỉ còn biết quẫy đạp hết sức, tên điên này, đây còn là ở trước cổng trường đại học nữa chứ, tấm kính đen kia, làm sao che được mắt người qua đường chứ. Cô không ngừng kêu lên, ”Anh mau bỏ tôi ra! A… tên vô liêm sỉ này…”

Huỳnh Thanh Tuấn tức giận đến gương mặt điển trai cũng ửng đỏ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Diệp Nhi ở dưới thân mình, dùng đùi không chế hai chân của cô, một tay kẹp lại hai cánh tay không ngừng quơ loạn xạ của cô, tay còn lại, thao tác vô tình, xé toạc mảnh áo sơ mi của Triệu Diệp Nhi, để lộ ra làn da trắng ngần đầy hấp dẫn.

“Huỳnh Thanh Tuấn, tôi nói anh bỏ tôi ra…”, Triệu Diệp Nhi cả người bị khống chế, cảm nhận ánh mắt của anh giống như tia sét lướt ngang thân thể lõα ɭồ của mình, một cảm giác tủi nhục dâng lên, không ngừng nói, “Mau bỏ tôi ra, đừng động vào người tôi….”

Lời còn chưa nói hết, đã bị nụ hôn của anh đè xuống, cô né tránh điên cuồng, nhưng trách anh quá mạnh mẽ, trong phút chốc đã chiếm lấy được cơ thể cô, bàn tay hư hỏng không ngừng chạm lên những vùng da thịt mềm mại của cô.

Triệu Diệp Nhi cảm thấy vô cùng mệt mỏi cùng bất lực, hai cánh tay chống cự cũng đã rã rời, không nhấc nổi nữa, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên, không biết tại sao, lại đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Phạm Thái Thiên sượt qua trước mặt, khóe mắt cô vô thức rơi ra một giọt nước mắt.

Huỳnh Thanh Tuấn bị giọt nước mắt của cô làm cho giật mình, hành động của anh cũng vô thức dừng lại, trong lòng tự đay nghiến bản thân, nhìn ánh mắt của Triệu Diệp Nhi đang rất vô cùng oán giận nhìn mình, anh vội nhìn đi chỗ khác, sau đó, ngồi dậy, cũng buông cô ra khỏi tay mình.

Triệu Diệp Nhi cũng vội vàng ngồi dậy, thu mình một góc, hai tay nhanh chóng kéo tấm áo che đi phần cơ thể trước ngực, cơ thể vì mất sức mà thở dốc. Cô nhìn Huỳnh Thanh Tuấn đầy ghét bỏ, chỉ muốn mở cửa xe nhanh chóng đi xuống, không ngờ giọng nói của anh đã lạnh lẽo vang lên bên tai, “Em dám bước xuống, từ ngày mai cũng đừng hòng nhìn thấy mặt tên Phạm Thái Thiên đó nữa…”

Huỳnh Thanh Tuấn dứt lời, mặc kệ ánh mắt đầy oán hận của Triệu Diệp Nhi, mở cửa xuống xe, đi lên cửa trước, ngồi vào ghế lái, đạp ga một chút, chiếc Roll Royce màu đen đã mau chóng phóng đi.

Chưa đầy nửa tiếng, chiếc xe đã dừng trước một ngôi biệt thự vô cùng rộng lớn.

Triệu Diệp Nhi ánh mắt thất thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, không có chút hứng thú nào đối với cảnh vật bên ngoài, trong phút chốc đã thấy cửa xe mở ra, Huỳnh Thanh Tuấn gương mặt tỏ ra không có kiên nhẫn, lạnh lùng ra lệnh, “Ra ngoài!”

Triệu Diệp Nhi nuốt nước miếng, ánh mắt mông lung, áo quần có chút xộc xệch, bước chân ra khỏi ghế sau của xe, trước sau vẫn không nhìn lấy Huỳnh Thanh Tuấn một cái.

