Trong đại sảnh sân bay rộng rãi, ánh đèn sáng trưng.
Xung quanh kẻ đến người đi, đủ loại âm thanh bao trùm lấy tiếng nức nở nghẹn ngào của Tang Trĩ. Cô cảm thấy có chút nhếch nhác thảm hại, thật muốn tìm một cái lỗ cho mình chui xuống, lại muốn ngừng rơi nước mắt, giả bộ bày ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc kệ như thế nào cũng được, nhưng ít nhất thì không phải như lúc này.
Cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ.
Người phụ nữ ấy trông rất xinh đẹp, nói chuyện cũng mềm mại, vừa nhìn đã biết nhất định là một người ưu tú. Trong cuộc sống và trên tình cảm chắc hẳn là có thể giúp được anh rất nhiều. Không giống cô, trong mắt tất cả mọi người đều là phản nghịch và tùy hứng, như một sự vướng víu, thứ mang lại cho anh vĩnh viễn là sự phiền phức.
Ngay từ lúc bắt đầu, chính là một sự tồn tại đặc biệt thừa thãi.
Không có bất kì một tác dụng nào.
Còn vào những lúc anh bận rộn lại phải dùng thêm tinh lực đến chăm sóc cô.
Nhìn dáng vẻ không dám khóc của cô nàng, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp cô.
Lúc ấy, cô còn cố tình khóc lớn làm bậy, không hề kiêng kị bất cứ chuyện gì, phiền não lớn nhất của cô cùng lắm cũng chỉ là việc hôm đó thầy giáo nói ‘mời phụ huynh’ mà thôi.
Thật sự trưởng thành rồi sao?
Hay là, do giọng điệu của anh vừa rồi quá tức giận.
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nhếch môi. Trên người anh không có khăn tay, chỉ có thể dùng tay áo đã khoác trên người cô giúp cô lau đi nước mắt: “Đừng khóc, tôi nào có cảm thấy em phiền phức đâu.”
“…”
“Ở đây lạnh lắm, mặc áo khoác vào.”
Tang Trĩ hít hít mũi, ngoan ngoãn nghe lời.
“Tự em có thể nghĩ thông suốt, biết sai là tốt rồi.” Đoàn Gia Hứa chậm rãi nói, “Mọi người không hề muốn tức giận với em, chỉ là lo lắng sợ em sẽ xảy ra chuyện, vì là sốt ruột nên mới như vậy, biết chứ?”
Cô cụp mắt, nức nở nói: “Em biết rồi.”
“Đứng lên nào, đi rửa mặt.” Đoàn Gia Hứa mắt nhìn điện thoại di động, anh hình như có chút không thoải mái, ho khan hai tiếng mới tiếp tục nói, “Anh dẫn em đi ăn trưa trước.”
Tang Trĩ nhẹ lắc lắc đầu: “Em không đói bụng.”
“Không đói gì chứ?” Đoàn Gia Hứa đứng lên, thản nhiên nói, “Vì một người con trai mà em còn định tuyệt thực cơ à?”
“…”
“Cô bé.” Sau đó, Đoàn Gia Hứa đi xung quanh cô nhìn một vòng, chỉ chỉ một nơi cách đó không xa, “Nhà vệ sinh ở bên kia, có nhìn thấy không?”
Tang Trĩ dừng lại vài giây, gật đầu.
“Tự qua đó rửa mặt.” Đoàn Gia Hứa nghĩ ngợi, lại nói, “Đưa thẻ căn cước của em cho tôi, tôi giúp em đi mua vé máy bay, một lát sẽ quay lại tìm em. Đừng chạy lung tung.”
Thấy thế, cô gái bên cạnh lên tiếng nói: “Để tôi dẫn cô bé đi.”
Tang Trĩ lấy thẻ căn cước trong ví đưa cho cô, lặng lẽ đứng lên, vô thức nhìn về hướng của cô gái.
Giây tiếp theo, Đoàn Gia Hứa nói: “Không cần.”
