Buổi lễ tốt nghiệp được cử hành bên trong sân vận động.
Nhưng thời gian vẫn chưa đến, đại đa số mọi người đều ở bên ngoài để chụp ảnh. Nhân duyên của Đoàn Gia Hứa quả thật không tệ chút nào, tính tình cũng rất tốt, nên nhanh chóng có rất nhiều người kéo anh đi chụp ảnh chung, vì vậy mà anh không có thời gian quan tâm đến Tang Trĩ.
Tang Trĩ cũng không định làm ảnh hưởng đến anh, muốn quay lại tìm ba mẹ, nhưng lúc này nhiều người nên không biết bọn họ đã chạy đến nơi nào rồi.
Đoàn Gia Hứa sợ lạc mất cô, cũng sợ cô bị người ta chen lấn. Cuối cùng anh quyết định kéo cô đến bên người mình, dặn dò cô phải theo sát anh, đừng chạy lung tung.
Cũng không thèm để ý cô lọt vào ống kính của bọn họ.
Tang Trĩ cảm thấy mình tựa như cái đuôi nhỏ của anh. Vẫn là kìm lòng không đậu luôn vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh, thành cái đuôi nhỏ mọc mắt.
Đoàn Gia Hứa hôm nay mặc bộ đồ cử nhân màu đen, áo choàng ngoài rất to càng lộ ra thân hình gầy gò mà cao lớn, khí chất kiêu ngạo mà lạnh nhạt. Da anh trắng bạch lạnh lẽo, ngũ quan lưu loát rõ ràng, lúc cười lên lại mang theo ý vị trêu chọc, đẹp đến mức khiến người nhìn không nỡ rời mắt.
Tang Trĩ có thể cảm giác được, có rất nhiều nữ sinh đang nhìn anh.
Có thể vì ngại không thoải mái mà Đoàn Gia Hứa không mang theo mũ cử nhân, chỉ tùy ý cầm trên tay. Sau này anh phát hiện ra ánh mặt trời ngày một gắt hơn, nên cầm lấy mũ đội lên đầu Tang Trĩ ngay.
Mũ cử nhân khá lớn, khi đội vào liền sập xuống mắt Tang Trĩ, ngăn cản tầm nhìn của cô.
Dùng khóe mắt liếc nhìn, Đoàn Gia Hứa ngay lập tức giúp cô chỉnh lại mũ, buồn cười nói: “Nghĩ gì vậy, tự chỉnh đi nào. Không phải còn muốn để tôi giúp em đấy chứ?”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, tự mình chỉnh lại cái mũ.
Nhưng nó vẫn cứ rơi sụp xuống, cô dứt khoát gở mũ ra trả lại cho Đoàn Gia Hứa: “Anh ơi, em không đội đâu.”
“Hử?” Đoàn Gia Hứa cúi đầu nhìn cô: “Không nắng sao?”
“Nắng ạ.” Tang Trĩ chỉ chỉ đầu mình, giọng nói có chút buồn bực “Nhưng nó cứ rơi mãi thôi.”
“Đứng trước tôi nào.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn làm theo, do dự nói: “Chi vậy ạ?”
Đoàn Gia Hứa dùng tay cố định cái mũ lại cho cô, khẽ cười thành tiếng: “Tôi đỡ cho em.”
“….”
“Cũng đâu thể để cho bé Tiểu Tang nhà chúng ta bị phơi nắng được.”
Hai người một lớn một nhỏ, một trước một sau đứng đấy, mà chung quanh nô nức sinh viên trong bộ đồ cử nhân đủ loại kiểu dáng.
Trên tay Đoàn Gia Hứa còn đang cầm bó hoa mà Tang Trĩ mang đến, còn cái mũ vốn nên ở trên đầu anh cho hợp với bộ đồ cử nhân lại được đội lên đầu cô.
Có người đến hỏi, Đoàn Gia Hứa liền cười đáp: “Em gái của mình đấy.”
Cứ như vậy, Tang Trĩ dùng thân phận ‘em gái’, xuất hiện trong hơn phân nửa các bức ảnh kỷ yếu tốt nghiệp của Đoàn Gia Hứa. Những bức ảnh đó cô chưa từng nhìn thấy, cũng không tiện hỏi lại Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ chỉ đột nhiên cảm thấy có chút may mắn.
