Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 47.2: Sao ngươi lại ở đây?

Tiêu Lẫm không nói lời nào, ở trong dòng nước long trời lở đất, tận lực ổn định thân thể.

Ngu Khanh nói: “Xoáy nước mở rộng! Tị Thủy Châu sắp mất tác dụng, chúng ta mau đi thôi.”

Lúc này mọi người đều không nói nhiều, thừa dịp xoáy nước chưa lan đến, vội vàng bơi lên bờ.

Quý sư thúc biết mình phạm sai lầm, khi đi ngang qua Diệp Băng Thường, thuận tay cứu nàng ta, định bảo vệ nữ nhân của Tiêu Lẫm.

Trung tâm xoáy nước chỉ còn Tiêu Lẫm và Đạm Đài Tẫn, Tiêu Lẫm còn có thể tận lực ổn định cơ thể, Đạm Đài Tẫn không có võ công, sắc mặt hắn trắng bệch, sợ hãi cái chết làm hắn có vài phần hoảng loạn.

Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu, thấy những người ngoài xoáy nước đang dần lên bờ.

Ánh mắt hắn âm độc nhìn bọn họ.

Dạ ảnh vệ không chết thì tàn, không có ai có thể giúp hắn trong lúc này.

Cho đến khi hắn thấy một bóng dáng màu trắng, trên người thiếu nữ có hoa văn hiến tế xinh đẹp thần thánh, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời khúc xạ chiếu vào, trên người nàng có ánh sáng màu vàng đứt quãng, bơi về phía này.

Đám người Ngu Khanh gắng sức kéo Tiêu Lẫm đang ở trong nước ra, khả năng bơi của Tiêu Lẫm không kém, sử dụng nội lực, không ngờ có thể thực sự phá vỡ dòng nước, từ trong xoáy nước chui ra ngoài.

Ngu Khanh vui mừng khôn xiết: “Mau đi!”

Một đám người lần lượt rời đi, Tô Tô đang bơi lên bờ, nhìn thấy Diệp Trữ Phong bị dòng nước đánh hôn mê, nàng mím môi, tiện tay vớt hắn ta lên.

Xoáy nước không ngừng mở rộng, hơn nữa ở đáy sông còn có một đám thi yêu, mọi người liều mạng bỏ chạy.

Tô Tô vất vả leo lên trên bờ, ném Diệp Trữ Phong sang một bên, không khỏi ho khan một tiếng.

May mắn nơi bọn họ lên bờ cách binh lính của Đạm Đài Tẫn rất xa, vì vậy họ không phải đối mặt với sự bao vây của kẻ thù vào lúc này.

Quý sư thúc nằm liệt trên bờ: “Vô Lượng Thiên Tôn, hù chết bần đạo.”

Thấy Tiêu Lẫm lên bờ, Quý sư thúc cười nói: “Haha, ta biết tiểu tử con có bản lĩnh lớn mà.”

Tiêu Lẫm bất đắc dĩ cười.

Ngu Khanh đột nhiên hỏi: “Đạm Đài Tẫn đâu?”

“Xoáy nước.” Tiêu Lẫm nói: “Kiếm khí của ta tách Nhập Bạch Vũ và hắn ra, bây giờ Nhập Bạch Vũ không tìm thấy người.”

Ngu Khanh hỏi: “Vậy nên làm gì với đám thi yêu bây giờ?”

Tất cả mọi người đều lo lắng chuyện này, Tiêu Lẫm im lặng trong chốc lát, xòe tay ra.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một bông hoa lan trừ tà linh tinh.

Linh tinh kia hoàn mỹ vô khuyết, vừa nhìn đã biết rất trân quý.

Tô Tô ngẩn người: “Cái này ở trên người của Đạm Đài Tẫn à?”

Tiêu Lẫm gật đầu.

Quý sư thúc vui vẻ ra mặt, vui sướиɠ khi người khác gặp họa nói: “Tiểu tử kia muốn hại người, bây giờ không có trừ tà linh tinh, hắn chìm vào đáy sông, không nói đến xoáy nước, những con thi yêu ở đó sẽ nhào lên ăn tươi nuốt sống hắn.”

Ngu Khanh nghĩ tới đó nói: “Thứ hắn tạo ra, nếu không muốn chết, thì phải tự mình nghĩ cách tiêu diệt thi yêu.”

Tiêu Lẫm cũng có suy nghĩ này, nghe thấy nơi xa có tiếng bước chân sột soạt: “Chúng ta nên rời đi, người của Đạm Đài Tẫn ở bờ bên kia, nếu không đi, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Tô Tô nhìn khối trừ tà linh tinh trong tay Tiêu Lẫm, có chút buồn cười, đây có tính là tự làm bậy không thể sống không?

Đạm Đài Tẫn tạo ra thứ gϊếŧ người, bây giờ ngay cả hắn còn bị mắc kẹt ở đáy sông.

Điểm chết người chính là hiện tại mọi người đều hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, sẽ không đi cứu hắn.

Binh lính Đại Hạ ở cách đó không xa tiếp ứng, vài người lên ngựa, đi được vài bước, Tiêu Lẫm dừng một chút, vẫn không nhịn được quay đầu lại.

Ánh nắng chiếu xuống, thiếu nữ mặc y phục hiến tế, giương mắt nhìn bọn họ.

Tay cầm dây cương của hắn căng chặt: “Diệp tam tiểu thư, trở về cùng chúng ta đi.”

