Chương 4
Nhất Bác đem Tiêu Chiến quăng lên giường, xé toạc cái áo vướng víu kia cho nó trượt khỏi vai và mắc lại ở khuỷu tay. Ngay sau đó anh cảm thấy vai mình đang bị lưỡi dao bén rọc ra, đau đến mặt mày xanh mét." a...a...đau...a...đừng mà a...đau quá "
Nhất Bác đang cho dao cứa da Tiêu Chiến thật, máu dần chảy ra làm ướt đẫm cái áo sơ mi trắng của anh.
" đừng...a...đau quá, đau a...aaa...đau quá a... "
Tiêu Chiến vì đau mà thét lớn còn vùng vẫy nhưng Nhất Bác cứ đè chặt, kiềm anh ở dưới thân không cho nhúc nhích. Cũng nhanh thôi, động tác kia ngưng lại, thôi rạch da thịt chỗ vai anh.
Tiêu Chiến đau đớn, mệt mỏi nằm xụi lơ dưới giường mặc cho Nhất Bác cởϊ qυầи mình rồi cắm thật mạnh vào trong. Cơn đau ở trên còn khiến thần kinh của anh căng cứng, bấy giờ còn thêm bên dưới bị rách toạc bảo anh làm sao chịu nổi đây.
Tiêu Chiến cong người lên, tay bấu chặt drap giường để cố chịu đựng. Vì anh biết đâu thể nào trốn tránh được cũng như thoát được. Cơn đau xông thẳng lên đại não khiến anh đổ đầy mồ hôi hột.
Do gắng gượng chịu đựng, nên phần hông hơi nâng cao, điều này càng làm cho Nhất Bác đâm vào sâu hơn, hăng hái đâm chọc vào nơi đầy vết thương. Nam nhân đâu giống nữ nhân, khô khốc còn chẳng trơn. Cậu chen vào được mà không cần khuếch trương hay làm trơn thì thật là rất hay.
" anh nhớ cho tôi Tiêu Chiến, cả đời này anh không thể thoát khỏi tôi đâu "
Nhất Bác nắm lấy tóc Tiêu Chiến làm đầu anh hơi ngửa ra sau rồi thỏ thẻ nói vào tai anh như thế. Nghe qua đã thấy rợn người vì giọng trầm thấp, thể hiện rõ sự chiếm hữu bá đạo khiến anh chỉ biết run lẩy bẩy khẽ gật đầu.
Trong không gian vang lên tiếng cười hả hê lớn làm Tiêu Chiến càng tuôn nước mắt. Anh chẳng muốn sống cảnh thế này chút nào, bị một hồn ma đeo bám như vầy thì sống sao nổi?
Nhất Bác hành Tiêu Chiến đến sáng mới chịu buông tha, anh đâu thể đi làm nỗi nên đành phải nghỉ thêm một ngày do ngón tay nhấc cũng chẳng lên thì sao mà bước đi được?
" Nhất Bác... "
Tiêu Chiến nằm trong vòng tay đối phương khẽ nũng nịu gọi một tiếng khi tỉnh giấc. Do Nhất Bác làm anh đau nên giờ nhõng nhẽo, mặt cọ cọ vào ngực cậu. Anh cũng muốn khiến cậu vui cũng như được sủng thêm một chút. Vì để cậu giận lên người thiệt thòi luôn là anh mà thôi.
" thế nào? "
Bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ Tiêu Chiến sẽ bị bệnh thật, vì anh nói chuyện và hành động như có người ở bên cạnh do họ đâu nhìn thấy Nhất Bác. Anh cũng đâu thấy được, chỉ là cảm nhận được cậu đang xoay người và đưa tay xoa xoa đầu anh hỏi.
" ưʍ..hôm qua sau cậu lại đột nhiên biến mất? "
Tiêu Chiến đúng là thấy rất lạ nha, sao tự dưng hiện ra cho anh thấy rồi đột ngột ôm ngực than đau và biến mất không báo trước. Hồi hôm đến tận bây giờ anh luôn thắc mắc.
" nói anh cũng không biết đâu, ngủ thêm chút nữa đi "
Nhất Bác vuốt vuốt tóc Tiêu Chiến rồi bảo. Anh cũng ừm rồi thôi hỏi tiếp. Do cậu đã nói thế thì cần chi anh phải nhiều lời.
Nhất Bác là ma, vốn không thể chạm tay vào con người, nhưng cậu lại được thì xem như chuyện lạ rồi. Thành ra được cái này thì yếu cái khác, nếu hiện ra cho người ta thấy thì liền mang theo cảm giác đau và mệt, tựa hồ sẽ tan biến ngay lập tức.
Nên Nhất Bác mới không cho Tiêu Chiến thấy, và tìm một nơi âm u nhất để nán lại, đến khi cảm thấy bình thường, nhận biết sức lực đã trở lại như lúc xưa mới quay lại tìm anh.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến vẫn đi làm bình thường. Nhất Bác buồn chán cũng như nhớ anh nên đi theo, chỉ có mình anh biết nên đã bắt thêm một cái ghế cạnh bên cho cậu ngồi.