“Đi theo tôi!”, giọng nói lạnh lùng âm u của anh lại một lần nữa vang lên, Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt không có chút tình cảm nào, lạnh lùng cất bước về phía trước, Triệu Diệp Nhi thở hắt ra một tiếng, cũng loạng choạng bước theo sau, bất quá bởi vì bước chân của anh quá dài, cô thật vất vả mới có thể đuổi kịp.

Hai người họ, một trước một sau đi vào phòng khách của biệt thự, mở cửa, đập vào mắt chính là khung cảnh vô cùng xa hoa và hiện đại của nội thất, cùng gia nhân đứng ở hai bên cung kính chào Huỳnh Thanh Tuấn.

Anh dừng lại giữa căn phòng, nhìn người gia nhân có vẻ lớn tuổi nhất, giọng nói vẫn giống như băng giá mà nói, “Chuẩn bị cho cô ấy một bộ đồ khác!”, sau đó để mặc Triệu Diệp Nhi cô lại ở giữa đó, một mình đi lên lầu.

Triệu Diệp Nhi vừa mệt mỏi từ thể xác đến tâm trí, một loạt hành động sau đó xảy ra với bản thân cũng không có để ý đến, chỉ là đến lúc cô tỉnh táo lại, đã thấy bản thân mình đang ngồi ở trong bồn tắm nước ấm, cô thật sự có chút nực cười, không nghĩ nổi rốt cuộc cô đang trải qua cái gì vậy, bây giờ Phạm Thái Thiên đang ở trong căn phòng tối kia, chỉ ngày mai nữa thôi, anh sẽ bị giao nộp cho cảnh sát, đang vốn dĩ chính là sinh viên gương mẫu nhất của trường, chẳng mấy chốc sẽ được giữ lại làm giảng viên chính thức, tương lai thăng tiến phía trước, bây giờ lại phải đối diện với án làm thất thoát, chiếm đoạt của công, tiếng xấu đó, anh làm sao gánh vác nổi chứ.

Một giọt nước mắt chảy ra, Triệu Diệp Nhi gục mặt lên đầu gối, đầu óc tê dại đi vì đau đớn.

“Cô Diệp à? Cô Diệp?”, quản gia Huỳnh đứng ở bên ngoài, lớn tiếng gọi, bà có chút sốt ruột, đã mười phút trôi qua, mà bên trong phòng tắm thậm chí một chút động tĩnh cũng không có.

Huỳnh Thanh Tuấn nghe thấy gia nhân báo lại, sắc mặt ngưng trọng, ngay lập tức đã đi đến trước cửa phòng tắm, thân hình to lớn đẩy mạnh cánh cửa bên trong, cánh cửa bị bung ra, anh sững sờ phát hiện Triệu Diệp Nhi đang lịm đi ở trong bồn tắm, đầu cô gác lên thành bồn, không hề có cử động nào.

Anh vô cùng lo lắng, thao tác gấp gáp, dùng một chiếc khăn tắm to lớn, quấn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô lại, sau đó bế cô từ phòng tắm ra, đặt giữa giường, sau đó vỗ vào mặt cô gọi, “Diệp Nhi… Diệp Nhi…”

Triệu Diệp Nhi mệt đến thần hồn cũng đi xa, đột nhiên cảm thấy có người đang gọi mình, cô chầm chậm mở ra hai mắt, lờ đờ nhìn người ở trước mặt.

“Hình như cô ấy bị say nắng… nên thϊếp đi trong vô thức…”, quản gia Huỳnh ở một bên quan sát sắc mặt của Triệu Diệp Nhi mà phán đoán, “Để tôi đi pha cho cô ấy một ly nước chanh nóng!”

Huỳnh Thanh Tuấn đứng ở bên giường, từ cao nhìn xuống vẻ mặt rã rời của Triệu Diệp Nhi, không khỏi tức gần gằn lên một tiếng, “Em xem thử, vì cái tên Phạm Thái Thiên đó mà em ra nông nỗi như thế này sao? Em hoàn thành gần cả trăm bản thảo trong một đêm, cũng đâu có thành ra như này?”

Triệu Diệp Nhi mệt đến không nghe được gì, chỉ co mình lại, giống như một con sâu, yên lặng nhắm mắt.