Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 47.1: Đồ khốn

Người đầu tiên cảm thấy có điều gì đó không ổn là Quý sư thúc.

Nước chảy càng lúc càng nhanh, nước sông vốn sạch sẽ lại lan tỏa một cỗ tử khí như có như không.

Quý sư thúc vừa cúi đầu thì thấy ngón tay của một thi thể đạo sĩ giật giật.

Sắc mặt Quý sư thúc biến đổi: “Không tốt, đi mau! Người chết hấp thu oán khí biến thành thi yêu.”

Tô Tô ngẩn người, cũng nhìn về phía thi thể các đạo sĩ.

Quả nhiên, vốn tưởng rằng oán khí sẽ tiêu tán, nhưng giờ phút này chúng lại xáo trộn, chui vào thi thể các đạo sĩ.

Cũng không biết những tên yêu đạo này tu luyện pháp thuật gì, thân thể bọn họ có thể chứa đựng oán khí, bị oán khí chi phối đứng lên.

Khi còn sống, bọn họ biết một ít pháp thuật, giờ phút này trên mặt từng người lộ ra nụ cười quỷ dị, nhào tới chỗ mọi người.

Quý sư thúc lấy phất trần đập vào đầu thi yêu, một tiếng “Ong” vang lên.

Ông chửi ầm lên: “Thân thể thứ này còn cứng hơn sắt!”

Quý sư thúc thông hiểu kỳ môn bát quái, trên con đường tu luyện cũng có chút môn đạo, nhưng ông giống Ngu Khanh, sức lực không lớn.

Tốc độ thi yêu quỷ dị, dường như là bay lại đây, bắt được tay cầm phất trần của ông.

Quý sư thúc đột nhiên bị thi yêu đánh gục xuống đất, kêu lớn, muốn lấy lá bùa cũng đã không kịp.

Quý sư thúc muốn mắng người, thi yêu miệng to đầy máu đã ở ngay trước mắt, ông hô to: “Đạo hữu thủ hạ lưu tình! Đều là người một nhà, người một nhà!”

Đạo sĩ thi yêu nơi nào còn nhớ rõ ông là người một nhà, há miệng muốn ăn ông.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay trắng nõn túm chặt đầu tóc thi yêu, túm nó ra, sau đó một thanh kiếm gỗ đào đâm vào trái tim thi yêu, thi yêu ngã xuống.

Quý sư thúc thấy Tô Tô, mồ hôi đầy đầu, chân cũng mềm nhũn: “Cảm ơn nha đầu.”

Tô Tô nâng ông dậy, nôn nóng nói: “Tiên sinh, ngài biết cách gϊếŧ bọn chúng không?”

“Biết biết, bần đạo vừa rồi chưa kịp phản ứng, mới mắc mưu của bọn họ.”

Tô Tô nói: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Quý sư thúc khó coi: “Có người dùng tà vật đưa oán khí vào trong thi thể, để bọn họ gϊếŧ người.”

Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, oán khí nấn ná ở đáy sông Mạc Hà mấy ngàn năm, uy lực không nhỏ.

Một nơi khác, tình huống của Ngu Khanh không tốt lắm, hắn ta đỡ trái hở phải né tránh thi yêu chạy như bay ở dưới nước. Trong miệng mắng: “Đây toàn là cái thứ gì thế!”

Da dày thịt béo, đánh một chút cũng không có việc gì.

Lúc trước Tô Tô đánh chết lão đạo, huỷ hoại phệ hồn cờ, bây giờ cũng có chút hết sức.

Nếu không phải đang ở dưới nước thì giờ phút này đoán chừng cả người nàng đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh.

Thi yêu thành hình bất ngờ, không kịp phòng ngừa, trong lúc nhất thời mọi người đều bị thi yêu cuốn lấy.

Càng đáng sợ hơn là người bị thi yêu gϊếŧ chết, nháy mắt cũng bị oán khí đáy sông xâm lấn, bắt đầu đứng lên gϊếŧ người.

Thi yêu lúc trước bị Tô Tô dùng kiếm gỗ đào gϊếŧ chết, vậy mà cũng lung lay đứng lên!

Ngu Khanh: “ĐM!”

Lần này tất cả mọi người đều xong đời, chưa được bao lâu, toàn bộ đáy sông đều là địch!

Khóe mắt Quý sư thúc thoáng liếc qua, nhìn thấy tên khốn Đạm Đài Tẫn kia đang được Nhập Bạch Vũ hộ tống, đi lên trên bờ.

Thiếu niên quay đầu lại lạnh lùng cười, trong nụ cười tràn ngập ác ý.

Thi yêu không công kích đám người Đạm Đài Tẫn, coi như không nhìn thấy bọn họ.

Ánh mắt Tiêu Lẫm hơi trầm xuống, phản ứng rất nhanh: “Quý sư thúc, trên người Đạm Đài Tẫn có đồ vật trừ tà!”

Quý sư thúc nói: “Không thể để bọn họ đi được! Tiêu Lẫm, ta yểm hộ con, con và Băng nha đầu giữ chân bọn họ. Tên khốn độc ác kia khẳng định có biện pháp phá giải.”

Nếu mấy thứ này lên bờ không biết sẽ gϊếŧ bao nhiêu người!