May mắn vì hôm nay cô đã mặc một chiếc váy rất đẹp.
….
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Tang Trĩ theo ba mẹ về nhà.
Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa cùng với đám bạn ra ngoài ăn cơm. Vào ban đêm, gần đến mười hai giờ Tang Diên mới về đến nhà, mà còn mang theo cả Đoàn Gia Hứa về nữa.
Nghiêm chỉnh mà nói, thì phải là Đoàn Gia Hứa đưa Tang Diên về nhà mới đúng.
Lúc ấy Tang Trĩ vón đã đi ngủ, lại bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, cô nghi ngờ đứng dậy đi ra ngoài nhìn.
Vừa ra đến phòng khách đã nhìn thấy Tang Diên ngồi trên ghế sa-lon, bộ dạng nhìn qua rõ là uống rất nhiều. Tang Vinh ngồi bên cạnh đang mắng Tang Diên, vừa nói chuyện với Đoàn Gia Hứa.
Lê Bình thì ở phòng bếp nấu canh giải rượu.
Nhìn thấy Tang Trĩ, Tang Vinh nhìn cô: “Chích Chích, đánh thức con rồi sao?”
Tang Trĩ vuốt mắt, yên lặng lắc đầu.
“Nhìn anh hai của con mà xem, bộ dạng này phải uống đến bao nhiêu mới thành ra như vậy chứ!” Tang Vinh cau mày: “Đúng rồi, Chích Chích. Anh trai này hôm nay sẽ ngủ lại nhà chúng ta, con mau đi tìm cho anh ấy một cái bàn chải và khăn mặt đi nào.”
Đoàn Gia Hứa lập tức từ chối: “Không cần làm phiền đến mọi người đâu ạ.”
“Phiền cái gì hả.” Tang Vinh vỗ vỗ cánh tay anh: “Mau đi rửa mặt đi, cả ngày hôm nay bị dày vò thế này cũng mệt mỏi rồi, đừng nên ra ngoài ở làm gì.”
Một lát sau, Tang Trĩ đi đến bên cạnh anh nói: “Anh ơi, anh đi theo em, em lấy đồ cho anh.”
Đoàn Gia Hứa cũng không từ chối nữa, vuốt cằm nói: “Vậy thì phiền cả nhà rồi.”
Tang Trĩ dẫn Đoàn Gia Hứa đến phòng của Tang Diên, lấy ra cho anh một bộ đồ ngủ, sau đó động tác đột nhiên dừng lại: “Anh ơi em không biết đồ lót nằm ở đâu, để em đi hỏi mẹ em thử?”
“…” Đoàn Gia Hứa nói: “Em lấy giúp tôi bàn chải đánh răng và khăn lau mặt là được rồi.”
“Vâng ạ.” Tang Trĩ lại dẫn anh đến nhà vệ sinh, chỉ chỉ vào ngăn tủ: “Trong hộc tủ kia có đồ mới, anh tự lấy đi.”
“Ừm.”
“Anh ơi,” Tang Trĩ đi ra nhà vệ sinh, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Anh uống rươu sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không uống.”
“Thật sự không uống sao?” Tang Trĩ nhìn chăm chú vào khuôn mắt anh, do dự nói: “Nếu như anh uống, em sẽ xuống gọi mẹ nấu thêm cho anh một phần canh giải rượu nữa.”
“Thật sự không uống.” Đoàn Gia Hứa cười: “Tôi không uống rượu.”
Nghĩ nghĩ, Tang Trĩ vẫn là quay lại nhà vệ sinh, chỉ vào đồ vật trên bàn: “Anh ơi, đây là dầu gội đầu, đây là dầu xả, còn nó là sữa tắm, sửa rửa mặt, còn có dao cạo râu này nữa…anh cũng có thể dùng.”
Đoàn Gia Hứa vuốt đầu Tang Trĩ, hai đầu lông mày chau lại, khóe môi cong lên.
“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn bé Tiểu Tang.”