Nghe hai chữ này, Tang Trĩ không nói lời nào đi về phía nhà vệ sinh. Sau khi đi được một quãng, cô đột nhiên dừng chân lại quay đầu nhìn về chỗ ban nãy.
Tang Trĩ có thể nhìn thấy hai người họ vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Cô gái mặc váy ôm người màu đen, tôn lên dáng người tuyệt đẹp, trên váy thêu hoa văn cổ điển dài đến giữ bắp chân. Dáng cô ấy rất cao, ước chừng một mét bảy, đi giày cao gót vào thì chỉ thấp hơn Đoàn Gia Hứa nửa cái đầu. Trên mặt hiện ý cười, không biết đang nói chuyện gì, lát sau đưa tay vỗ vỗ lên cánh tay của anh.
Sau đó, Tang Trĩ nhìn thấy, Đoàn Gia Hứa cũng cười.
Cô dùng sức mím chặt môi, dời ánh mắt đi.
Tang Trĩ đi vào trong nhà vệ sinh, nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương. Viền mắt sưng đỏ, cái mũi cũng đã hồng lên, trên mặt còn có vệt nước mắt. Cô cúi đầu, hết lần này đến lần khác tạt nước lên mặt.
Nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào làn da, cũng thêm lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến lệ của cô.
Tại sao đã rửa đi rồi mà nước mắt vẫn cứ rơi thế này.
Bên cạnh có một bà cụ nhìn thấy cô như thế, theo bản năng hỏi: “Cố bé nhỏ này, cháu không sao chứ?”
Tang Trĩ rút tờ khăn giấy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nước ở đây lạnh quá.”
Cô dường như đã tìm được một cái lý do, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống: “Nước ở đây sao lại lạnh thế này…”
“Vậy thì đừng rửa.” Bà lão hình như cũng chẳng cảm thấy lý do này quái lạ, thở dài, lấy trong túi ra một túi sưởi đưa cho cô, “Hai ngày nay có hơi lạnh, phải nhớ mặc nhiều quần áo một chút.”
Tang Trĩ không nhận, thút tha thút thít nói: “Không cần đâu ạ, cảm ơn bà.”
Bà cụ cũng không nói gì nữa, chỉ là vỗ về thêm vài câu liền rời đi.
Sau một lúc lâu Tang Trĩ mới gắng gượng điều chỉnh ổn định cảm xúc của mình. Chú ý tới áo khoác khoát trên người, cô cởi xuống ôm vào trong ngực rồi đi ra.
Đoàn Gia Hứa đã ở bên ngoài chờ cô.
Lần này chỉ còn một mình anh, cô gái vừa nãy không biết đã đi đâu.
Tang Trĩ đi đến.
Nhìn thấy áo khoác trong tay cô, Đoàn Gia Hứa cau mày: “Sao lại cởi ra rồi?”
“Vừa rửa mặt sợ sẽ bị dơ.” Tang Trĩ thuận miệng nói, âm thanh ngổn ngang mang theo giọng mũi, “Hơn nữa em không lạnh.”
Cô nhìn Đoàn Gia Hứa: “Anh mặc đi.”
Đoàn Gia Hứa không có động tĩnh, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cô. Một lúc lâu sau, anh thở dài thành tiếng, khuôn mặt thả lỏng: “Là giọng điệu vừa rồi của tôi quá hung dữ sao?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không có.”
“Vậy có phải những cô bé đến tuổi em đều có bệnh hay quên rất trầm trọng đúng không?” Đoàn Gia Hứa một lần phủ áo lên người cô, “Mới chỉ có một năm, sao bây giờ em lại đối xử với tôi như người xa lạ thế này.”
“…”
Anh chậm rãi nói: “Em thế này làm tôi đau lòng quá.”
Tang Trĩ không biết nên nói cái gì, đành phải gợi một chủ đề mới: “Còn vé máy bay không ạ?”
