Ánh lửa ngập trời, Chu Khiêm đứng quay lưng về đám lửa.
Sau khi nhìn quanh một vòng, cậu mượn lực trèo lên cái cây mà mình vừa ẩn nấp.
May mà hiện giờ là ban đêm, tạo cơ hội thuận lợi để người chơi hành động.
Chu Khiêm đã mua một kính viễn vọng trong trò chơi, lúc này cậu lấy ra để quan sát tòa cao ốc trên trục đường chính thứ hai.
Hiện giờ cậu chỉ biết tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong đó, nhưng không hề biết cụ thể ở chỗ nào.
Rồng con bị bắn chết tại vị trí cách cổng vào khoảng hai trăm mét.
Đó là một con đường khá bằng phẳng, cũng có đèn đường.
Theo lí mà nói thì phạm vi tầm ngắm của tay súng bắn tỉa phải rất rộng, nhưng vừa nãy cậu quan sát thì đã phát hiện ra rồng con vừa xuất hiện tại vị trí có ánh đèn mới bị tay súng phát hiện và bắn chết.
Trước đó khi hành động trong bóng tối, nó không hề bị tay súng phát hiện
Như vậy, thông qua rồng nhỏ, Chu Khiêm có thể xác nhận được một việc: Chỉ cần người chơi vẫn luôn tránh đi ánh đèn, thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm.
Lúc này, mục đích Chu Khiêm dùng kính viễn vọng quan sát không phải là tìm ra vị trí của tay súng mà là xem xét hoàn cảnh xung quanh tòa nhà.
Cậu đang tìm kiếm một thứ.
Một lát sau, cậu đã thấy thứ mình muốn tìm.
Thông qua ánh đèn đường có thể nhìn thấy rõ, bên đường có rất nhiều lá bùa màu vàng, mà trên đường có rất nhiều chỗ màu sắc đậm hơn, giống như bị hắt sơn, hoặc là phải nói là bị hắt… máu chó.
Xem ra, tình tiết máu chó và lá bùa trong phó bản này quả nhiên có ý nghĩa nào đó.
Tất cả người trong thành phố đều bị quân S gϊếŧ chết.
Tất quả quỷ trong thành phố đều có thù hận sâu sắc với quân S.
Cho nên lúc trước quân S không dám tiến vào là vì sợ hãi những vong hồn trong thành phố.
Bọn chúng để lại hai đứa bé Đại Sấu và Tiểu Bàn của thành phố Bách, một mặt muốn dùng bọn chúng dẫn dụ đội Liệp Ưng đang ẩn nấp, diễn một vở tuồng tự tàn sát lẫn nhau, một mặt là muốn để hai đứa trẻ không bị quỷ hồn thù hận dùng bùa và máu chó phong ấn quỷ hồn, đến khi tất cả quỷ hồn bị phong ấn chúng mới dám tiến vào.
Lúc trước Chu Khiêm đã suy đoán trong nội thành có lẽ không có quân S.
Tuy cậu đoán sai nhưng cũng không cách chân tướng là bao.
Sau khi rồng con bị bắn chết cùng với những lá bùa cậu nhìn thấy, cậu có thể đưa ra một suy đoán chính xác hơn.
Số lượng lớn quân S thực sự vẫn ở bên ngoài thành phố, số quân S xâm nhập vào trung tâm thành phố rất ít. Hơn nữa nơi bọn chúng ẩn nấp nhất định có rất nhiều máu chó và lá bùa, nhằm đảm bảo bọn chúng không bị quỷ hồn cắn xé.
Từ đó có thể suy đoán, chỉ cần ven đường có bùa và máu chó, gần đó nhất định sẽ có mai phục.
Nếu có tòa nhà nào có lượng lớn lá bùa vây quanh, đặc biệt là tòa nhà tương đối cao, thích hợp mai phục thì có thể chắc chắn trong đó nhất đinh có một đến hai tổ bắn tỉa.
Ngược lại, nếu tòa nhà nào không có mấy thứ này thì chứng tỏ nó an toàn.
