Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 39

Thi thể của hai tay súng bắn tỉa nằm lẳng lặng trên mặt đất trước tòa nhà A.

Chu Khiêm tạm thời không cho đồng đội của mình đi ra ngoài luôn mà chờ thêm ba phút nữa.

Trong ba phút này, cả tòa nhà liên tục vang lên tiếng quỷ nói chuyện, bên trong tòa nhà không xuất hiện thêm tên lính bắn tỉa nào, hơn nữa bên ngoài tòa nhà cũng không có quân S có thể còn ẩn úp gần đó chạy đến sau khi phát hiện ra có điều bất thường.

Nếu vậy, một khi đã xác định nơi này chỉ còn hai tay súng bắn tỉa thì Chu Khiêm mới vung tay lên, cùng với ba đồng đội khác đi qua đó.

Mất chưa đầy nửa phút, mấy người đã lột toàn bộ đạn dược, súng ống và các trang bị khác của hai thi thể kia.

Trong quá trình đó, Hà Tiểu Vĩ từng thử lột cả quần áo ra, anh ấy nghĩ nếu bọn họ có thể đổi sang quần áo của quân S biết đâu sau này lại có thể trà trộn vào đám đó thì sao.

Nhưng anh ấy phát hiện mình không thể làm được.

Bởi vì mấy tay súng bắn tỉa này không có gương mặt, cũng không có quần áo thực sự.

Bọn chúng giống như từ bóng đen ngưng tụ lại thành hình người, có thể nhìn có thể nghe có thể nói, cũng có thể cầm súng gϊếŧ người, nhưng bọn chúng lại không phải con người thực sự.

Chu Khiêm mặc kệ đồng đội tranh đoạt chiến lợi phẩm, cậu chậm rãi đi qua một bên - chỗ đó ở ngay phía trước tòa nhà cách tầm 200 mét, nơi đèn đường vừa vặn có thể chiếu đến.

Chu Khiêm cúi đầu tìm kiếm một lúc mới tìm thấy miếng vảy ảm đạm không bị dòng nước cuốn trôi mất.

Chu Khiêm vươn tay cầm miếng vảy lên nhìn chằm chằm, dáng vẻ cực kỳ chuyên tâm giống như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Hà Tiểu Vĩ xách một khẩu súng đi tới ngồi xổm bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn mảnh vảy kia.

Sau một lúc lâu anh ta vỗ vai Chu Khiêm: "Tôi phát hiện cậu thực sự là một người kỳ quái. Cậu không giống với vẻ ngoài máu lạnh vô tình mà cậu thể hiện lắm."

"Hả?" Chu Khiêm rất ngạc nhiên: "Tôi biểu hiện rất vô tình ư? Tôi cảm thấy tôi đối xử với mấy cậu vẫn rất tốt mà. Chẳng lẽ không phải như vậy sao?"

Hà Tiểu Vĩ: “...”

Cất đống đạn dược và thuốc súng vừa cướp được vào bọc hành lý, Hà Tiểu Vĩ hỏi: "Khụ, cái đó... Con rồng nhỏ này là ở đâu ra vậy? Có phải nó là...sản phẩm tinh thần của cậu không?"

Khi người chơi rời khỏi trò chơi thì mọi tổn thương đều sẽ lành lại.

Cho nên Hà Tiểu Vĩ có một suy đoán, bọn họ không dùng thân thể để tiến vào trò chơi này, mà là dùng tinh thần.

Bọn họ huấn luyện và tăng cấp trong trò chơi thực ra cũng là để rèn luyện nâng cấp tinh thần.

Nếu vậy thì tinh thần có thể phân hóa thành một sinh vật nào đó trong trò chơi, thậm chí là người cũng đều có khả năng xảy ra.

Chu Khiêm nhìn miếng vảy trong tay mình, cậu nói: "Có lẽ chỉ là cảm giác của tôi thôi... Chúng nó cũng không hẳn là sản phẩm tinh thần của một mình tôi."

Hà Tiểu Vũ không hiểu lắm: "Hử? Là sao? Không phải của riêng cậu? Vậy đó là sản phẩm kết hợp với ai nha?"

Chu Khiêm không trả lời, cậu đang nhớ lại tối hôm qua, rồng con như tự có ý thức của riêng nó mà bò hướng về 701. Mục tiêu của nó rất rõ ràng - là Khương Dư Thanh.