“Còn, mua cho em vé hai giờ chiều.” Đoàn Gia Hứa cầm vé máy bay cùng thẻ căn cước đưa cho cô, “Tôi mua vé máy bay cho em rồi, trước cứ đi ăn cơm đã, lát tôi sẽ đưa em đến chỗ kiểm tra an ninh.”
“Được.” Im lặng vài giây, Tang Trĩ lại nói, “Bao nhiêu tiền ạ.”
“Không bao nhiêu đâu.” Đoàn Giá Hứa nới lỏng cà vạt trên cổ, thờ ơ, “Muốn ăn gì?”
Tang Trĩ: “Gì cũng được.”
Đoàn Gia Hứa dẫn cô vào nhà hàng Mc.Donald trong sân bay.
Hai người tùy tiện chọn vài thứ, nhưng dường như cả hai đều không có khẩu vị. Anh không nhắc đến cô gái vừa rồi, cũng không nói cô ấy đã đi đâu. Tang Trĩ lại càng không đủ dũng khí để hỏi.
Sợ sẽ nghe được hai chữ ‘bạn gái’ từ miệng anh, cô lại không duy trì nét mặt của mình được mất.
Có lẽ là nhận ra được cảm xúc của cô không tốt, Đoàn Gia Hứa thỉnh thoảng sẽ trêu đùa cô vài câu. Giọng anh có chút khàn, đôi khi nói chuyện xong sẽ nghiêng đầu ho khan vài tiếng.
Tang Trĩ nhịn không được hỏi: “Anh bị bệnh rồi sao?”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa thuận miệng nói, “Cảm vặt ấy mà.”
Tang Trĩ im lặng một hồi, sau mới nói: “Anh nhớ phải uống thuốc đó.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Cảm ơn bé Tiểu Tang quan tâm nhé.”
Tay anh vuốt ve chiếc hộp Tang Trĩ tặng, nhướn mày hỏi: “Tôi có thể mở ra xem không?”
Tang Trĩ cắn miếng khoai tây chiên, lặng lẽ gật gật đầu.
Bên trong là một cái cà vạt.
Nền màu đỏ sậm, đường sọc trắng đen đan xen nhau.
Đoàn Gia Hứa không chạm vào, nhìn qua vài lần rồi đóng nắp hộp, khóe mắt cong lên, dường như tâm tinh cực kì tốt: “Cảm ơn bé Tiểu Tang. Nhận được món quà này, tôi có già hơn một cuổi nữa cũng thấy rất vui.”
Tang Trĩ ‘dạ’ một tiếng. Rất nhanh sau đó cô cầm khăn giấy lau tay, lấy ra toàn bộ số tiền mặt mình mang theo từ trong balo ra, nhét vào trong túi áo khoác của anh.
Hai người lại ngồi thêm một lát nữa.
Thấy sắp đến giờ lên máy bay, Đoàn Gia Hứa liền đứng lên dẫn Tang Trĩ đến cổng an ninh, căn dặn vài câu: “Sau khi trở về phải nghe lời của chú và dì, học cho thật giỏi, cũng đừng buồn bã vì chuyện lần này nữa.”
Tang Trĩ cởϊ áσ khoác ra trả lại cho anh: “Em biết rồi.”
Cô dừng lại vài giây, đột nhiên nói ra một câu: “Anh Gia Hứa, anh không cần phải nói cho em biết.”
—-Nếu anh có người yêu, không cần nói cho em biết.
Đoàn Gia Hứa nghe không hiểu, khóe mắt giật giật: “Hử?”
Tang Trĩ không giải thích, gắng gượng bày ra một khuôn mặt tươi cười, đi về hướng cửa an ninh. Sau đó, cô khoát tay với anh: “Sau này, hy vọng anh mỗi ngày đều sẽ vui vẻ.”
Có thể những ghế sát cửa sổ đều đã được mua hết, Tang Trĩ ngồi ở vị trí bên cạnh lối đi nhỏ. Cô vậy mà không khóc nữa, sau khi lên máy bay thì nhờ tiếp viên hàng không lấy cho một chiếc chăn, che đầu ngủ thϊếp đi.