Sau khi quan sát tòa cao ốc trên trục đường chính số hai. Chu Khiêm bắt đầu cầm ống nhòm quan sát các tòa nhà xung quanh cậu.
Lát sau,
“Ầm!” “Ầm!”
Tiếng nổ liên tục vang lên.
Chu Khiêm biết, đó là “vòng an toàn“ bên ngoài cùng phát nổ.
Cậu quay đầu nhìn, thoạt nhìn giống như cả trục đường chính đều bị bao phủ bởi lớp khói mù mịt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, quân S không hề đánh bom tất cả tòa nhà. Nếu cả con phố đều chìm trong biển lửa, trong thời gian ngắn bọn chúng cũng không thể xuyên qua biển lửa để vào trung tâm thành phố.
Bọn chúng chủ yếu đánh bom những tòa nhà lớn.
Sau tiếng bom nổ là hàng loạt tiếng súng ‘pằng’ ‘pằng’ ‘pằng’, chúng nổ súng vào từng nhà từng hộ để đảm bảo không có cá lọt lưới.
Như vậy, chờ quân S quét sạch các cửa hàng, nhà dân trong và xung quanh khu phố vẫn còn cần chút thời gian.
Điều này quả thật đã tạo cơ hội cho người chơi chạy sang trục đường chính thứ hai.
Chu Khiêm thu hồi tầm mắt, nhìn tòa nhà gần mình nhất.
Đó là một quần thể kiến trúc mang phong cách trung quốc điển hình, có sân, có lầu các, giống như một rạp hát.
Sau khi xác nhận ở cửa không có bất kỳ lá bùa nào, Chu Khiêm nhảy xuống khỏi cây, tránh đi ánh đèn không để nó chiếu vào người, mò mẫm đi tới đó.
Cậu không đi vào ngay mà đi gần một vòng xung quanh rạp hát để xác nhận.
Một lát sau, sau khi xác nhận xong, Chu Khiêm mới đi vào.
Sau khi vào trong, Chu Khiêm nín thở nấp trong cái bóng của ván cửa, sau khi xác nhận không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, cũng không thấy đèn đuốc, cậu mới gửi tin nhắn và vị trí cho ba người đồng đội, đồng thời nhắc nhở bọn họ khi đi đường phải tránh lá bùa, máu chó và ánh đèn.
Chu Khiêm im lặng đứng trong bóng tối một lúc sau mới gọi rồng con thứ ba ra.
Một chiếc vảy rồng được vứt xuống đất, rồng con thứ ba xuất hiện.
Chu Khiêm cúi người ôm nó vào lòng, nhỏ giọng dặn dò gì đó.
Sau khi dặn dò, Chu Khiêm lại nhấn mạnh lần nữa: “Nghe rõ chưa? Đầu tiên là tìm ra anh trai của mi, tuy trước đó tao đã nói với nó tránh đi ánh sáng, nhưng giờ tao phát hiện những chỗ có bùa và máu chó có thể đều không an toàn.”
“Hai đứa mi hãy làm theo yêu cầu của tao, tránh đi ánh sáng, tránh đi nhà cao tầng, chỉ làm việc tao dặn dò ở những chỗ khác, một khi có nguy hiểm, lập tức rời đi. Sau đó hai đứa đến trung tâm thành phố gặp tao. Bọn mi có thể cảm nhận được hơi thở của tao, tìm được tao chứ?”
Lớp vảy trên người rồng con thứ ba nhạt hơn một chút, còn những chỗ khác thì giống hệt rồng con đầu tiên.
Nó ngoan ngoãn gật đầu với Chu Khiêm, sau đó mở cửa nhìn xung quanh, quay đầu vẫy tay với Chu Khiêm, rồi cứ thể nhảy đi tìm hơi thở của con rồng đầu tiên để tụ họp như lời dặn dò của chủ nhân.
Khoảng năm phút sau.
Tư Đồ Tình, Vân Tưởng Dung, Hà Tiểu Vĩ đều đến rạp hát tập hợp với Chu Khiêm.
Chu Khiêm nói ra suy đoán của mình cho ba người họ, sau đó bắt đầu lượt an bài thứ hai.
