Từ ngày Hàn Hy được cứu cũng đã một tháng trôi qua, thời gian không dài không ngắn, cũng đủ để một người biến mất.
____
Trong tiểu viện nhỏ bên ngoài tường sơn vôi trắng ngà, mái nhà lập từng lớp mái đỏ chói. Toàn cảnh bên trong cũng vô cùng đơn sơ, một cái giường lớn, một cái bàn và và ba chiếc ghế nhỏ cũng một cái tủ gỗ cao tầm nửa trượng( 2m ). Trên giường một tiểu hài nhi đang say ngủ, chiếc má lúng lính cùng đôi môi có phần hơi nhợt nhạt đã nói lên cơ thể đang chẳng mấy khỏe mạnh. Trên đầu được quấn ba, bốn lớp vải trắng mềm. Tuy vậy nhưng từ gương mặt vẫn không giảm đi độ đáng yêu cùng xinh đẹp của tiểu oa nhi. Mái tóc không dài, có chút ngắn được buông thõng vật quá một bên, không biết đứa trẻ này đã ngủ bao lâu rồi.
Hàng lông mi dài cong vυ't khẽ động, từ đó một cặp mắt trong veo từ từ mở ra. Có lẽ do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng, đôi mắt ấy nheo lại, khi hoàn toàn thích ứng mới mở dần ra. Trước mắt có một tầng sương mù, tầng sương mù ấy mờ dần, mờ dần rồi hoàn toàn biến mất. Trước mắt cậu mọi vật cũng trở lên thực rõ ràng. Cậu chớp chớp mắt vài lần rồi từ từ ngồi dậy, trên đầu đột ngột truyền tới cảm giác đau đớn làm cậu khẽ nhíu mày. Khi cơn đau đã qua dần đi thì cậu bắt dầu ngửa cổ , quay đầu nhìn ngắm xung quanh. Bên ngoài một cô bé tầm 9, 10 tuổi bước vào, trên tay còn bưng một thau nước. Trông thấy cậu tỉnh lại mà hoảng hốt xen lẫn vui mừng mà la lên một tiếng: "" Tỉnh rồi!" khiến cho nơi đay vốn đã thanh tĩnh lại náo động lên. Vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt trẻ thơ, cô nhanh chóng cầm thau nước trong tay mà chạy đến bên giường, đặt thau nước sang một bên, đứng bên cạnh cậu mà cười đến tít mắt, một nụ cười tre thơ hết sức trong sáng, hồn nhiên. Cô bé cầm lấy tay Hàn Hy đung đa đung đưa, cười nói với cậu:
"" Đệ tỉnh rồi thật vui. "
Hoang mang hiện rõ trên mặt cậu, ấp a ấp úng mãi cậu mới cát tiếng: "" Tỷ là...?"
Cô bé nhanh nhảu trả lời: " Tỷ là Giang Kiều Xuyên, sư tỷ đồng môn của đệ, đệ không nhớ sao?""
" Cái này...""
Bỗng từ bên ngoài cửa có tiếng vọng vào: " Kiều Xuyên, Hàn Hy tỉnh rồi sao?" theo tiếng vọng đó là rát nhiều đi vào, nam có nữ có nhưng cũng đại đa số đều là hài tử mười mấy tuổi, trông cũng tầm hơn ba chục người. Mỗi người đi vào đều có điểm chung là mang trên mình một bộ bạch y phục, ai cũng thấy rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt họ. Ba người lớn nhất tiến đến, cô nương duy nhất đã cầm vào tay cậu, gương mặt quan tâm hỏi: " Hàn Hy đệ có thấy gì khó chịu trong người không? Đệ mới tỉnh lại hãy cố gắng bình phục dưỡng thương, bọn ta đều rất lo lắng cho đệ đấy."
Một màn vừa rồi khiến cậu vô cùng bất ngờ cùng hoang mang, nhẹ giọng trả lời cô gái: " Xin lỗi tỷ, ta thực sự không nhớ tỷ là ai? Và... hàn Hy là tên của ta sao?"
câu trả lời của cậu khiến cho cô vô cùng hoảng hốt, không chỉ cô mà cả hai người thanh niên sau cô cũng vô cùng bất ngờ và hoang mang.
Cắn rang, trên mặt cô gái càng thêm trầm xuống, ngoẳn mặt nhìn hai người thanh niên sau lưng, ngay lập tứ hai người đã hiểu. Một trong hai người nhanh chóng đưa đám tre ra ngoài, có đứa còn ngoẳn mặt lại kêu cậu cố gắng mau khỏe. Sau khi đưa lũ trẻ ra ngoài ròi nhờ đứa lớn nhất trông chừng thì cậu thanh niên cũng quay lại. Kép cửa phòng, ba người nghiêm túc nhìn vào cậu khiến cậu có vai phần lo lắng, không khí vô cùng trầm lắng đến khi cô gái mở lời:
" Đệ không nhớ mình là ai sao?"
" Đệ không nhớ."
" Đệ còn nhớ bọn ta là ai không?"
" Đệ cũng không nhớ."
" Vậy đệ có biết đây là đâu không?""
" Đệ không biết."
" Đệ có nhớ quê của mình là đâu không?"
" Vậy đệ....."
Rất nhiều câu hỏi dược đặt ra, mỗi câu hỏi đều có được đáp án, tuy nhiên dù là đáp án nào cũng khiến ba người có phần nhíu mày lại.
" Tỷ tỷ, ta cũng đã trả lời rồi, có thể cho ta biết ta đây là ai? gia cảnh ra sao? Và đây là đâu không?"
" Được, bọn ta trả lời cho đệ.
Đệ tên Lam Hàn Hy, 5 tuổi, quê là Lam gia thành Yên Bắc.
Đây là Dương Minh Đại Lục, Kỳ Vân Tông.
Ta là Tuyết Linh, đằng sau ta, bên trái là Phong Xuyến, bên phải là Hành Ân: bọn ta đều là sư huynh sư tỷ của ngươi, đám hài nhi vừa rồi cũng vậy."
---Hoàn chương 17---