Cô nằm mơ.
Mơ thấy lúc cô gặp Đoàn Gia Hứa không phải là cô của mười ba tuổi.
Mà là cô năm mười tám tuổi.
Cô mơ cô và Đoàn Gia Hứa vẫn hơn kém nhau nhau 7 tuổi, nhưng bất quá nó không còn là một khoảng cách.
Mơ thấy mộng tưởng của cô trở thành sự thật.
Mơ thấy, yêu thầm hóa ra, không chỉ là chuyện của một người.
……..
Máy bay hạ cánh.
Tang Trĩ mở điện thoại di động gọi cho Tang Diên. Sau mấy tiếng thì cơn tức của anh ấy cũng đã dịu đi không ít, âm thanh đặc biệt bình tĩnh: “Em đến lối ra cửa T2, anh ở đó chờ em.”
Cô ngoan ngoãn dạ một tiếng, đi theo dòng người ra bên ngoài.
Ra đến phía ngoài, Tang Trĩ nhìn thấy bóng dáng Tang Diên, lúc này mới cúi đầu cúp máy điện thoại.
Tang Diên bước đến, quét mắt nhìn mặt cô, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại nhanh chóng nuốt về trong bụng. Anh ấy nắm cổ tay cô, thản nhiên nói: “Bỏ đi, anh sẽ không mắng em nữa. Về nhà thôi.”
“…”
“Bên phía thầy giáo, mẹ đã giúp em xin phép.” Giọng điệu của Tang Diên thật sự không tốt, “Về tới nhà mà ba mẹ có mắng em thì anh cũng không giúp được. Vì anh cũng rất muốn mắng em.”
“…”
Lời anh còn chưa nói hết, chợt nghe đến âm thanh hít hít mũi của Tang Trĩ.
Tang Diên ngừng bặt không nói nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm Tang Trĩ đang cúi đầu, lại không thấy rõ dáng vẻ của cô. Bước chân của anh ấy dừng lại, đột nhiên thở dài một hơi, giang hai cánh tay ra với cô: “Này, tiểu quỷ.”
“…”
“Đừng khóc, thất tình thì có gì mà ghê gớm.” Tang Diên nói, “Lại đây, anh ôm một cái.”
…….
Về đến nhà, Tang Diên và Lê Bình vẫn chưa về.
Lần này cô trốn đi, thật sự mà nói thì cũng giống như một buổi học, sáng đi đến chiều thì tan học, sau đó về đến nhà. Tất cả mọi thứ đều bình thường không có gì khác biệt.
Tang Trĩ đi về phòng mình, lặng lẽ ôm con thú bông trên giường, đây là món quà do Đoàn Gia Hứa tặng cô mấy năm trước, cùng với bình sữa bò đặt trên bệ cửa sổ. Cô nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường trống không, nhớ tới ống tiết kiệm bị cô đập vỡ.
Cô đứng dậy, gỡ hết những tấm hình về đại học Nghi Hà dán trên tường xuống.
Nhìn chằm chằm nửa ngày.
Nước mắt đột nhiên tuôn rơi, từng giọt từng giọt rớt xuống.
Hình ảnh Đoàn Gia Hứa và người con gái kia cười nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Tang Trĩ dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt. Bởi vì phải kìm nén tiếng khóc mà toàn thân cô trở nên run lẩy bẩy. Cô ngẩng đầu, chậm rãi dán lại mấy tấm ảnh kia. Sau đó, cô lấy ra một tờ giấy được kẹp bên trong tập vẽ, là tờ giấy viết hai ước mơ của cô.
Cầm bút, Tang Trĩ nhanh chóng gạch bỏ dòng thứ hai.
Ước mơ mà không thể thực hiện được.
Thì nên buông bỏ thôi.
Cô từ năm mười ba tuổi bắt đầu thích một người con trai.
Năm mười ba tuổi ấy phát hiện mình thầm mến.
Từ lúc ấy, liền ôm hy vọng phải nhanh chóng lớn lên, ôm hy vọng được ở cạnh anh.
