Chương 3
Tiêu Chiến đem thức ăn lên phòng của mình. Vì ở dưới có ba mẹ, như thế đâu tiện nói chuyện với Nhất Bác, họ tưởng anh bị tâm thần thì sao?" cậu là ma, nên đâu có ăn đâu đúng không? "
" đúng, không cần ăn "
Tiêu Chiến không biết Nhất Bác đang đứng hay ngồi ở đâu, cho nên miệng hỏi chứ con ngươi luôn chao đảo, biết là chẳng nhìn thấy đối phương, nhưng đó chắc là bản năng tự nhiên mà ai ai cũng thế.
" Nhất Bác à...chẳng lẽ tôi cứ như bị tự kỷ nói chuyện một mình hoài sao? "
Biết là mỗi lần hỏi thì trong không trung vang lên tiếng đáp trả, dù như vậy nhưng người ngoài chẳng biết sẽ cho rằng Tiêu Chiến bị bệnh. Vả lại, lơ mơ chỉ có một mình anh nghe được tiếng cậu đáp trả.
" anh muốn nhìn thấy tôi à? "
Giọng của đối phương như có gì đó hơi khẩn trương, Tiêu Chiến cũng ừm một tiếng rồi gật đầu và bảo phải. Nhất Bác mím môi, mặt hơi e ngại một chút nhưng rồi vẫn hiện ra trước mặt anh.
Tiêu Chiến ngỡ ngàng nhìn người trước mắt, đúng là còn đẹp hơn trong hình chụp, nhưng do chẳng phải người nên mặt trắng tóat, viền mắt hơi sậm màu, trên người cũng mặc áo khoác có nón và quần jean xanh nhạt, đúng chất nam cool, ngầu.
" cậu.... "
Tiêu Chiến đứng lên, chầm chậm quan sát đối phương, định cho tay chạm vào người Nhất Bác nhưng còn chưa kịp thì cậu đã bấu chặt ngực, nơi ngự trị của trái tim mà rên đau.
" cậu sao vậy? Sao vậy? "
Tiêu Chiến hốt hoảng, Nhất Bác lùi ra sau để cách xa anh một chút, tay còn lại đưa về trước ra hiệu cho anh đừng tiến tới.
" cậu...cậu sao vậy? "
Tiêu Chiến sợ lắm, sao Nhất Bác cứ ẩn ẩn hiện hiện và rên đầy đau đớn như thế chứ. Nhanh thôi, trước mắt anh đã không còn hình bóng của cậu nữa. Anh cả kinh, mở miệng gọi.
" Nhất Bác, cậu đâu rồi, Nhất Bác, Vương Nhất Bác "
Tiêu Chiến quơ tay trong không trung thử xem có chạm trúng Nhất Bác hay không, còn tiến lên chỗ cậu vừa đứng nữa. Nhưng dường như trong căn phòng này chỉ còn lại mình anh thôi.
Do Nhất Bác chẳng trả lời tiếng gọi của Tiêu Chiến, ngoài ra anh không nghe được tiếng kêu đau của đối phương nữa.
" Nhất Bác, cậu đi đâu rồi? Cậu có nghe tôi gọi không? Cậu đi rồi à? "
Tiêu Chiến cũng thử kêu thêm mấy lần nhưng đều chẳng có tiếng đáp trả. Anh ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi. Nhất Bác sao lại biến mất không nói? Còn vẻ mặt nhăn nhó do đau đớn lúc nãy nữa. Không lẽ vì muốn cho anh thấy mặt nên mới bị như vậy sao?
" xin lỗi cậu.... "
Nếu điều Tiêu Chiến nghĩ là đúng thì anh đã phạm phải sai lầm, gián tiếp hại cậu nữa rồi.
Sáng ra, cạnh Tiêu Chiến cũng chẳng có Nhất Bác. Anh chẳng biết sao cậu lại biến mất như thế, có phải là mãi mãi không quay về không?
Tiêu Chiến còn định tìm cách để đuổi Nhất Bác tránh xa mình ra, nếu cậu mãi mãi chẳng còn cạnh anh nữa thì hay rồi. Người ma sao có thể sống chung. Như vầy cũng tốt, trở lại cuộc đời bình thường như lúc trước. Tự nhiên anh thấy bản thân nhẹ nhõm và có chút vui.
Hôm nay Tiêu Chiến lại tăng ca, do có rất nhiều công việc mà hôm trước đã anh nghỉ một ngày vì tinh thần bất ổn, nên bây giờ không làm ngoài giờ thì chẳng hết nổi việc.
Tiêu Chiến làm mà trong lòng có chút thấp thỏm, ngày trước tăng ca ngủ quên có chút, giật mình tỉnh lại đã bị Nhất Bác trêu chọc rồi. Vậy liệu hôm nay có chuyện kinh dị như thế diễn ra nữa không? Mà cậu có quay trở lại không? Nguyên một ngày một đêm đã chẳng có xuất hiện rồi còn gì.
