" Nam Vi, huynh đến rồi. " Tuyết Linh thấy Hành Ân cùng một người dàn ông khoảng hai mươi tuổi bước vào liền nói.
Người đàn ông gọi là Nam Vi hướng cô gật nhẹ đầu như đáp lại, lại đưa mắt về phía Hàn Hy đang ngồi trên giường. Hàn đi gần lại chỗ cậu ngồi lên một cái ghế đã chuẩn bị sẵn từ trước ở đó. Hướng về Hàn Hy, Nam Vi nói nhẹ: "Đưa tay cho ta." Theo lời của hắn cậu nhìn về phía đam Tuyết Linh, trên mặt thể hiện có sự hoang mang, sau khi nhận được cái gật đầu của cô mới rụt rè đưa tay ra. Cầm lấy tay của Hàn Hy, hắn nhanh chóng bắt mạch cho cậu. Chỉ khoảng một thời gian rất ngắn khoảng một chén trà, Nam Vi đã thu tay lại nhìn về phía Tuyết Linh mà nhẹ giọng nói: Cậu bị đá rơi vào đầu mớ mất trí nhớ, còn khi nào hồi phục còn phải xem ý của ông trời. Nói xong Nam Vi cũng nhanh chóng rời đi.
Nam Vi tự là Tịch Vi được biết đến là một một người có thành tự tốt về cả hai mảng chiến lực và chữa trị. Hắn trông chỉ ngoài hai mươi một chút nhưng thực chất đã là gần ba mươi. Hắn là đệ tử nội môn, điều này đã phần nào cho thấy tiềm lực cùng thiên tư của hắn không hề nhỏ, hiện hắn đang mang trên mình tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ cách một khỏng rất nhỏ nhưng cũng là vô cùng gian nan. Ngoài việc mang một thân năng lực hắn còn là một tam phẩm đan sư, là đệ tử mà Kha Vĩ Phong Chủ coi trọng. Tuyết Linh và hắn chính là cùng lần nhập môn mà quen biết, cũng vì vậy mà hắn dù bận vẫn đến kiểm tra cho Hàn Hy theo lời nhờ vả của cô. Nhưng không ngờ hắn lại có một phát hiện ngoài dự kiến. Phát hiện này chính là Hàn Hy. Khi bắt mạch cho cậu hắn vô tình phát hiện mạch tượng của cậu khác với của những người khác, khác ở chỗ nào thì hắn không rõ nhưng có điều gì đó đã thôi thúc hắn tìm hiểu về dứa trẻ này. Chính vì vậy mà về đến nội môn hắn liền trực tiếp đi đến Tàng Thư Các tra cứu.
Quay lại bên Hàn Hy sau khi Nam Vi đi thì Tuyết Linh cũng không ở lại lâu, trước khi đi có cho cậu ăn uống đầy đủ, uống xong dan rồi dặn dò cậu nghỉ ngơi mới đi. Sau khi cách cửa đóng lại, đôi mắt cậu từ sáng sáng lại nhanh chóng chuyển qua âm trầm, kéo chăn lên nằm vò trong, đôi mắt vẫn nhìn khoảng không một lúc mới dần dần đóng lại. Từ trên khoé mắt một giọt nước mắt chảy ra lăn dài trên đôi má mũm mĩm rồi rơi thẳng xuống đệm tạo cho chỗ đó một vết hơi ẩm, rất nhanh cũng biến mất không dấu tích.
Trăng treo lêи đỉиɦ cây tre, một bóng người từ bên ngoài chầm chậm mở cánh cửa ra, vô cùng nhẹ nhàng không muốn người bên trong bị làm phiền, tỉnh dậy hay phát hiện. Người ben ngoài đi vào đó là một bóng dáng khoảng mười năm tuổi. Người đó nhẹ nhàng đến cạnh giường Hàn Hy vuốt nhẹ lên má cậu, thấy chan cậu đắp không cẩn thận cũng đắp lại cho cậu. Thấy trán cậu rỉ ra một chút mồ hôi cũng lấy khăn ra lau cho cậu, thấy cơ thể cậu hơi co rúm vì lạnh người đó cũng nhanh chóng đóng cửa sổ lại, chỉnh lại chăn màn cho cậu. Hắn lại nhìn cậu hồi lâu, lại đặt một cái ngọc bội nhỏ lên trán cậu. Miệng lẩm bẩm cau pháp chú nào đó, ngọc bội sáng lên nó đần dần hoà nhập vào cơ thể, quá trình ấy rất nhanh chỉ khoảng nửa khắc là đã hoàn thành . Nhớ về câu nói của ai đó, hắn đặt lên trán cậu một nụ hôn. Sau đó có nhìn cậu lại vài lần song cũng đi ra ngoài đóng cửa lại. Trong khoảng khắc cánh cửa hoàn toàn khép lại, từ khoé mắt một giọt nước mắt chảy ra lăn dài trên má rơi xuống đệm tạo thành một chấm bất hoà màu nhưng rồi cũng rất nhanh cũng biến mất như chưa từng tồn tại " nó " vậy.
..........