Trong phòng ai cũng thấy lạ khi Tiêu Chiến để mang một cái ghế lại bên cạnh rồi để trống nên đã có người mở miệng hỏi rằng.
" Tiêu Chiến, tự dưng cậu lấy một cái ghế để đó làm gì? "
Tiêu Chiến nhất thời không biết trả lời làm sao, nên vờ cười gượng rồi bảo.
" là để túi công sở đó "
Tiêu Chiến sau khi nói cũng đem túi công sở của mình để dựa vào lưng ghế, cũng may Nhất Bác biết để tránh cho anh đặt cái túi xuống, bằng không sẽ nguy to khi các đồng nghiệp khác thấy anh đặt được cái túi lơ lửng trong không trung.
" em rảnh quá rồi Tiêu Chiến ơi "
Trưởng phòng cười và lắc lắc đầu nói, ai đời phải lấy thêm một cái ghế để đặt túi công sở lên đâu. Anh cười ngại ngại rồi cũng cắm đầu làm việc, miệng lẩm bẩm.
" cậu hại chết tôi rồi Vương Nhất Bác "
Nhất Bác rướn người để miệng có thể cắn được vành tai của Tiêu Chiến nói.
" ngoan đi nha... "
" đang ở công ty "
Tiêu Chiến nhột liền đẩy Nhất Bác ra theo bản năng, cậu nghĩ miệng cậu đặt kề tai anh thì ngực cũng cạnh đây thôi nên lần theo sự phán đoán mà xô mạnh.
" sao vậy Tiêu Chiến? Có chuyện gì à? "
Tiêu Chiến nhất thời hoảng loạn, lúng túng lắp bắp bảo.
" à...à...em nói chuyện điện thoại, nói chuyện điện thoại "
Tiêu Chiến cầm điện thoại lên rồi chạy ra ngoài như vờ nghe ai gọi tới thật. Lúc nãy anh quá nhạy cảm, còn thấy sợ khi ở đây là công ty nên thét khá lớn. Nhất Bác cũng đi theo, rồi ôm chầm lấy anh kéo lại chỗ hành lang vắng bóng người để áp tường cưỡng hôn.
" ưʍ...ngưng lại đi...tối đi, tối đi "
Tiêu Chiến đẩy Nhất Bác ra cũng như xoay mặt tránh né. Cậu biết là anh ngại cũng như lo lắng vì không gian hiện tại chẳng cho cả hai tiến hành những chuyện chuyên sâu.
" một chút thôi, một chút thôi, ngoan nào "
Nhất Bác dỗ dành rồi tiếp tục hôn Tiêu Chiến, anh cũng đành chịu thôi. Bao giờ cậu cảm thấy chán thì cũng buông tha cho cánh môi sưng đỏ, ướŧ áŧ của anh mà thôi.
" đồ đáng ghét "
Cuối cùng Nhất Bác cũng chịu ngưng hôn, để Tiêu Chiến có thể thở, nếu không sẽ ngộp thở mà chết.
" tôi không để lại vết tích trên môi anh là may rồi, còn dám chửi tôi "
Nhất Bác biết đây là nơi nào nên chừa cho Tiêu Chiến một con đường nhìn mặt và biện giải với mọi người. Cậu sau khi nói dứt câu liền đem tay luồn vào trong lớp áσ ɭóŧ rồi ngắt nhéo nhũ hoa.
" tránh xa tôi ra "
Tiêu Chiến liền có phản ứng, bàn tay thô ráp của Nhất Bác vừa chạm vào người thì anh đã thấy như có điện giật, nếu còn kéo dài hoài sẽ chẳng hay vì anh không khống chế được bản thân.
" được rồi, vào làm việc đi, tôi không vào đó làm phiền anh "
Có lời Nhất Bác bảo, Tiêu Chiến mới dám đi vào để tiếp tục công việc. Sợ tự ý rời đi thì cậu chẳng vui và xuất hiện vài chuyện ngoài mong muốn. Từ nãy đến giờ cứ cản ngăn, còn không cho cậu đυ.ng chạm nên trong lòng cũng nhiều lo lắng vì sự cậu nổi giận.
Làm được tầm một tiếng sau, bỗng dưng nghe tiếng gõ cửa. Mọi người trong tổ và Tiêu Chiến đều đưa mắt nhìn xem là nhân vật nào, thì ai nấy đều mừng rỡ riêng mặt anh hơi trầm xuống.
Lâm Viễn Duận đi vào trong, nói tiếng xin chào với mọi người. Hắn là nhân viên cũ ở trong tổ, nhưng vì gia đình cứ thúc ép sang nước ngoài tu nghiệp nên cũng đã đi mất mấy năm.