Tang Trĩ gật đầu, lúc này mói rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn thấy phòng khách chỉ còn lại một mình Tang Diên, Tang Vinh đã đến phòng bếp giúp Lê Bình.
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Tang Trĩ chạy chậm đến bên cạnh Tang Diên, đẩy đẩy cánh tay của anh ấy: “Anh hai.”
Tang Diên gắng gượng mở mắt ra: “Gì đấy?”
“Anh đến phòng anh tìm một bộ đồ lót mới.” Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Anh Gia Hứa đang tắm, anh mang vào cho anh ấy đi.”
“…”
“Nhanh lên.”
Tang Diên qua loa: “Trong tủ đồ có ngăn kéo nhỏ, em đi lấy cho nó đi.”
Tang Trĩ biểu cảm không quá tự nhiên: “…Cái này sao em có thể cầm được.”
Tang Diên lần nữa nhắm mắt lại, không để ý đến cô.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Tang Diên, Tang Trĩ cũng không thể nói thêm gì nữa. Cô nhìn ly nước trống không trên bàn, lại rót thêm một ly nước ấm đầy cho anh ấy: “Anh hai, anh uống nước đi.”
Tang Diên không lên tiếng.
“Anh nhớ uống đó.” Cô đứng lên thầm thì: “Không có chuyện gì mà sao lại uống nhiều như vậy…”
Tang Trĩ chạy về phòng Tang Diên, mở cái tủ nhỏ mà anh ấy nhắc đến, lấy đại một cái qυầи ɭóŧ mới. Cô gãi gãi đầu, chạy đến nhà vệ sinh gõ cửa.
Tiếng nước bên trong lập tức dừng lại: “Có ai gõ cửa sao?”
“Anh ơi, em….em treo lên cửa cho anh đó. Anh tự cầm đi.”
Nói xong Tang Trĩ ngay lập tức trở về phòng mình.
Sau đó cô cũng không ra ngoài nữa, nhưng vẫn có thể nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài. Ước chừng hơn một giờ sau đó, trong âm thanh huyên náo ồn ào ngoài kia, Tang Trĩ dần dần thϊếp đi lần nữa.
Lúc tỉnh lại lần nữalà vì bị khát.
Trời vẫn còn chưa sáng, trước mắt tối đen như mực, thế giới cũng vô cùng yên tĩnh. Tang Trĩ bò dậy, định xuống dưới phòng khách rót một ly nước uống.
Sợ sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ, cô đi rất nhẹ, lấy nước xong liền quay về phòng. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô chú ý đến bên ngoài ban công hình như có người.
Bước chân Tang Trĩ dừng lại.
Trong nháy mắt đó phát hiện ra người kia chính là Đoàn Gia Hứa.
Anh ngồi trên môt cái ghế ngoài ban công, cửa sổ sát đất được kéo lên, đang hút thuốc lá. Anh không phát hiện ra được sự tồn tại của Tang Trĩ, đầu ngẩng lên, hầu kết ngay cổ chậm rãi lên xuống, khói phả ra sương mờ lượn lờ dưới ánh trăng.
Tang Trĩ không nhìn rõ được nét mặt của anh.
Nhưng lại không hiểu sao có thể cảm nhận được tâm tình của anh thật sự không tốt.
Tang Trĩ chần chừ trong chốc lát, vẫn quyết định đi đến.
Khóe mắt Đoàn Gia Hứa nhanh chóng chú ý đến cô, nghiêng đầu lại, hơi bất ngờ nhưng lập tức cười hỏi: “Sao không ngủ đi?”
Cách tấm cửa sổ sát đất, giọng nói của anh rất nhỏ.
Tang Trĩ cẩn thận từng chút một đẩy cánh cửa sổ ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh ngủ không được sao?”
Đoàn Gia Hứa dập tắt tàn thuốc lá, miễn cưỡng nói: “Ừm, tôi hơi lạ giường.”
“Anh nằm một chút là có thể ngủ thôi.” Tang Trĩ nói: “Không thì anh ngủ trên ghế sô pha trong phòng của anh em ấy, em nhớ trước kia anh cũng hay ngủ ở đấy mà.”