Chu Khiêm bị một con rồng đưa vào trò chơi, sau này cậu từng bước từng bước một đi tiếp, mặc dù đều có liên quan đến lựa chọn của chính cậu, toàn bộ phó bản ẩn đều do cậu tự mình cố gắng mở ra.

Nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác giống như có kẻ ẩn nấp đằng sau vẫn mong cậu đi lên con đường gã đã trải sẵn kia.

Hiển nhiên là Chu Khiêm là một người không thích "bị sắp xếp" trước.

Dù sao từ trước đến nay đều là cậu sắp xếp cho người khác.

Cậu lập tức không nói thêm điều gì khác, cất vảy đi rồi đứng lên, cậu quay đầu lại nhìn Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung: "Đi thôi. Bây giờ chúng ta đến mục tiêu tiếp theo - tòa B."

----

Nửa tiếng sau, toàn bộ tay súng bắn tỉa trong ba tòa A B C đều bị đoàn đội của Chu Khiêm dùng cùng một phương pháp để giải quyết.

Cứ như vậy, nhóm người Chu Khiêm đã có thể tùy ý cướp đoạt vùng an toàn thứ hai trong thành phố này.

Lúc chơi trò chơi, quái vật thường sẽ xuất hiện ở những nơi có bảo vật đáng giá.

Sau khi gϊếŧ quái, ngoại trừ có thể mò được vật phẩm có phẩm chất cao từ trên người chúng, thì nếu tìm kiếm xung quanh nó kỹ càng cũng thường dễ dàng tìm được đồ tốt.

Quy luật này quả nhiên cũng được áp dụng đối với cái phó bản này.

Bốn người thu hoạch được rất nhiều thứ, kiếm được không ít vũ khí, bao gồm cả lựu đạn khói, lựu đạn gây choáng, túi thuốc nổ vân vân.

Người chơi có những thứ vũ khí này đương nhiên phải có ưu thế hơn nhiều so với lúc vừa mới bắt đầu chơi.

Cân nhắc đến việc quân S bên ngoài sắp đến, bọn họ nhanh chóng đặt túi thuốc nổ lên một thân cây trên đường để tạo một cái bẫy, sau đó trốn vào tòa cao ốc A gần cửa ngõ phía tây nhất.

Vừa bước vào tòa nhà thì bọn họ đã bị đàn quỷ bao vây.

Nhưng rất nhanh bốn người đều lấy quân phục của quân đoàn 7 ra, đám quỷ hồn lập tức hớn hở tung tăng chạy ra nghênh đón bọn họ.

"A, là quân đoàn 7 đến rồi!"

"Bọn họ tới cứu chúng ta đấy!"

"Mọi người có mệt không, có khát không?"

Chu Khiêm chỉ nói một chuyện với đàn quỷ: "Người của quân S sẽ lập tức đến đây, trong vòng mười giây các ngươi cần phải tắt hết toàn bộ đèn đóm, sau đó tất cả mọi người không được lên tiếng nói chuyện. Chúng ta phải bố trí mai phục ở trong này."

Chu Khiêm dứt lời thì đàn quỷ lập tức làm theo.

Có chung mối thù với quân S khiến bọn họ hoàn thành việc Chu Khiêm giao phó chỉ trong một thời gian ngắn.

Trong đúng mười giây, toàn bộ đèn trong tòa nhà A đều đã bị dập tắt.

Ngoài ra cả tòa nhà cũng im ắng không một tiếng động, không còn con quỷ nào nói chuyện nữa.

Đương nhiên là trước khi trở lại tòa nhà A, nhóm người Chu Khiêm cũng đã dặn dò đám quỷ của hai tòa nhà B và C y hệt như vậy.

Bởi thế nên khi nhìn qua từ đằng xa, ba tòa cao ốc A B C đã lặng ngắt như tờ, cũng không có một căn phòng nào sáng đèn, giống như trước đó không lâu khi mà mọi thứ còn chưa xảy ra, đám lính bắn tỉa của quân đoàn S vẫn còn đang mai phục ở nơi này vậy.

Tiểu đội bốn người lựa chọn một vị trí có tầm ngắm tốt nhất trên tầng cao nhất của tòa nhà A rồi mai phục ở chỗ này.

Tầm năm phút sau, lục tục có lính quân S tiến lại gần.

Bọn họ đến từ ba hướng - đông, bắc và tây, vừa vặn là phương hướng mà ba tòa nhà A B C có thể ngắm bắn.