" Em khỏe không? "
Sau khi chào hỏi mọi người xong, Viễn Duận đi lại chỗ Tiêu Chiến và hỏi. Anh sai khi nhìn ra cửa và biết là hắn thì cũng thôi, tiếp tục dán mắt vào máy tính để làm việc. Khi nghe hỏi cũng đáp cho đúng phép tắt.
" khỏe "
" có cần lạnh với anh vậy không? "
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, rồi quay sang để đối diện. Anh thấy không thể làʍ t̠ìиɦ nhân thì làm bạn bè cũng được. Hà tất tự làm bản thân cảm thấy gượng gạo chứ.
" tôi bận lắm "
" được rồi, em cứ làm việc đi "
Viễn Duận thấy Tiêu Chiến đã làm ra mặt bộ dạng chán ghét và giữ thái độ lạnh như băng thì cũng đủ hiểu nên gật gật đầu rời đi.
" anh Lâm à, đi mấy năm rồi mới về chẳng lẽ chỉ lo mình Tiêu Chiến? "
Ai mà không biết cả hai là một đôi khi còn làm chung chứ. Lúc Viễn Duận chọn ra sân bay thì Tiêu Chiến đã tự chủ động bảo kết thúc. Chẳng phải anh không tin bản thân hay đối phương. Chỉ là yêu xa luôn luôn khó thành, thời gian cũng làm thay đổi mọi thứ nên anh không muốn hứa hẹn gì cùng ai hết.
Sợ bản thân bị bảo là bội bạc, phụ tình không thì tự chuốc khổ vào thân. Tiêu Chiến thấy sao cũng chẳng đặng nên dứt khoát một lần cho xong. Còn duyên thì đi một vòng lớn cũng về bên nhau, hết duyên thì thôi.
" đương nhiên không rồi, tôi có mang quà về cho mọi người đây "
Viễn Duận liền cười nói cho thay đổi không khí ngột ngạt, còn mang quà ra tặng cho từng người, phần của Tiêu Chiến là chẳng thể thiếu.
" tôi không nhận đâu "
" cứ lấy đi, ai ai cũng có phần mà, anh đâu phải tặng riêng cho em mà từ chối "
Tiêu Chiến thấy nhận thì mắc nợ, đã không muốn liên quan đến cần chi làm mấy hành động như muốn làm thân hay tiếp tình xưa. Nhưng Viễn Duận đã nói như thế, anh chẳng nhận thì như không lịch sự, hoặc tự nhận bản thân còn tình xưa nên mới e ngại thế. Thành ra cũng cầm lấy.
Viễn Duận sau khi tặng quà xong cũng rời đi nhưng không về, đứng dựa ngoài tường chờ Tiêu Chiến đi ra. Anh đâu biết đối phương chờ nên cứ chăm chú làm việc, tầm 30 phút sau mới đứng lên để vào nhà vệ sinh.
Vừa đi ra, bất giác gặp Viễn Duận thì anh sựng lại. Cảm giác trong lòng cũng chẳng rõ mang tên là gì. Lúc vừa nhìn thấy đối phương thì tim xao xuyến đến tận bây giờ. Dẫu sao cũng yêu nhau suốt mấy năm, bây giờ gặp lại tim bồi hồi cũng đâu lạ.
Nhưng Tiêu Chiến nhìn một cái rồi cũng đi, Viễn Duận liền tiến nhanh lại ôm lấy anh từ phía sau.
" buông ra...anh làm cái gì vậy? "
Tiêu Chiến liền kháng cự, Viễn Duận càng ôm chặt hơn. Mặt dụi ở cổ anh bảo.
" chúng ta quay lại nha "
" buông ra, buông tôi ra "
Tiêu Chiến kiên quyết gỡ tay đối phương ra đến cùng, sau đó quay sang tát cho một cái.
" biếи ŧɦái "
Nói xong anh cũng bước đi, Viễn Duận chỉ cười khẩy, tay miết miết chỗ vừa bị đánh.
" tôi về rồi, em đừng mong thoát khỏi tôi "
Tối đó, Tiêu Chiến về nhà, anh thấy kinh ngạc vì hôm nay Nhất Bác không cùng anh về. Từ lúc quay đi hồi sáng là đến giờ biệt tăm luôn.
Tiêu Chiến về đến nhà, ngồi xuống giường rồi lấy hộp quà đối phương tặng ra. Bên trong là socola của New York, ăn rất ngon nên anh không nỡ bỏ, lấy ra một viên bỏ vào miệng.
Tiêu Chiến vừa nhai thì thấy có gì không đúng, chất lỏng bên trong chocola chảy ra chẳng phải là rượu mà mang mùi tanh nồng y như máu.
Tiêu Chiến hoảng hốt nhả nhanh ra, tuôn theo miếng socola còn chưa nhai chết chính máu tươi rồi nhỏ lạch bạch xuống nền. Mặt anh trắng toát, đổ đầy mồ hôi. Nhất Bác lại là giở trò gì nữa vậy?