“Nhiệm vụ của chúng ta hiện giờ là đối phó với những tay súng ở vòng an toàn thứ hai.”
“Từ chỗ này đến trục đường chính số hai có hai con đường chính hướng nam và hướng bắc. Vậy đầu tiên chúng ta phải chia làm hai tổ, một đi hướng nam, một đi hướng bắc chia nhau hành động, mục đích là tìm ra những tòa nhà cao tầng nào có bùa và máu chó. Nhớ phải hành động trong bóng tối, không được để ánh đèn chiếu vào.”
“Mười lăm phút sau, chúng ta tập hợp tại đây, sau đó thảo luận tìm ra con đường an toàn nhất có thể tiếp cận tòa nhà mà tay bắn tỉa ẩn nấp. Sau đó tôi sẽ nói cho mọi người bước tiếp theo.”
Chu Khiêm nói xong, cùng mọi người nhanh chóng hành động.
Cậu và Hà Tiểu Vĩ đi hướng bắc, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung đi hướng nam.
Trên đường, những nơi không có ánh đèn rất ít, nên hai tổ đi thăm dò đại hình gần như đều trèo cây, chui vào nhà rồi quan sát từ ban công.
Trong đầu họ hình thành một tấm bản đồ 3D.
Mười lăm phút sau, hai tổ tập hợp tại rạp hát, chia sẻ kết quả mình quan sát được.
Sau khi thảo luận kỹ càng, bọn họ tìm được một con đường tương đối an toàn.
Năm phút sau, bốn người dựa theo con đường này từ từ lại gần một tòa nhà cao tầng.
Theo kết quả họ quan sát được thì tổng cộng có ba tòa nhà mà xung quanh có dấu vết lá bùa và máu chó.
Tòa nhà cao nhất là nơi tay súng đã bắn chết rồng con ẩn nấp, Chu Khiêm gọi nó là điểm A.
Còn cách đó hơn nghìn mét về phía đông và phía bắc đều có một tòa nhà tương đối cao, cậu gọi là điểm B và điểm C.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ba tòa nhà A, B, C đều có tay súng ẩn nấp. Ba điểm này gần như hình thành một tam giác đều, kiểm soát cả ba phương hướng.
Do vậy, đối với quân S thì bố trí như vậy có thể phòng bị kẻ địch đến từ ba phía đông, tây, bắc.
Vậy bọn chúng chỉ bỏ sót hướng nam.
Do đó, Chu Khiêm quyết định tiếp cận ba tòa nhà từ phía nam, sau đó phả hủy từng điểm một.
Bốn người lần mò trong bóng tối vòng ra phía nam của thành phố, quyết định đi về phía bắc, giải quyết tay súng ở tòa nhà A trước.
Nhưng khi bốn người đến khu nam lại không hề lập tức tiến lên vì Chu Khiêm đã ngăn lại.
“Khu vực phía nam không giống các khu vực khác toàn nhà và các con hẻm, chỗ này toàn đất hoang, ngoại trừ một ít vườn cây ăn quả thưa thớt thấp bé thì chỉ còn là bãi tha ma, gần như không có tòa nhà nào, rất bất lợi cho việc ẩn nấp.”
“Mấy tay súng của quân S nhất định cho rằng đội Liệp Ưng không dám nghênh ngang đi đường này, nếu không sẽ dễ dàng bị phát hiện. Do đó, trong tình huống tay súng của chúng có hạn, mới không đặt mai phục tại tòa nhà hướng này.”
“Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút. Biết đâu chỗ này chôn vùi bom mìn gì đó thì hậu quả không dám tưởng tượng. Cho nên…”
“Tôi giao dịch với mọi người ba chiếc ‘dây thừng bay’, chúng ta dựa vào cây ăn quả nhảy qua. Thứ này mới tăng giá, tận 200 đồng vàng một chiếc, tôi bán cho mọi người giá 150 đồng vàng, coi như khuyến mãi.”
Mọi người: “…”
Chu Khiêm không nhìn biểu cảm của ba người kia, dẫn đầu lấy ra một sợi dây thừng nói: “Đối với quân S thì vong hồn sẽ ăn mòn bọn chúng. Cho nên lát nữa chúng ta dừng tại vị trí cách tòa nhà A hai trăm mét không bị ánh đèn chiếu đến, sau đó hủy đi những lá bùa trên đất và rửa sạch máu chó trên các con phố xung quanh.”