“Được rồi.” Vẻ mặt Đoàn Gia Hứa mềm mại: “Muộn lắm rồi, đi ngủ đi.”
Tang Trĩ không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi: “ Anh ơi, tâm trạng của anh không tốt sao?”
Đoàn Gia Hứa ừ: “Có một chút.”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây nhưng không hỏi nguyên nhân: “Vậy để em đi rót cho anh một cốc nước.”
Cô vừa rời được hai bước, Đoàn Gia Hứa sau lưng đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ bởi vì ban đêm, nên anh mới muốn thổ lộ hết mọi khao khát.
“Bé Tiểu Tang này, tôi nói cho em một bí mật nhỏ.” Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa cong lên thành một vầng trăng khuyết xinh đẹp: “Tôi có rất nhiều chủ nợ.”
“…” Tang Trĩ dừng lại, quay đầu: “Là thiếu nợ rất nhiều tiền sao?”
Đoàn Gia Hứa cười nói: “Không phải tiền.”
Anh nghĩ nghĩ, lại nói: “Mà cũng có thể nói là tiền.”
“Nhiều lắm sao?” Tang Trĩ không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể nhỏ giọng: “Anh đừng vội, sau này em trưởng thành, kiếm được tiền rồi sẽ giúp anh cùng nhau trả.”
Đoàn Gia Hứa sửng sốt, sau đó lập tức cười thành tiếng, phát ra âm thanh mang theo hơi thở nhàn nhạt.
Lần này, Tang Trĩ có thể cảm nhận được tâm tình của anh hình như đã tốt hơn được một chút rồi.
Một lúc lâu sau, anh cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt của Tang Trĩ: “Cảm ơn bé Tiểu Tang nhé. Nhưng những món nợ này không phải là của tôi, không cần bé Tiểu Tang giúp tôi trả nợ chung đâu.”
“…”
“Bé Tiểu Tang sau này kiếm được tiền,…” Đoàn Gia Hứa nói: “Thì phải mua cho mình những bộ váy thật xinh đẹp vào.”
….
Ngày hôm sau, Đoàn Gia Hứa đón chuyến bay sớm nhất về lại Nghi Hà.
Tang Trĩ thầm nghĩ, lần này có thể cũng chính là lần cuối cùng anh ở Nam Vu. Bởi vì không còn nguyên nhân nào khác để đến đây, hoàn toàn thoát khỏi trường học, cũng triệt để hòa nhập vào xã hội.
Tất cả mọi người rồi vẫn sẽ tiếp tục sinh hoạt theo dòng chảy của tự nhiên.
Đầu tháng bảy, thành tích thi cấp ba của Tang Trĩ được tung ra, thuận lợi thi đậu vào Nhất Trung. Trước ngày nhập học, cô nhận được một cái cặp sách mới của Đoàn Gia Hứa tặng.
Là quà khen thưởng cô thi đậu Nhất Trung.
Trên thực tế, Đoàn Gia Hứa cách cô rất xa.
Nhưng một số thời khắc, lại khiến cho cô cảm thấy anh vẫn đang ở khắp mọi nơi.
Sau khi tựu trường năm lớp mười, Tang Trĩ phát hiện ra Phó Chính Sơ cũng đậu Nhất Trung, lại vừa vặn học chung một lớp với cô. hai người đã lâu chưa nói chuyện, cô lại nhớ đến chuyện lần trước Phó Chính Sơ tỏ tình với mình nên cũng không thể không biết xấu hổ chủ động nói chuyện với cậu.
Nhưng thế mà Phó Chính Sơ lại bắt chuyện trước với cô, không hề có chút tâm lý khúc mắt nào.
Cũng bởi vì vậy mà Tang Trĩ thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.
Nghỉ đông năm lớp mười.
Phó Chính Sơ mượn lý do làm bài tập mà hẹn Tang Trĩ ra ngoài, cũng một lần nữa quyết định tỏ tình lại với cô. Lần này, cậu thiếu niên không còn như khi trước không có sức lực nữa, nhưng mà vẫn rất khẩn trương.