Bấy giờ Tang Trĩ mới phát hiện.
Có lẽ, cho dù cô thực sự trưởng thành, thì anh sớm đã ở bên cạnh người khác mất rồi.
Hoặc là nói, cho dù cô thực sự trưởng thành, ở trong mắt anh cũng vẫn chỉ như trước kia, vĩnh viễn là một cô bé sẽ vì chuyện không nộp bài tập về nhà kịp mà khóc nhè.
……
Tang Trĩ bắt đầu giảm bớt liên lạc với Đoàn Gia Hứa.
Anh vẫn sẽ mua quà cho cô vào những ngày lễ, hay là sau mỗi lần thi học kỳ cũng sẽ hỏi thành tích cô đạt được. Tang Trĩ trả lời tin nhắn nhưng lại không nghe điện thoại của anh nữa.
Nếu anh có hỏi, cũng chỉ dùng lý do ‘học tập bận quá’ để lừa dối.
Chỉ có vào ngày lễ và sinh nhật anh, Tang Trĩ mới chủ động gửi tin nhắn chúc mừng. Dù sao thì người này thật sự xem cô như em gái mà thương yêu, đối xử với cô đều là thật lòng.
Cô không thể làm được việc hoàn toàn xem anh như chưa hề tồn tại.
Cũng không thể làm được chuyện cứ như vậy mà cắt đứt liên hệ với anh.
Tang Trĩ không chủ động hỏi đến tình hình của Đoàn Gia Hứa, còn ẩn đi trạng thái của anh trên dòng thời gian. Cô đặt toàn bộ tinh lực vào trong việc học tập, lúc chia ban ở lớp mười một cô chọn khoa học tự nhiên. Cô còn xin nội trú, lâu dần ngay cả điện thoại cô cũng không mang theo.
Thành tựu đạt được trong lớp cũng từ đứng giữa lên đứng đầu.
Ngũ quan của của cô gái nhỏ ngày một trưởng thành, cằm thon nhọn hơn, đôi mắt to tròn sáng ngời. Làn da của cô trời sinh rất trắng, đôi môi hồng nhuận. Lúc mỉm cười, bên môi sẽ có hai cái lúm đồng tiền, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp.
Dáng người mảnh khảnh, vọt lên cao đến một mét sáu lăm.
Trong trường Tang Trĩ ngày một nổi tiếng.
Bới vì ngoại hình xinh đẹp, nên có khá nhiều người lén lút phong cho cô lên làm hoa khôi của trường. Hơn nữa, lúc có tiết vật lý ở lớp chọn thì thầy giáo đứng lớp sẽ treo tên cô bên miệng khen ngợi, vô cùng tự hào.
Cũng vì vậy mà rất nhiều người đều nói, ban tự nhiên có một nữ học bá, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp mềm mại, quan trọng nhất chính là, điểm số của cô chưa từng rớt khỏi top năm của khoa.
Thành tích môn vật lý hầu như luôn đạt max điểm.
Thành tích vừa tốt lại còn xinh đẹp.
Hai điểm này kết hợp lại, liền trở thành “nữ thần” trong lòng các bạn học sinh khác.
Tang Trĩ thường xuyên tìm thấy đồ ăn vặt đặt ở trên bàn của những người không quen biết tặng, hay khi lục lọi trong hộc bàn cũng có thể tìm ra một bức thư tình. Sau khi học xong quay về ký túc xá, thỉnh thoảng cũng sẽ có người nào đó chặn ở cầu thang để tỏ tình.
Cô vẫn luôn từ chối toàn bộ, đồ tặng cũng sẽ đem trả lại. Dần dần những việc thế này cũng giảm bớt.
Học kỳ một lớp mười hai, lớp bên cạnh có học sinh ban thể thao bắt đầu theo đuổi cô. Mỗi ngày sau khi hoàn thành huấn luyện, cậu ta sẽ mang rất nhiều đồ ăn vặt cho Tang Trĩ, sau giờ học, cũng sẽ đúng giờ đến đón cô.