Một đội ngũ đông nhất trong đó quả nhiên là đi về phía tòa nhà A, dù sao đây cũng là con đường gần nhất với tuyến đường chính thứ hai, vừa vặn đó là nơi nhóm Chu Khiêm đã bố trí mai phục.

Còn những đội ngũ ít người hơn thì đi những con đường nhỏ còn lại của bên hướng tây và hướng bắc.

Ba hướng đều có người, chỉ thiếu mỗi phía nam.

Chu Khiêm phỏng đoán có ba khả năng.

Thứ nhất, mảnh đất hoang kia thực sự có chôn địa lôi.

Thứ hai, rất nhiều người dân của thành phố Bách được chôn cất ở nơi đó, khu vực đó đúng là một nghĩa trang, chỉ là vừa không có máu chó và bùa chú, nhưng có lẽ có thứ gì đó khiên quân S phải kiêng dè nên mới không đi con đường này.

Thứ ba, khu đất bỏ hoang ngoại trừ vài cái cây ra thì không có nhà cửa gì cả, gần như liếc mắt một cái là thấy hết toàn cảnh nên Khương Dư Thanh không có khả năng trốn ở chỗ đó, bọn họ cũng khỏi tốn công đến đó tìm kiếm.

Lúc này, Chu Khiêm đứng ở nơi cao nhất của tòa nhà A nhìn thấy một đội ngũ đông đúc đang đi tới, cậu cầm ống nhòm theo dõi tuyến đường hành động của bọn họ.

Bọn họ không đi thẳng một mạch đến con đường chính thứ hai, mà là vừa đi vừa lục soát từng nhà một, để tìm kiếm Khương Dư Thanh.

Liên tục có người đi vào các căn nhà ở hai bên đường phố, cũng không ngừng có người đi ra rồi cùng làm một động tác lắc đầu, chứng minh là Khương Dư Thanh không có ở trong đó.

Đợi đến khi đội ngũ đó đi hết một con phố và toàn bộ phòng ốc đều bị lục soát hết, xác định Khương Dư Thanh không trốn ở nơi đó xong thì Chu Khiêm quay qua gật đầu với Vân Tưởng Dung.

Vân Tưởng Dung nhận được ánh mắt của cậu lập tức cầm sáo nhỏ của mình lên nhẹ nhàng thổi một cái.

Tiếng sáo du dương, nhưng khi vọng ra từ tầng cao lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Mà ngay khi tiếng sáo vang lên, xung quanh sáo nhỏ bỗng hiện lên một đám bông liễu (hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió).

Trước kia đám bông liễu này có thể được đưa đến bên cạnh người bị thương để trợ giúp vết thương của họ mau lành.

Hiện tại thì chúng lại hóa thành vũ khí sắc bén gây thương tổn cho kẻ địch.

Chỉ là lần này Vân Tưởng Dung không phải muốn dựa vào bông liễu để tạo sát thương tới quân địch, mà chỉ dùng chúng làm môi giới thôi.

Chờ đến khi đám bông liễu tụ tập lại rồi, Vân Tưởng Dung vẫn chưa lập tức điều khiển chúng bay ra ngoài.

Hà Tiểu Vĩ nhanh tay lẹ mắt cầm một cái bật lửa đi tới, nhanh chóng đốt đám bông liễu đang tụ lại thành một bó đuốc khổng lồ này.

Ngay sau đó, tiếng sáo của Vân Tưởng Dung trở nên gấp rút hơn, đám bông liễu đang tụ thành một ngọn lửa lập tức tan ra thành vô số chấm nhỏ trên bầu trời rồi đồng loạt bay ra khỏi tòa nhà, sau đó phân tán lao xuống bên dưới.

Trên con đường cách đó không xa, trong đám quân S đột nhiên nổi lên tiếng xì xào bàn tán.

"Mọi người nhìn kìa, đó là cái gì vậy?"

"Đom đóm à? Ở thành phố Bách có đom đóm ư?"

"Không, có gì đó lạ lắm!"

"Chỉ là đom đóm thôi, có thể gây ra tổn thương gì chứ?"

Chỉ trong giây lát, trong màn đêm đen kịt xuất hiện vô số đom đóm từ trên trời lao xuống, cảnh tượng đẹp đến choáng ngợp như đang có mưa sao băng vậy.

Nhưng khung cảnh tuyệt đẹp này lại sẽ cướp đoạt mạng người.

Chúng nó không lao về phía đội ngũ đang đi trên đường lớn kia, mà lại nhắm đến hai bên đầu con đường.