“Tang Trĩ, mình thích cậu. Cậu đồng ý làm bạn gái của mình thì thật tốt, nhưng nếu không đồng ý, vậy thì ba năm sau mình sẽ hỏi lại lần nữa.”
Lúc nghe được những lời này, Tang Trĩ trong nháy mắt thất thần.
Phản ứng đầu tiên đó là hồi tưởng lại ký ức năm mười ba tuổi, sau khi Phó Chính Sơ tỏ tình lại gặp được Đoàn Gia Hứa, anh liền giáo dục cô một hồi lâu.
…
“Tuổi mới lớn có suy nghĩ thế này cũng là rất bình thường. Nhưng em cũng không nên tổn thương người khác, đầu tiên phải cảm ơn người ta đã thích mình, rồi hẵng từ chối họ.”
Trầm mặc một hồi lâu.
“Cảm ơn cậu đã thích mình.” Tang Trĩ nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu, chân thành nói: “Nhưng mình đã có người mình thích, vậy nên mình không thể tiếp nhận ý tốt của cậu.”
“…”
“Cậu là người rất tốt, cảm ơn cậu.”
Phó Chính Sơ gãi đầu, thở hắt ra: “Mình biết ngay là sẽ bị từ chối mà.”
Tang Trĩ có chút xấu hổ.
“Lúc đầu mình cũng không có ý định sẽ tiếp tục thích cậu đâu.” Phó Chính Sơ nói: “Nhưng mà, mẹ nó chứ, mình tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy cô gái nào xinh đẹp hơn cậu, mình phải làm sao đây.”
“…”
“Thôi bỏ đi.” Phó Chính Sơ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Mình có thể hỏi người cậu thích là ai được không?”
Tang Trĩ trầm mặc lắc đầu.
Phó Chính Sơ: “Có đẹp trai hơn mình không?”
Trong đầu Tang Trĩ lại hiện lên câu nói ‘chớ làm tổn thương đến người khác’ của Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ hoát khoát tay, hàm hồ nói: “Cậu đừng hỏi nữa.”
“…”
…
Tang Trĩ cho rằng cô sẽ luôn tiếp tục như vậy.
Cô sẽ luôn tiếp tục thầm mến như thế này.
Sau đó, chỉ cần lúc này đây cô cố gắng thêm chút nữa, hẳn là có thể thi đậu trường đại học Nghi Hà, rồi ba năm sau cô đã có thể đi đến thành phố nơi có Đoàn Gia Hứa.
Nhưng cuộc sống lúc nào cũng sẽ có biến cố.
Tất cả mọi chuyện không nhất định sẽ diễn ra như vậy, không nhất định có thể diễn ra theo như hy vọng và suy nghĩ của chúng ta.
Học kỳ hai năm lớp mười, ngày nghỉ tiết Thanh Minh, Tang Trĩ nghe được một tin tức từ trong miệng của Tang Diên.
Lúc ấy cô vốn định đi nhà vệ sinh, khi đi ngang qua phòng của Tang Diên lại nghe thấy anh ấy và bạn đang nói chuyện điện thoại, sau đó thuận miệng thốt lên một câu: “Bà nó, Đoàn Gia Hứa có đối tượng rồi sao?”
Bước chân của Tang Trĩ lập tức dừng lại.
Nhưng sau đó lại không còn nghe thấy Tang Diên nhắc đến cái tên Đoàn Gia Hứa lần nào nữa.
Đầu óc của cô trống rỗng, sửng sờ đứng yên tại chỗ một hồi rất lâu.
Tang Trĩ không trở về phòng mà đi đến phòng khách làm bộ như đang xem TV, sau đó thừa lúc Tang Diên đi ra liền làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh hai, anh Gia Hứa đang yêu sao?”
“Hả?” Tang Diên lấy quả táo trong tủ lạnh ra: “Hình như là vậy.”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào TV trước mặt, chậm rãi ‘vâng’ rồi không còn nói gì.
Chờ đến khi Tang Diên về phòng cô liền tắt TV, cũng quay lại phòng mình. Tang Trĩ cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, mở Wechat, tìm đến số điện thoại cuat Đoàn Gia Hứa.
Cô mím môi, chậm chạp nhập vào từng con chữ một.