Bàng Nghi Chi nhìn thiếu nữ mặt mày sạch sẽ xinh đẹp, cũng vội vàng không thèm để ý nói: “Đúng vậy, phụ thân ngươi là Diệp đại tướng quân, ngươi theo chúng ta về Hạ Quốc, cũng là lẽ thường.”

Ngu Khanh gật đầu: “Diệp tam, mau đi thôi.”

Ngay cả Quý sư thúc cũng hất râu: “Tiểu nha đầu, ngươi còn thất thần làm gì? Tiểu tử kia là tên sát nhân cuồng ma, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi theo hắn?”

Diệp Băng Thường nghe vậy, ánh mắt tối lại.

Nàng ta ngẩng đầu, dịu dàng cười nói: “Đúng vậy, Tam muội muội, mọi người sẽ không trách muội.”

Tô Tô liếc nàng ta một cái, cười với mọi người, lộ ra mấy chiếc răng, bớt đi một chút lạnh lùng vô tình, lại thêm một chút ngây thơ vốn thuộc của Diệp Tịch Vụ.

“Cảm ơn mọi người, Tịch Vụ sẽ không quay lại Hạ Quốc với mọi người, ta còn có chuyện quan trọng cần phải hoàn thành. Trời cao đường xa, ngày sau gặp lại.”

Tiêu Lẫm mím môi, thấp giọng nói: “Nếu đã vậy, bảo trọng.”

Tô Tô vẫy vẫy tay với bọn họ.

Bàng Nghi Chi oán hận nhìn nàng một cái, thấp giọng mắng: “Nữ nhân ngốc không biết tốt xấu!”

Quý sư thúc tấm tắc thở dài: “Tiểu nha đầu.”

Tuy rằng tất cả không tán đồng việc nàng ở lại, nhưng mọi người không có ác ý với Tô Tô.

Nàng dũng cảm trượng nghĩa, nhiều lần cứu người, mọi người ở đây, cơ hồ đều từng được nàng giúp, không ai thật sự chán ghét nàng.

Diệp Băng Thường dựa vào xe ngựa, nhìn mặt trời bên ngoài đang dần lên cao, tay nắm chặt mành kiệu.

Sau một lúc lâu, nàng ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Từ lúc nào, Tam muội muội lại được mọi người tôn trọng như vậy? Diệp Tịch Vụ năm trước còn đẩy nàng ta xuống nước, vẻ mặt ác độc, dường như đã ở rất xa.

*

Đạm Đài Tẫn chìm vào đáy sông.

Nước sông Mạc Hà sâu thẳm, nước đã dâng cao gấp vài lần mấy ngàn năm trước, đã nhấn chìm nhiều thành trì ở lân cận.

Nước sông lạnh băng vây quanh hắn, ban đầu hắn còn bình tĩnh, nhưng khi thấy một con thi yêu chạy như bay đến chỗ hắn, hắn sờ bên hông, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Khối trừ tà linh tinh trân quý nhất của Di Nguyệt tộc không thấy nữa!

Tốc độ thi yêu nhanh nhẹn, ở dưới dòng nước mãnh liệt cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Người sống ở dưới nước bất tri bất giác cũng chỉ còn mình hắn, bản năng muốn sống làm hắn vốn đang kiệt lực cũng cố gắng hết sức bắt đầu bơi ngược hướng với thi yêu.

Nhưng mà bên kia, không ngờ cũng có một con thi yêu xuất hiện.

Hắn mím môi tái nhợt, hiếm khi thấy có chút hoảng sợ.

Hắn vội vàng tìm kiếm đồ vật trên người, nhưng trên người hắn trừ bỏ trừ tà linh tinh, đã sớm không có Linh Khí có thể đối phó với mấy thứ này.

Lúc hắn xuống nước đã bố trí thế cục này với mấy lão đạo kia.

Mặc dù không luyện ra được yêu giao, nhưng có thể tạo ra thi yêu cũng không tồi.

Đây sẽ là đội quân không gì địch nổi, có thể giúp hắn đánh Đại Hạ, nhưng không ngờ tới, người đầu tiên mà thứ yêu vật không có thần trí này đối phó lại chính là hắn.

Mắt thấy cánh tay thi yêu sắp chạm vào hắn.

Thần sắc hắn lạnh băng, nhắm mắt, cũng không có gì hối hận, chỉ là cảm thấy không cam lòng, không kéo thêm được mấy cái đệm lưng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến máu của mình có thể khắc chế yêu vật, cùng lắm thì chờ thi yêu làm hắn bị thương, hắn sẽ chơi chết mấy thứ này.

Cho dù Đạm Đài Tẫn biết điều này không thực tế, Mạc Hà lớn như vậy, máu của hắn chỉ một lát đã tan ra, làm sao gϊếŧ được đám thi yêu đông đảo này.

Ngay sau đó, thi yêu bị một người đá văng.

Góc áo hắn được người nhẹ nhàng kéo lấy, hắn trợn mắt, chỉ thấy thiếu nữ bơi về phía mình.

Nàng rẽ nước, váy áo màu trắng tỏa ra ở dưới nước, xinh đẹp đến không tưởng nổi.

Thiếu nữ liếc hắn một cái, đôi tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy quần áo của hắn, dường như không muốn nói chuyện với hắn, kéo nhẹ hắn, ý bảo hắn rời đi cùng nàng.

Đạm Đài Tẫn chưa bao giờ nghĩ rằng dưới tình huống này vẫn có người tới tìm hắn.

Hắn im lặng nhìn nàng, nhấp môi nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

“Đương nhiên là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó! Đồ khốn.”