" không trở về cũng tốt "
Tiêu Chiến vừa đánh máy vừa nghĩ. Nhất Bác không xuất hiện nữa thì anh khỏi bị yếu tim, chẳng cần lo lắng sau này làm sao thoát khỏi cuộc tình âm dương lạ thường này. Anh đâu yêu đối phương, nhưng sợ và muốn trốn thánh thì có thừa. Chỉ là do cậu quá hay cũng như vô hình, muốn chạy cũng chẳng thể thoát nên anh mới bấm bụng, cắn răng mà ở cạnh.
Tiêu Chiến vừa nói dứt câu, đèn phòng đều đột nhiên tắt hết.
" aaa "
Tiêu Chiến giật cả mình, hét xong một tiếng không quá lớn một tiếng rồi thôi. Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Rõ là tòa nhà đối diện công ty anh còn đèn mà, sao chỗ làm lại mất điện được? Không lẽ cầu dao bị hư?
Tiêu Chiến nghĩ, rồi lại thấy không đúng, vì ngoài đèn tắt thì máy tính của anh vẫn còn sáng màn hình.
" chuyện gì vậy trời? Đèn bị hỏng à? "
Hư thì hư một cái thôi, đằng này là tắt từ trong phòng ra đến tận hành lang. Bây giờ chỗ anh làm đã bao trùm trong bóng tối rồi.
Tiêu Chiến thấy đã vậy cũng định đi về, nhưng âm thanh lạch bạch như nhà thủng nóc và bị mưa dột lại xuất hiện. Máu lại từ trên nóc nhỏ xuống liên tục trước mắt anh. Chưa dừng ở đó, từ viền trên của máy tính cũng rỉ ra máu, chúng từ từ chảy dài xuống làm màn hình đều bị nhuộm đỏ, chẳng còn thấy được chữ nghĩa gì nữa.
Tiêu Chiến hoảng loạn, miệng há hốc, mắt mở to nhìn những giọt máu tanh đang dần rơi xuống và màn hình chỉ chứa máu chứ không còn đèn sáng, bàn phím cứ thế mà bị máu làm cho ướt hết.
Tiêu Chiến đứng nhanh dậy, định cho chân chạy thì thấy ngoài cửa, dưới nền gạch trắng đang có máu đang chảy vào trong. Anh mong đây là mơ, cầu mong điều này chẳng phải sự thật chứ đáng sợ đến mức muốn ngất đi mất rồi.
" Nhất Bác đừng dọa tôi nữa mà, Vương Nhất Bác "
Chân Tiêu Chiến suy nhuyễn, chạy muốn không nổi. Mặt anh đầy sợ hãi, đến nước mắt cũng muốn rơi, khó khăn mở miệng cầu xin Nhất Bác. Vì anh biết ngoài cậu ra còn ở giở được trò này.
Không trung chẳng hề vang lên tiếng đáp trả, vẫn bình lặng và yên ắng đúng chất đêm về. Cửa sổ còn chưa đóng, gió từ ngoài thổi vào càng khiến Tiêu Chiến lạnh đến tận cốt tủy, cảm giác ruột gan mình cũng đang run rẩy.
Cảnh sắc chỉ có ánh trăng heo hắt chiếu vào, tấm rèm mỏng còn tung bay trong gió, căn phòng ảm đạm xộc mùi máu tanh. Tiêu Chiến lo sợ đến mức tim muốn rơi ra ngoài. Dẫu biết là Nhất Bác làm, nhưng làm sao thoát khỏi cơn hoảng sợ tột bậc trước cảnh này?
" xin cậu...xin cậu đừng dọa mà, tôi sợ lắm, thật lòng xin cậu mà "
Máu từ ngoài chảy vào rất nhanh, đã sắp đến chân Tiêu Chiến mất rồi. Anh không ngừng lui về sau, còn cho tay vịn lên lưng ghế. Nhờ đó anh mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm, khi cảm nhận được bàn tay mình đã ẩm ướt.
Trong ánh sáng ít ỏi kia, Tiêu Chiến thấy rõ bản tay mình dính đầy máu. Anh vẫn cứ chầm chậm lui ra sau và dừng lại khi cảm nhận lưng mình đang có vật nhọn chỉ vào, nó sắt lạnh tựa như một con dao.
Toàn thân Tiêu Chiến căng cứng, sợ hãi đến mặt chẳng còn chút máu. Nhất Bác đứng phía sau anh. Tay nhẹ luồn vào lớp áo sơ mi trắng mỏng của đối phương mà vuốt ve lên xuống.
Tiêu Chiến biết mình đang bị Nhất Bác sờ soạng, vành tai cũng nằm trong miệng cậu rồi.
" có gan bảo tôi đừng về vậy mà sợ hãi sao? "
Nhất Bác cắn cắn vành tai Tiêu Chiến rồi hỏi, con dao găm chỉ ở lưng anh cũng thay đổi vị trí, do cậu đang cầm nó vỗ vỗ lên gò má của anh.