【Anh ơi, em nghe nói anh đã yêu đương rồi? 】
Tang Trĩ nhìn chòng chọc vào màn hình thật lâu, cuối cùng vẫn xóa bỏ. Cô nằm dài trên giường, nghiêng đầu nhìn con búp bê mà Đoàn Gia Hứa đã tặng nằm bên cạnh, chóp mũi chua xót.
Giả thôi.
Nhất định chỉ là giả thôi.
Tang Trĩ nhìn những tấm ảnh về trường đại học Nghi Hà được cô dán lên vách tường, dùng sức dụi dụi đôi mắt, miễn cưỡng bỏ chuyện này ra sau đầu, đứng lên học bài.
Cô đã từng nói với Đoàn Gia Hứa rồi.
Nếu như anh tìm bạn gái, trước tiên phải cho cô gặp mặt mới được.
Anh đã đồng ý.
Anh sẽ nói cho cô biết thôi.
Cho dù là Tang Trĩ đã nghĩ như vậy, nhưng những ngày kế tiếp cô không cách nào tập trung tinh thần trên lớp được. Kiểu gì cô cũng sẽ nhớ đến Đoàn Gia Hứa, lúc nhìn thấy những cặp đôi thân mật hẹn hò, cũng sẽ nhớ đến Đoàn Gia Hứa.
Sẽ nghĩ rằng, lúc anh yêu đương hẹn hò, có phải cũng sẽ thành như thế không.
Một người dịu dàng như anh, đối xử với bạn gái nhất định cũng sẽ rất tốt.
Nhưng mà Tang Trĩ lại không dám hỏi.
Cô sợ rằng sẽ nhận được một đáp án khẳng định.
Thời gian ngày càng kéo dài, tình trạng này ngày một tích tụ.
Cuối tháng tư, Tang Trĩ làm ra một chuyện mà trong mười sáu năm cô sống đến tận bây giờ chưa từng làm, một chuyện khác người vô cùng.
Ngày hôm ấy, sau khi tan học Tang Trĩ chạy vội về nhà, đập vỡ cái hộp tiền mà cô tiết kiệm để dành riêng cho Đoàn Gia Hứa kia. Cô cầm hết số tiền bên trong, vào trong phòng ba mẹ lấy trộm thẻ căn cước.
Sau đó, Tang Trĩ chạy đến một văn phòng bán vé máy bay gần nhà mua một vé máy bay đi đến Nghi Hà vào trưa ngày hôm sau. Ngày thứ hai, cô mang theo cặp sách lên lưng, như thường lệ nói chào ba mẹ rồi đi ra cửa.
Nhưng Tang Trĩ lại không đón chuyến xe buýt mà bình thường cô vẫn hay đi. Cô đến quán KFC cạnh đó thay đồng phục, sau đó bắt một chiếc taxi đến sân bay Nam Vu.
Đây là lần đầu tiên Tang Trĩ một mình đi máy bay.
Lần đầu tiên, cô một thân một mình đi đến một nơi xa như vậy.
Sau ba giờ, máy bay có Tang Trĩ hạ cánh.
Trước khi đến, Tang Trĩ không tra thời tiết nơi đây. Nhiệt độ ở Nghi Hà so với Nam Vu thấp hơn không ít, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài, lạnh đến nổi toàn thân phát run. Cô mở máy điện thoại.
Nhận được mấy chục thông báo cuộc gọi nhỡ.
Đều là người trong nhà gọi đến.
Tang Trĩ vừa áy náy lại rất sợ hãi, tìm dãy số của Tang Diên gọi đi.
Đầu dây bên kia lập tức nhận điện thoại, sau đó là giọng nói sốt ruột nóng nảy của Tang Diên: “Tang Trĩ?”
Tang Trĩ vâng một tiếng.
Tang Diên: “Em chạy đi đâu thế? Thầy giáo em nói hôm nay em không đến trường, bây giờ đã là mấy giờ rồi?”
“Anh hai.” Tang Trĩ chậm chạp nói: “Em ở thành phố Nghi Hà.”
“…”
Tang Trĩ buông lời nói dối: “Đối tượng em quen qua mạng trước kia gọi em đến.”