Cô không quá để ý, nhưng lại trong một khoảnh khắc nào đó, phát hiện âm thanh và ngữ điệu của người nọ có chút tương tự với Đoàn Gia Hứa, vậy nên sau đó cô cũng không kiên quyết nói nặng với cậu ta.
Hai tuần sau đó.
Nam sinh ban thể thao kia tỏ tình với cô.
Âm thanh của cậu ta vẫn khá giống Đoàn Gia Hứa, nhưng giọng điệu vừa khẩn trương vừa vụng về.
Tang Trĩ chưa từng nghe Đoàn Gia Hứa sẽ nói chuyện bằng giọng điệu này.
Cũng vì vậy mà trong nháy mắt cô lấy lại tinh thần, theo lời dạy dỗ của Đoàn Gia Hứa, nghiêm túc từ chối cậu ta.
Cô cảm thấy bản thân mình về mặt tình cảm rất chi là bướng bỉnh.
Thích một người rồi thì sẽ rất khó để thích người khác.
Nhưng dù cô có thế nào đi nữa, cũng không thể chà đạp bản thân và cả tình cảm của người khác.
Không thể vì một người mà tạm thời chưa thể quên được, liền đi chọn một ai đó có chút tương tự với anh, rồi biến người ta thành người thay thế.
Nhưng cũng vì chuyện này, Tang Trĩ thỉnh thoảng lại cảm thấy.
Mỗi lần nhớ đến Đoàn Gia Hứa, cô dường như cũng không cảm thấy khó khăn đến vậy. Bởi vì trong hồi ức của anh với cô, chỉ có duy nhất lần cuối cùng, là u ám.
Những kỉ niệm còn lại, đều mang theo nhiều màu sắc sặc sỡ.
Vừa tươi mới vừa hoàn hảo.
……..
Vào cuối tháng sáu năm sau, thành tích thi vào trường đại học của Tang Trĩ được tung ra. Cô làm bài rất ổn, tỉ lệ thi vào trường tuyến một là trăm phần trăm. Với thành tích này, hai trường đại học cô đang cân nhắc đều có thể vào được.
Mọi người trong nhà đều hy vọng cô sẽ ghi danh vào đại học Nam Vu, cũng hy vọng cô sẽ không cọn một nơi quá xa nhà.
Tang Trĩ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn điền đại học Nghi Hà.
Không giống suy nghĩ trước đó. Vỏn vẹn chỉ bởi vì, cô muốn ghi danh vào trường chuyên về ngành nghệ thuật truyền thông kỹ thuật số, lại bắt đầu so sánh, đại học Nghi Hà vẫn tốt hơn một chút.
Ngày lên trường báo danh, Tang Trĩ không mang theo quá nhiều hành lý, chỉ đeo trên lưng một cái balo và một chiếc vali.
Đáng lẽ Tang Vinh để Tang Diên đưa cô đi, nhưng Tang Trĩ cảm thấy không cần thiết, nói nửa ngày họ mới thả lỏng, đồng ý cho cô đi một mình qua đó.
Tang Diên nói để Đoàn Gia Hứa đến đón cô, nhưng Tang Trĩ cũng từ chối.
Cô nói, lâu rồi không gặp, tốt nhất là không nên làm phiền người ta.
Tang Trĩ xuống sân bay, ra đại sảnh rồi lên xe buýt được đại học Nghi Hà sắp xếp bên ngoài. Cô được các đàn anh khóa trên hướng dẫn, báo danh, nhận số phòng ký túc xá, tự mình đi mua đồ dùng hằng ngày.
Bắt chuyện làm quen với các bạn cùng phòng, bọn họ dần dần trở nên thân thuộc với nhau.
Cô tham gia khóa huấn luyện quân sự, sau khi kết thúc thì bắt đầu năm học mới, tham gia các câu lạc bộ xã đoàn. Làm hết những việc mà trước kia cô đã từng tưởng tượng, tất cả các việc mà mình cần làm đều đã làm, duy chỉ thiếu một chuyện là chưa.