Sau thời gian dưỡng thương, cậu đã khoẻ lên rất nhiều, vết thương trên trán đã khép lại, đóng vẩy thành một đường ngắn trên trán nhưng nhờ mái tóc che đi nên không tinh ý sẽ không thấy được. Kỳ Vân Tông không cho ngoại nhân lên núi bởi vậy sau khi cậu khoẻ mới được đưa xuống núi gặp phụ mẫu. Lần đầu từ khi tỉnh lại gặp lại người được gọi là phụ mẫu không khiến trên gương mặt cậu có chút ửng đỏ, vừa hồi hộp vừa lo sợ đồng thời cũng có sự chờ mong với gia đình. Xuống đến chân núi quanh năm mây mù bao phủ là cảnh chân núi trù phú, ở đó cậu thấy rõ có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ cùng con ngựa thân nâu, còn có hai bóng người mờ ảo đang dần rõ ràng hiện lên, một nam một nữ, người nữ thì hiền dịu hiện rõ trên gương mặt nhưng có lẽ do phiền lòng quá mức mà trông mấy phần uể oải, tiều tuỵ, tay đang cầm khăn lau di nước mắt chảy dài, người nam lại không như vậy ông có một gương mặt tầm trung nhưng lại không có sự buồn phiền như người nữ. Hai người thấy mấy người hàn Hy liề đi lại, người nữ chạy đến ôm chầm cậu vào lòng nức nở, nằng chính là mẫu thân của Hàn hy, còn người còn lại kia chính là phụ thân của của cậu. Hàn mẫu thân thút thút ôm cậu vào lòng, cậu không nhớ gì nhưng cảm giác thân quen dâng trào trong lòng cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, bất giác lấy tay vỗ nhẹ lên lưng người phụ nữ vừa xa lại vừa thân quen này. Tuyết Linh đã nói cho hai người nghe về tình trạng hiện giờ của cậu, nghe vậy Hàn mẫu thân cang thêm đau lòng khóc càng thêm đáng thương ngã vào lòng phu quân, Hàn phụ thân an ủi bà. Ba nới vời phu quân muốn đưa Hàn Hy trở về a, nàng không muốn con nàng phải chịu thêm tổn thương đến tính mạng, nàng thà để con cả đời mình nuôi hay là một cái chức quan nhỏ cũng được. Tuy nhiên Hàn phụ thân không nghĩ vậy, ông quả quyết muốn Hàn Hy tiếp tục đi trên con đường này, vì con trai vào được nơi nổi tiếng khắt khe như Kỳ Vân Tông chứng tỏ nó vô cùng có giá trị, tiềm lực đưa gia tộc lêи đỉиɦ cao càng cao, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội đó a. Đứa con này ông có thể cho qua chứ lợi ích thì tuyệt đối khôn được, gia phả nhà ông không thiếu con cái, hơn nữa nó còn chỉ là một đứa con ****. Mặc cho nương tử của mình khuyên ngăn khóc lóc ra sao, ông vẫn kiên định với quyết định của mình. Mấy người Tuyết Linh thấy màn này không khỏi đau lòng cho Hàn Hy, đó là thân sinh của ông đó.Sau một hồi tranh cãi cuối cùng Hàn Hy vẫn tiếp tục với con đường tu tiên. Đau lòng nhìn đứa con thơ của mình khiến cho Hàn mẫu thân không khỏi xót xa, dứa trẻ ấy vẫn như vậy ngoan ngoãn không nàng làm buồn, không muốn nàng khổ, đứa trẻ trưởng thành trước tuổi khiến nàng vô cùng bận lòng, nàng quá mức vô dụng rồi. Nhưng nàng là phận nữ nhi a, không thể làm chủ cuộc đời của bản thân cả khi muốn vùng vẫy bảo vệ con trai cũng không có. Dưới chân Kỳ Vân Sơn nàng ôm con lần cuối nhìn con mà đôi mắt đỏ nự, cố kiềm nước mắt giọng nói khàn khàn của nàng nghẹn ngào cất lên, bà dặn cậu phải biết tự chăm sóc mình nghe chưa, hàng năm nàng sẽ đến thăm cậu. Nàng mong mọi người trong môn sẽ chiếu cố con nàng. nói chưa hết vị phụ thân kia đã cất gọng mà kêu nàng nhanh chóng chút. Nhìn phu quân nàng cảm thấy mình quả thật bạc phận, lại nìn con trai nàng đặt trên trán cậu một nụ hôn nói: " Hàn Hy mẫu thân mãi yêu con. Mệt mỏi hãy về bên ta ta sẽ mãi là chỗ dựa tinh thần cho con." Nhìn xe ngựa đi xa dần hoà vào với sương mù chỉ còn lại một bóng mờ, Hàn Hy lặng lẽ rơi nước mắt, nặng nề gọi câu: " Mẫu thân.."
......
Trở lại luyện tập cậu được đưa cho Hành Ân dạy dỗ, cũng từ đay cậu sư phụ tạm thời của cậu cũng trở thành Hành Ân. Một năm sau tại lần kiểm tra căn cốt cùng thiên tư, với căn cốt Thiên Linh Căn ngàn năm có một cùng thiên tư hơn người cậu nhanh chóng trở thành người sáng giá nhất trong đám đệ tử nhập môn trở thành một đệ tử nhập môn còn trở thành cửu đệ tử của trưởng môn, tương lai vô cùng sáng sủa. Ngoài cậu còn có Hinh Y, Ca Liên, Ca Yến, Kiều Xuyên, Ban Chỉ và năm người khác đều được vào nội môn trở thành đệ tử dưới trướng của các vị trưởng lão khác. Bước vào cuộc sống tu luyện không hồi kết.
Số còn lại chỉ có thể cống hiến đợi đến bốn năm sau tranh đấu vào nội môn, có thể vào trong trong khoảng thời gian đó là rất khó nên bốn năm sau cũng không có ai là thộc đợt nhập môn này vào được, chỉ toàn những đệ tử ngoại môn đã không ít năm ở đây. Không có gì đáng nói. Mọi thứ vẫn sóng yên biển lạnh cho đến năm năm sau( tính từ khi nhập môn ), một tin tức đã khiến gợi sóng vũng nước tĩnh lặng này.
# Hoàn Quyển 1 #