“…” Đầu dây bên kia yên lặng, tựa như đang kìm nén lửa giận. Mất một hồi lâu sau, Tang Diên mới gằn từng chữ một: “Bây giờ em đang ở chỗ nào của Nghi Hà.”
“Sân bay.”
“Em gửi định vị qua cho anh, anh gọi Đoàn Gia Hứa trước đến tìm em.” Tang Diên lạnh giọng nói: “Nếu em mà dám đi tìm cái thằng đối tượng qua mạng kia, thì cứ đợi xem về nhà anh có đánh chết em hay không.”
“Biết rồi.”
Tang Trĩ rũ mi mắt xuống, đi vào trong sảnh sân bay.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, đưa mắt nhìn vào hư không, có chút mờ mịt. Cô biết mình làm như vậy là rất không đúng, biết chuyện lần này của mình sẽ khiến cho mọi người lo lắng.
Nhưng mà cô nhịn không được.
Tang Trĩ lần lượt nhận điện thoại của Tang Vinh và Lê Bình, nghe thấy giọng nói bọn họ vừa vội vừa tức nhưng vẫn không hề mắng cô một câu, chỉ bảo cô chú ý an toàn.
Không biết qua bao lâu sau, điện thoại trong tay Tang Trĩ lần nữa vang lên.
Lần này là số điện thoại của Đoàn Gia Hứa.
Cô trầm mặc nhận lấy.
Đoàn Gia Hứa: “Ở đâu?”
Giọng nói của anh rõ ràng là đã tức giận, hờ hững lại lạnh nhạt.
Tang Trĩ nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Cái ghế ở lối ra cửa T3.”
Rất nhanh Tang Trĩ đã nhìn thấy hình ảnh Đoàn Gia Hứa xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tính ra thì cũng đã gần một năm rồi không gặp lại nhau. Nhìn anh càng thành thục hơn, trên mặt không cáo chút biểu cảm nào, mặc áo sơ mi quần Tây, trên cánh tay dắt một chiếc áo khoác.
Rõ ràng là vội vàng chạy đến.
Ánh mắt Tang Trĩ di chuyển, nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đi bên cạnh anh.
Cô lập tức rũ mi.
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa quét một vòng đã lập tức thấy cô. Anh thở hắt ra bước nhanh đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô, sau đó lấy áo khoác quấn lên trên người cô, không nói một lời.
Tang Trĩ cũng không nói câu nào, khóe mắt liếc nhìn có thể thấy được đôi giày cao gót đỏ chót của người con gái kia.
Hầu kết của Đoàn Gia Hứa trượt lên xuống, tức giận mà cười: “Đối tượng qua mạng?”
“…”
“Trước kia tôi nói em không nhớ rõ à?” Giọng nói Đoàn Gia Hứa lạnh lẽo mà cứng rắn, “Tang Trĩ, bây giờ em đã trưởng thành chưa? Lại dám một mình chạy đến nơi xa như thế này?”
Tang Trĩ ngẩng dầu, yên lặng nhìn Đoàn Gia Hứa, lại quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp đứng cách đó không xa, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thốt nên lời.
Cô rất muốn hỏi.
Có phải anh thật sự có bạn gái rồi không.
Có phải anh thật sự biến thành người khác rồi không.
Không phải anh đã nói là sẽ nói cho em biết sao?
Có phải bởi vì em còn nhỏ tuổi, cho nên anh cảm thấy có lừa gạt em cũng chẳng sao.
Có phải anh đã lừa em rồi đúng không.
Nhưng Tang Trĩ lại không dám.
Đoàn Gia Hứa: “Nói chuyện.”
Cô gái bên cạnh nhịn không được nói: “Gia Hứa, cậu đừng có hung dữ với cô gái nhỏ như vậy.”
Đoàn Gia Hứa làm như không nghe thấy, vẫn nhìn chăm chăm vào Tang Trĩ.
Tang Trĩ cố chịu đựng sự nghẹn ngào trong cổ họng, chậm rãi nói: “Thật sự xin lỗi.”
Đoàn Gia Hứa hỏi: “Tên kia bảo em đến?”