Cũng là mục đích chính yếu mà cô quyết tâm đến Nghi Hà này.
Nhưng dường như trong quá trình nọ, nó dần dần trở thành một thứ râu ria rồi.
…..
Giữa tháng 10 có sinh nhật của một bạn cùng phòng ký túc xá Tang Trĩ. Cả đám người ngồi hai trạm tàu điện ngầm, đến một nhà hàng hải sản ăn cơm. Sau khi kết thúc lại thấy thời gian vẫn còn sớm, bọn họ quyết định đi đến tiệm KTV gần đó ca hát.
Vừa may ngày mai là thứ bảy, nên bên phía nhà trường không có cấm cổng.
So với ca hát thì phần lớn thời gian, bọn họ dùng để uống rượu.
Tang Trĩ không muốn quan tâm đến, nhưng cuối cùng vẫn bị rót vài ly.
Trong phòng nhỏ chen lấn mười mấy người, Tang Trĩ khi uống rượu dễ bị ngấm rồi hiện lên mặt nên nhanh chóng đã cảm thấy nóng cùng buồn bực. Cô cảm thấy vừa ầm ĩ lại phiền phức, lấy cớ đi nhà vệ sinh chạy ra ngoài hít thở không khí.
Ngoại trừ cửa chính, tiệm karaoke này còn có một cửa phụ, sau khi đi ra ngoài là một cái hành lang dài, nối liền với một cái siêu thị và KFC ở gần đó.
Nhiệt độ bên ngoài khá thấp, không khí hơi lạnh nên vô cùng thoải mái.
Đèn của hành lang hình như bị hỏng, chớp tắt chớp tắt.
Ánh nhìn cũng trở nên mờ mịt hơn.
Tang Trĩ tựa vào lan can, muốn lấy điện thoại di động trong túi ra chơi. Không hiểu sao lại phát hiện trong túi cô có thêm một thứ đồ gì đó hình vuông.
Cô cầm không chắc, lăn xuống mặt đất cách đó không xa.
Cúi mắt nhìn, phát hiện đó là một bao thuốc lá.
Tang Trĩ đang muốn đi nhặt lên, đột nhiên phát hiện ở gần nơi bao thuốc rơi xuống, có một người đàn ông đứng đó. Dáng người của anh cao lớn mảnh khảnh, mặc áo sơ-mi trắng đơn giản.
Nhìn từ góc độ này, có thể nhìn thấy đường nét nửa khuôn mặt của anh, mờ mịt không rõ ràng. Người đàn ông dựa vào tường, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, lấp lóe một đốm ánh sáng màu đỏ.
Cô cảm thấy hơi quen thuộc.
Nhưng lại không đủ dũng khi để khẳng định suy nghĩ của bản thân.
Tang Trĩ đoán chừng bao thuốc kia là do bạn cùng phòng tiện tay nhét vào túi của mình, cô mấp máy môi, cúi thấp đầu, tiến lên hai bước về phía đó, muốn nhặt lên.
Vào lúc này, người đàn ông nọ có động tĩnh.
Mí mắt anh giật giật, chậm rãi khom lưng giúp cô nhặt bao thuốc kia lên.
Đèn trên trần nhà lúc này cũng không tránh kịch vui sáng lên.
Tang Trĩ nhìn thấy rõ được diện mạo của người kia.
Đôi mắt đào hoa, khuôn mặt yêu nghiệt. Cùng với dáng vẻ kia, lúc nào cũng cười ngả ngớn phóng đãng.
Cô thấy anh nhìn chằm chằm vào gói thuốc, rất nhanh nâng mắt, giống như cảnh quay chậm trong một bộ phim cũ, đối mắt với cô. Sau đó nhướn mày một cái, kéo giọng hỏi: “Bé Tiểu Tang?”
Giống hệt với mọi lần trong quá khứ.
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay! Tiểu Tang!!!! Lớn rồi!!!