Nếu Đạm Đài Tẫn đưa chúng nó đến Đại Hạ quốc, vậy thì đây chính là một đội quân đao thương bất nhập.

Tiêu Lẫm cũng biết tính nghiêm trọng, không nói hai lời, ôm Diệp Băng Thường đuổi theo.

Sắc mặt Diệp Băng Thường trắng bệch dựa vào l*иg ngực hắn, nghĩ nghĩ, đặt Hộ Tâm Lân vào tay Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm ngừng lại, sờ sờ tóc nàng ta.

Hộ Tâm Lân vừa vào tay Tiêu Lẫm, lập tức phát ra ánh sáng trắng lóa mắt, giây lát đã mang bọn họ đuổi kịp Đạm Đài Tẫn.

Nhập Bạch Vũ nói: “Bệ hạ!”

Đạm Đài Tẫn quay đầu lại, thấy Hộ Tâm Lân trong tay Tiêu Lẫm, có vài phần thèm nhỏ dãi.

Hắn liếʍ liếʍ môi, ra lệnh: “Dạ ảnh vệ đâu, gϊếŧ Tiêu Lẫm.”

Mấy tên Dạ ảnh vệ lập tức xuất hiện quanh hắn, ngăn cản Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm nâng kiếm đón nhận, võ công của y mạnh hơn Dạ ảnh vệ không ít, giờ phút này còn có Hộ Tâm Lân, cũng không thấy tốn sức.

Nhập Bạch Vũ vừa thấy, lập tức gia nhập với Dạ ảnh vệ, tình huống của Tiêu Lẫm lập tức trở nên không xong.

Tiêu Lẫm mang Diệp Băng Thường tránh thoát mũi tên nhọn, đưa Hộ Tâm Lân cho nàng ta: “Trốn cho kĩ.”

Diệp Băng Thường mím môi, vội vàng đọc chú ngữ, cầm Hộ Tâm Lân công kích Dạ ảnh vệ.

Loại bảo vật cấp bậc này nàng ta không dùng quen, nhưng Tiêu Lẫm là cao thủ, chỉ cần Dạ ảnh vệ có một chút sơ hở, ngay lập tức có thể phản sát.

Nhập Bạch Vũ rút lui đến trước mặt Đạm Đài Tẫn: “Bệ hạ, chúng ta nên gϊếŧ nữ nhân kia trước.”

Đạm Đài Tẫn nhìn Diệp Băng Thường một cái, nhíu mày.

Hắn theo bản năng nói: “Không được.”

Không bao lâu sau, Tô Tô và Quý sư thúc cũng đuổi tới, sau lưng là một đám thi yêu ồ ạt đuổi theo.

Quý sư thúc lớn tiếng kêu: “Tiêu Lẫm, trên người bọn họ có vật trừ tà, mau cướp lấy!”

Tiêu Lẫm hiểu ý, vừa sờ bên hông Dạ ảnh vệ đang bị thương, quả nhiên lấy ra một linh tinh trừ tà màu vàng, hắn giơ tay ném cho Quý sư thúc.

Quý sư thúc cười haha, bẻ nó thành mảnh nhỏ, chia cho những người xung quanh.

Tô Tô cũng lấy được một khối, nàng nhẹ nhàng thở ra, thứ đồ chơi này đúng là có thể trừ tà.

Ít nhất thi yêu sẽ không tấn công bọn họ.

Thi yêu đuổi tới gần, đột nhiên trở nên mê mang, tiếp tục lắc lư ở đáy sông.

Tô Tô nói: “Không thể để cho bọn chúng đi ra ngoài.”

“Đây là đương nhiên.” Quý sư thúc nói: “Nguyên nhân sâu xa nhất chắc chắn ở trên người Đạm Đài Tẫn.”

Kẻ địch đuổi theo, Nhập Bạch Vũ lập tức cảm thấy không ổn.

Linh tinh rừ tà bị bọn họ lấy được một miếng, thi yêu sẽ không còn là uy hϊếp, hơn nữa trong tay Diệp Băng Thường có Hộ Tâm Lân, Đạm Đài Tẫn ngược lại trở nên yếu thế hơn.

“Bệ hạ, chúng ta cần phải rời đi.”

Đạm Đài Tẫn nhanh chóng quyết định: “Đi!”

Quý sư thúc reo lên: “Tiêu Lẫm, đừng để chúng chạy.”

Trường kiếm của Tiêu Lẫm vừa chém ra, dòng nước đột nhiên đong đưa.

Quý sư thúc tung ra một tấm bùa đuổi nước giúp hắn, tấm bùa ở trong nước mang theo ánh sáng màu lam yếu ớt, giây lát, dòng nước bắt đầu biến thành xoáy nước lớn, kéo Đạm Đài Tẫn và Nhập Bạch Vũ đang chuẩn bị bước lên cầu thang đi lên bờ vào xoáy nước.

Nhưng mà xoáy nước càng khuếch đại lại càng lớn, không chỉ có người của Đạm Đài Tẫn, ngay cả Tiêu Lẫm ở giữa cũng bị cuốn vào trong đó.

Ngu Khanh: “……”

Tô Tô: “……”

Quý sư thúc xấu hổ: “Tiêu Lẫm sư điệt, sư thúc không cố ý.”