“Điểm này tôi nghĩ kỹ năng của Hà Tiểu Vĩ và Tư Đồ Tình có vẻ thuận tiện.”
“Ba điểm A, B, C cách nhau khá xa, thuận lợi cho chúng ta đánh phá từng điểm một.”
“Vậy chúng ta bắt đầu từ điểm A – hành động thôi nào!”
Như vậy, bốn người tốn khoảng năm phút, dùng dây thừng bay vượt qua khu nam hoang vắng như bãi tha ma, lặng lẽ đi về hướng bắc tiếp cận tòa nhà A, dừng tại vị trí cách đó khoảng hai trăm mét.
Không lâu trước đó, rồng nhỏ vì bước vào vị trí có ánh đèn chiếu vào đã bị bắn chết.
Bốn người tìm một vườn cây để ấn nấp, đồng loạt nhìn hướng tòa nhà A.
Sau đó người đầu tiên hành động là Tư Đồ Tình.
Cô ta nhìn tòa nhà từ xa, dựa theo chỉ thị của Chu Khiêm, nhẹ nhàng lắc chuông một cái. Sau khi xác định không khiến cho tay súng chú ý, cô ta tiếp tục lắc vài cái, tiến hành sử dụng kỹ năng.
Ngay sau đó, trong phạm vi hai trăm mét phía trước tòa nhà đó bỗng dung xuất hiện vô số giọt nước, sau đó ngưng kết thành một lớp sương lặng lẽ rơi xuống đất.
Hà Tiểu Vĩ lấy đàn cổ ra, khẽ gảy, sóng âm cực nhỏ nhưng lại có lực ảnh hưởng không hề nhỏ. Một trận sóng âm vô hình nhanh chóng lan đến con phố phía trước tòa nhà, chớp mắt đánh tan lớp sương giá trên đất, đẩy nhanh tốc độ tan chảy của nó, sau đó Hà Tiểu Vĩ lại gảy đàn, một trận sóng âm điều khiển dòng nước vừa tan chảy rửa sạch con phố đó.
Vị trí xung quanh tòa nhà lập tức được thay đổi diện mạo, máu chó và lá bùa đều bị hủy sạch.
Tư Đồ Tình và Hà Tiểu Vĩ cất vũ khí của mình rồi từng người lấy súng ra, sau đó nhìn hướng Chu Khiêm.
Trong bóng đêm, Chu Khiêm híp mắt nhìn tòa nhà cao tầng, rồi ra hiệu tạm thời án binh bất động.
Hai người tạm thời không làm gì.
Chu Khiêm tiếp tục nhìn tòa nhà, trong bóng đêm, gương mặt nhìn nghiêng của cậu rất nghiêm túc và lạnh lùng.
Một lát sau, cậy nhìn thấy vị trí lầu ba có một gia đình bật đèn lên, một cô bé mặc váy đỏ xuất hiện tại ban công, trên mặt cô bé không có chút huyết sắc nào, rõ ràng là một con quỷ.
Sau khi nhà này bật đèn lên, giống như bị truyền nhiễm vậy, có vài nhà cũng bắt đầu bật đèn, sau đó hơn nửa tòa nhà đều sáng đèn. Ngoài ra, tòa nhà đó đột nhiên truyền ra rất nhiều âm thanh náo nhiệt, giống như có rất nhiều người đột nhiên sống lại vậy.
Sau khi máu chó và lá bùa biến mất, quả nhiên rất nhiều quỷ hồn bị phong ấn trong tòa nhà đó bắt đầu xuất hiện!
Lúc này, có một âm thanh cực kỳ hoảng sợ vang lên từ trong tòa nhà.
“Các người, các người không được lại đây!”
Sau đó là hàng loạt tiếng súng “pằng pằng pằng”.
Xem ra tay súng đó định dùng súng đối phó với quỷ hồn.