Tiêu Chiến thấy bản thân không còn chút lực nào rồi, sợ chết đi được, chân cứ muốn khụy xuống. Nhất Bác đang cầm dao, anh chẳng biết bản thân rồi đây có bị cậy xuyên cho mũi nào hay không.
" tôi sai rồi, sai rồi, tha cho tôi đi, tôi sai rồi... "
Nhất Bác đem ngón tay nhét vào miệng của Tiêu Chiến, dùng nó trêu ghẹo cái lưỡi của anh.
" tha cho anh? Nếu tôi không muốn thì sao? "
Ngón tay của Nhất Bác đang nằm trong miệng nên Tiêu Chiến chẳng thể nói gì, chỉ biết điên cuồng lắc đầu. Máu cũng đã chảy đến chân của anh mất rồi, muốn lui về sau trốn tiếp cũng không được nữa.
" sợ lắm sao? "
Thấy Tiêu Chiến cứ muốn lùi ra sau, mặt trắng bệch thì Nhất Bác cắn cổ anh mà hỏi. Anh gật gật đầu, cậu cười khinh một cái rồi giọng khàn khàn bảo.
" vậy về nhà rồi tính "
Đây vẫn còn là công ty, Nhất Bác muốn hϊếp Tiêu Chiến cũng là điều không thể. Anh run lẩy bẩy hỏi lại cậu một câu.
" còn chỗ này thì sao? "
Nhất Bác luồn tay vào trong quần, bóp mạnh mông Tiêu Chiến khiến anh như bị giật điện và bảo.
" sẽ không sao cả "
Trừ Tiêu Chiến ra, căn bản không ai thấy những thứ này đâu. Có thấy thì đến sáng cũng tự động biến mất, chẳng cần phải dọn dẹp gì cả.
Tiêu Chiến khó khăn đi từng bước về đến nhà. Do anh quá sợ nên chân cứ nhấc chẳng lên. Về đến phòng, Nhất Bác nắm lấy tóc anh lôi lại giường.
" quỳ xuống "
Nhất Bác ngồi trên giường ra lệnh, Tiêu Chiến như chẳng muốn nên cứ mím môi đứng yên một chỗ. Cậu lần nữa bảo anh quỳ xuống bằng giọng trầm và khàn hơn, do đó mà anh càng sợ mà buộc lòng quỳ xuống.
Nhất Bác nắm lấy tóc Tiêu Chiến, đem mặt anh úp vào bộ phận nam nhân của mình. Anh cũng biết miệng mình đã ngậm vào thứ đàn ông của cậu rồi. Tuy tầm mắt chẳng nhìn thấy gì nhưng thứ thô kệch và mùi nam nhân ở nơi đây anh đều cảm nhận rõ.
Côn ŧᏂịŧ thì khảm chặt trong miệng khiến Tiêu Chiến muốn khép lại cũng chẳng được, còn mùi ở hạ bộ thì xộc vào khoang mũi. Anh chẳng biết tiếp theo nên làm gì, vì bản thân căn bản không thích mấy chuyện như thế này nên Nhất Bác đành ra tay thôi.
Cậu khiễng người, nhấp từng cú vào cuống họng của Tiêu Chiến làm nó phát đau, miệng của anh cứ vậy mà há lớn ra để đón lấy sự vào ra nhiệt tình của cự vật, đến khi khớp hàm mỏi, nước bọt chảy đầy vẫn chưa được buông tha.
" ưʍ..ư...ư...a..ô... "
Miệng Tiêu Chiến luôn phát ra loạt âm thanh không rõ, Nhất Bác càng sung sướиɠ thì càng siết chặt tóc anh hơn. Làm da đầu cũng tê dại, hai viên bi đang chứa đầy dịch thể nên nặng trĩu đang chẳng ngừng đánh đánh vào cằm lẫn môi của anh.
Tiêu Chiến nghe rõ tiếng rống đầy thoải mái của Nhất Bác vang lên, cậu thì vui sướиɠ còn anh thì khó chịu đến sắp chết được. Cuống họng đã bị đỉnh đầu chọc đến ê ẩm, còn tựa hồ muốn thủng đến nơi.
Thêm một lúc lâu, Nhất Bác rút côn ŧᏂịŧ đã trướng hết cỡ trong miệng Tiêu Chiến ra và bắn toàn bộ dịch thể lên mặt anh.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng vô hình, nên Tiêu Chiến chỉ thấy mặt mình ươn ướt, có một chất lỏng hơi đặc và nóng đang dần chảy xuống khóe môi và mang vị mằn mặn.
Anh không thấy được, chẳng đồng nghĩa Nhất Bác không thấy. Nên cậu nâng cằm anh lên, chiêm ngưỡng vẻ đẹp này, lòng dâng cao thích thú.