Trong thời khắc đó có vô số đám lửa rơi xuống, một loạt tiếng "tách tách tách" vang lên không ngừng, đó là tiếng kíp nổ của đống thuốc nổ giấu ở ven đường bị đốt cháy.

Loại âm thanh này đối với những người có kinh nghiệm lên chiến trường đã là quá quen thuộc rồi.

"Không ổn! Có mai phục!"

Sau một tiếng hét kinh hãi, đội ngũ được huấn luyện chuyên nghiệp bỗng chốc tản hết ra, vội vã chạy trốn theo bốn phương tám hướng.

Nhưng như vậy vẫn quá chậm.

"Bùm!" "Ầm!"

Tiếng nổ vang lên không ngừng, cả con phố trong nháy mắt đã bị nổ tung, ngọn lửa phóng lên cao như một con quái thú há to cái miệng khổng lồ của nó ra, ngọn lửa không ngừng bành trướng, tiện thể cắn nuốt luôn đám quân S đang muốn trốn thoát.

Trên trục đường chính, đại đội quân S đã toàn quân bị diệt, ngọn lửa chiếm trọn con phố chiếu sáng đỏ rực cả một mảng trời.

Các tiểu đội quân S đi con đường khác cảm thấy không ổn, vội vàng xách súng tập trung lại đây.

Nhưng vào lúc này, đội ngũ Chu Khiêm đã sớm lặng lẽ rời khỏi tòa nhà A, nhắm thẳng về "vòng bo" cuối cùng - khu trung tâm của thành phố Bách!

Rời khỏi con đường chính thứ hai, bốn người chơi vừa tra xét xem trên mặt đất có máu chó và bùa chú không, vừa lần mò tiến lên từng chút một.

Lúc đi đến một chỗ nào đó, Chu Khiêm giơ thủ thế bảo bốn người dừng lại.

Nguyên nhân khiến cậu để mọi người đứng tại chỗ này rất đơn giản - khu vực cách đó khoảng năm trăm mét gần như là đèn đuốc sáng trưng.

Vì lý do gì mà ngay tại khu vực trung tâm của thành phố, mỗi một căn nhà đều sáng đèn như vậy được?

Chu Khiêm tạm nén lại sự nghi hoặc trong lòng, cậu bố trí bốn người một lần nữa chia thành hai nhóm.

Việc làm của mỗi người sau khi chia nhóm tạm thời giống nhau - dựa vào trèo cây hoặc leo lêи đỉиɦ tòa nhà để tra xét tình huống khu vực trung tâm thành phố, nhìn xem xung quanh tòa cao ốc nào có dán bùa chú.

Vị trí của vòng tròn trung tâm thành phố đã nhỏ lại khá nhiều, diện tích gần như chỉ tầm khoảng ba kilomet.

Lần này không mất đến mười phút mọi người đã tra xét đại khái tình hình rồi quay lại chỗ tập hợp.

Nhưng lúc này biểu tình của mỗi người rõ ràng đã nghiêm túc hơn nhiều.

Bởi vì tình hình có vẻ còn phức tạp hơn những gì họ tưởng tượng nhiều.

Ở không xa phía trước chính là khu trung tâm của thành phố, trong đó nơi chiếm diện tích lớn nhất chính là một trường học.

Các công trình kiến trúc trong trường học có rất nhiều, ba mặt đều là đường lớn thẳng tắp, nối liền rất nhiều ngõ nhỏ cùng với các kiểu tòa nhà. Một mặt còn lại là một loạt nhà dân thấp bé.

Dựa theo phán đoán ban đầu của người chơi thì phần lớn quân S đều ở bên ngoài thành phố, bọn họ sợ hãi đám quỷ trong thành nên mới để cho hai đứa trẻ cứ đi hắt máu chó, dán bùa chú mãi cho đến khi phong ấn được phần lớn đám quỷ.

Dưới tình huống này, lính quân S tiến vào trung tâm thành phố ngay từ đầu sẽ không quá nhiều, số lượng có lẽ tương đương với số lượng lính bắn tỉa ở ba tòa nhà A B C.

Nhưng kết quả bọn họ tra xét được lại không phải như vậy.

May là bọn họ dừng lại đúng lúc, bắt đầu từ vị trí đằng trước cách tầm ba trăm mét gần như chỗ nào cũng dán kín bùa chú. Trong bóng đêm tối thui cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, có rất nhiều lá bùa màu vàng được dán trên mỗi một con phố, nối sát với nhau gần như thành một hệ thống sông ngòi.