Nhưng hiển nhiên là không có tác dụng, ngay sau đó gã càng hoảng sợ thét lên.
Xem ra quỷ hồn quả nhiên có sức uy hϊếp rất lớn với quân S.
Đến lúc này, Chu Khiêm mới nhìn Tư Đồ Tình và Hà Tiểu Vĩ, gật đầu với bọn họ, ra hiệu chuẩn bị hành động.
Hai người gần như đồng thời cầm súng lên, nhắm vào hướng cửa của tòa nhà A.
Khoảng ba phút sau, thông qua ánh đèn đường, bốn người chơi có thể thấy rõ hai tay súng của quân S lần lượt bị quỷ hồn ép chạy ra ngoài.
Bọn chúng vừa chạy vừa rút bùa ra ném xuống đường.
“Hai đứa bé đó lúc trước chính là dùng những lá bùa này sao?”
“Đúng thế đúng thế! Tôi vừa nãy dùng một tờ, con quỷ trong phòng tôi lập tức biến mất! Có tác dụng đấy!”
“Được, vậy chúng ta lại rải bùa xung quanh tòa nhà, chờ lũ quỷ biến mất lại tiếp tục về vị trí!”
Nhưng bọn chúng không hề có cơ hồi trở lại rồi,
Khi tên đầu tiên cúi đầu ném bùa, “Pằng”! Tư Đồ Tình nổ phát súng đầu tiên, bắn trúng đầu gã.
Tên thứ hai hoảng hốt ngẩng đầu muốn chạy về tòa nhà ẩn nấp thì một tiếng súng nữa vang lên. “Pằng!” – Hà Tiểu Vĩ bắn trúng đùi tên đó.
Lần đầu tiên trong đời dùng súng bắn trúng người, hơn nữa là quân S đầy rẫy tội ác, Hà Tiểu Vĩ vô cùng kích động, nhân lúc tên đó ngã xuống, nhanh chóng bắn thêm một phát, vừa hay bắn xuyên qua lưng trúng tim tên đó khiến gã lập tức không còn nhúc nhích được nữa.
Hà Tiểu Vĩ thở dốc một lúc rồi nắm chặt súng, vô cùng kích động đi đến trước mặt Chu Khiêm, giống như muốn nhận được sự khẳng định từ cậu.
Chu Khiêm vỗ vai anh: “Ừ, làm tốt lắm. Tiếp tục duy trì nhé. Tiếp theo…”
Chu Khiêm híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn một hướng khác – đó là mục tiêu tiếp theo của bọn họ - tòa nhà B.
“Sau khi dọn dẹp hết tay súng ở ba tòa nhà A, B, C, chúng ta coi như làm chủ được vòng an toàn thứ hai rồi.”
“Tiếp theo, việc chúng ta cần làm thứ nhất là chiếm lấy súng và đạn trên người tay súng.”
“Thứ hai, làm mai phục ở vòng an toàn thứ hai để đối phó với quân S tý nữa đến đây, có thể gϊếŧ càng nhiều càng tốt.”
“Thứ ba, dùng biện pháp tương tự loại trừ quân S ở vòng thứ ba, cũng chính là những tòa nhà ở trung tâm thành phố. Sau khi tiêu diệt sạch tay bắn tỉa, chúng ta tìm xung quanh xem có vũ khí nào có ích không, ngoài ra, chúng ta phải tìm một địa hình có lợi, chiếm lấy dùng làm vị trí ngắm bắn của chúng ta.”
“Cuối cùng, chúng ta có thể ẩn nấp trong vị trí ngắm bắn, chờ quân S dẫn Khương Dư Thanh đến trước mặt chúng ta.”
Những lời này của Chu Khiêm khiến lòng nhiệt huyết của Hà Tiểu Vĩ sôi trào. “Oa, Chu Khiêm cậu thật là giỏi. Tôi thật sự rất kích động! Tôi cảm thấy việc chúng ta làm thật sự rất là nhiệt huyết!”
Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn Hà Tiểu Vĩ, cười nói: “Đừng vội. Phải chờ Khương Dư Thanh xuất hiện đã… Kế hoạch thực sự của tôi mới vừa bắt đầu thôi.”