Tang Trĩ: “Tự em muốn qua.”
“Gặp chưa?”
“Rồi.” Tang Trĩ khẽ nói: “Anh ấy chê em tuổi quá nhỏ.”
“…” Khuôn mặt Đoàn Gia Hứa thoáng chốc buông lỏng, “Người nọ đi rồi.”
“Vâng.”
“Tang Trĩ, tên đó làm vậy là đúng, bây giờ tuổi em vẫn còn quá nhỏ.” Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô thế này, tức giận trong lòng Đoàn Gia Hứa cũng dần tiêu tan: “Như vậy không thích hợp, hiểu không?”
Tang Trĩ nhìn anh, hốc mắt dần dần ửng đỏ lên: “Nhưng mà em rồi sẽ lớn lên mà.”
Cô thì thào lặp lại: “Em sẽ lớn lên…”
“Vậy chờ em trưởng thành lại nói, có được không?”
“Vậy thì anh ấy sẽ,…” Tang Trĩ rơi lệ, nhịn khóc ấm ách nói: “Anh ấy sẽ thích người khác mất.”
Mà cô làm thế nào đi chăng nửa, cũng không cách nào ngăn cản chuyện đó.
Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến một năm về trước, anh đứng ngay trên ban công nhà cô hút thuốc, cảnh tượng khi đó, anh trông rất tĩnh mịch và tuyệt vọng.
Mà anh của hiện tai đã đứng bên cạnh một người khác.
Có phải là cô không nên ích kỉ như vầy không.
Một người tốt như anh.
Hẳn là, xứng đáng có người khác bên cạnh.
Anh dựa vào cái gì mà phải đợi cô.
Hai năm sau, anh cũng đã hai mươi lăm tuổi, nếu như gặp được một người thích hợp thì có phải cũng sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn. Cũng đâu thể nhiều năm như vậy mà lại độc thân một mình.
Làm như vậy, có phải là anh sẽ vui vẻ hơn một chút hay không.
Thấy cô như thế này, Đoàn Gia Hứa cũng không thể nào phát được lửa giận nữa. Anh không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể sờ sờ lên đầu của cô: “Chờ bé Tiểu Tang của chúng ta lớn lên, nhất định có thể gặp được một người tốt hơn nữa.”
Yên lặng mấy giây.
Tang Trĩ kéo cái cặp qua một bên, lấy một cái hộp từ bên trong ra, khóe môi run rẩy.
Hai chữ ‘anh ơi’ thân mật như vậy, theo tuổi tác ngày một lớn dần cô lại không cách nào thốt lên được nữa. Tang Trĩ cúi đầu, nhoỏ giọng gọi: “Anh Gia Hứa.”
“…”
“Em chuẩn bị quà tặng sinh nhật cho anh.” Tang Trĩ nói: “Thuận tiện nên em mang đến cho anh.”
Đoàn Gia Hứa sửng sốt một lát: “Cảm ơn.”
“Xin lỗi anh vì đã làm phiền, sau này em sẽ không như vậy nữa.” Nước mắt Tang Trĩ lách tách rơi xuống, cố gắng chịu đựng tiếng nói khe khẽ run lên: “…Em muốn ở đây chờ anh hai em đến.”
Thầm mến, chung quy lại thì chính là chuyện ngọt ngào nhất trên thế giới này, nhưng cũng chính là điều đau khổ nhất.
Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến ngày mùng hai tết, cô đã viết hai giấc mơ kia.
Từng nét bút của cô gái nhỏ, thời khắc đó mang theo tình cảm đơn thuần nhưng nóng bỏng nhất, viết xuống những mộng tưởng mà cô cảm thấy có thể thực hiện được.
Vì vậy mà cô đã không ngừng cố gắng, không ngừng hướng về cái mục tiêu kia.
Sau đó cô chợt phát hiện.
Hóa ra mộng tưởng, cũng có khả năng, sẽ không cách nào thực hiện được.
Vào cái tuổi mà cô vừa mới biết yêu, vụиɠ ŧяộʍ phát hiện ra một bảo vật.
Tiếc nuối chính là, lại không thế trở thành bảo vật của người kia.