Sau khi Tô Tô đi ra không lâu, Tiêu Lẫm, Diệp Băng Thường và Bàng Nghi Chi cũng lần lượt ra ngoài.
Giống như Tô Tô, thời khắc Bàn Nhược Phù Sinh kết thúc, tất cả mọi người đều khôi phục ý thức của mình, vậy nên sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.
Bàng Nghi Chi nhìn Tô Tô, miệng mấp máy nhưng không nói nên lời.
Trong trí nhớ của Tang Hữu, Tang Tửu cứu hắn. Hắn đến Tây Hà thành tân Trai Vương, còn muội muội, một mình mang theo thù hận của trai tộc, hồn phi phách tán.
Về sau hắn chạy đến động phủ của Minh Dạ, nhưng lại chậm một bước, không nói Tang Tửu, ngay cả Minh Dạ cũng không thấy.
Tiêu Lẫm gắt gao mím môi, tình cảm bây giờ của hắn là phức tạp nhất, là Thiếu Sư, ở trong trí nhớ hắn đã thích Trai công chúa.
Tình cảm của Thiếu Sư cũng không mãnh liệt, nhưng lại giống một vò rượu ủ lâu năm, thời gian dài cũng chưa từng biến mất.
Trừ bỏ Tiêu Lẫm, trên đời không có ai hiểu tâm sự của hắn.
Sắc mặt Diệp Băng Thường trắng bệch, nàng ta cũng không ngốc, tất nhiên hiểu rõ Thiên Hoan trong Bàn Nhược Phù Sinh, những chuyện nàng ta làm đều không phải chuyện tốt.
Thân thể nàng ta lung lay, Tiêu Lẫm đỡ nàng ta.
Nước mắt Diệp Băng Thường đọng ở khóe mi, nhẹ giọng nói: “Điện hạ.”
Tiêu Lẫm thở dài, vỗ vỗ sống lưng nàng ta an ủi: “Không có việc gì.”
Diệp Băng Thường lắc đầu, nàng ta đi đến trước mặt Tô Tô, khiêm tốn hành lễ: “Tam muội muội, là ta không tốt, ở Bàn Nhược Phù Sinh ta không thể khống chế hành vi của Thiên Hoan.
Tam muội muội có thể tha thứ cho ta được không?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Tô Tô.
Gương mặt trước mắt và Thiên Hoan dần hòa vào nhau, thật khiến người ta tức giận.
Bàn Nhược Phù Sinh quá mức chân thực, Tô Tô rất khó cho nàng ta sắc mặt tốt.
Tô Tô hoài nghi nhìn Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường nhìn qua vô cùng tự trách, nàng ta tự nhiên hào phóng xin lỗi, không chỉ có Tô Tô không nghĩ đến, ngay cả Câu Ngọc cũng không nghĩ đến.
Câu Ngọc lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ta đã đoán sai?”
Mặc kệ Thiên Hoan đã làm gì, Diệp Băng Thường cũng nói đúng, nàng ta thật sự không phải Thiên Hoan, Tô Tô không có lý do gì trách nàng ta.
Tất cả mọi người đều nhìn, Tô Tô bình tĩnh nói: “Đại tỷ nói đùa, ta đương nhiên sẽ không trách đại tỷ.”
Diệp Băng Thường liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng không giống Tang Tửu, không điên cuồng ồn ào làm trò trước mặt mọi người, hận không thể lại đây bóp chết mình, ánh mắt cũng vi diệu vài phần.
Tam muội muội… thật sự đang dần trưởng thành.
Tiêu Lẫm khẽ thở dài, biết rõ mình không phải Thiếu Sư, Tô Tô cũng không phải Tang Tửu.
Hắn dời tầm mắt, nắm tay Diệp Băng Thường.
Tay Diệp Băng Thường lạnh lẽo, Tiêu Lẫm truyền cho nàng ta một chút nội lực.
Diệp Băng Thường ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Tiêu Lẫm chưa từng chú ý tới Tô Tô, Diệp Băng Thường nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại nàng ta cũng không dám mạnh mẽ thu hồi Hộ Tâm Lân, đành phải nhịn xuống lo lắng, yên lặng đứng ở bên cạnh Tiêu Lẫm.
Nhập Bạch Vũ gắt gao nhíu mày: “Tại sao các ngươi đã ra ngoài mà bệ hạ còn chưa ra?”
Hắn trung thành và tận tâm, nhìn thấy tình huống này cực kì lo lắng.
Quý sư thúc còn cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, vui sướиɠ khi người gặp họa: “Nói không chừng đã chết trong Bàn Nhược Phù Sinh, ác nhân cũng sẽ có ngày này.”
Nhập Bạch Vũ lạnh lùng liếc ông một cái, lập tức rút đao.
Diệp Trữ Phong tiến lên một bước, ngăn cản Nhập Bạch Vũ: “Ngọc kính và Hộ Tâm Lân còn trên không trung, bệ hạ sẽ không có việc gì.”
Quý sư thúc khoa trương tránh ở phía sau Tiêu Lẫm, Nhập Bạch Vũ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Ngọc kính trên không trung.
Câu Ngọc hỏi: “Tiểu chủ nhân, lúc người đi đã ném cái gì cho Minh Dạ vậy? Là tất cả những chuyện từ trước đến giờ Tang Tửu làm cho Minh Dạ hả?”
Tô Tô ngẩng đầu nhìn Hộ Tâm Lân lung linh rực rỡ, lắc đầu.
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Là sơ tâm của một kẻ ngốc.”
Có được hay không, phải xem viên ngọc trai kia.
*
Ký ức của Minh Dạ là dài nhất.
Sau khi Tang Tửu chết, không ai có thể tìm được hắn.
Có người nói hắn đã vượt qua lôi kiếp, phi thăng rời đi.
Lại có người nói hắn đã chết ở trong lôi kiếp.
Yêu nữ Tang Tửu dần dần bị người lãng quên, nhưng cuối cùng, người nhớ rõ nàng lại là người đã từng ghét nàng nhất.
Minh Dạ không sụp đổ, ngược lại, bắt đầu từ ngày đó, hắn vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhặt vỏ trai vỡ vụn và ngọc trai màu trắng lên, mang chúng nó đi khắp nơi tìm kiếm chủ nhân của nó, hỏi thăm cao nhân.
Tang Tửu có thể nuôi dưỡng ấu trai một lần nữa, nói không chừng hắn cũng có thể giúp Tang Tửu sống lại.
Đạm Đài Tẫn muốn Giao thành ma, vậy nên cất bước đuổi theo hắn.
Nhưng mà thượng cổ đại năng đã biến mất, người lợi hại nhất trong thiên địa bây giờ chỉ còn Minh Dạ.
Chính hắn còn không thể cứu Tang Tửu, sao có thể trông cậy vào người khác cứu Tang Tửu?
Hắn đi rất nhiều năm, thần văn giữa trán sớm đã không thấy, hắn dựa vào tu vi mấy vạn năm, mang vỏ trai nhỏ đi qua tam giới.
Sau khi tìm được những người có thể tìm, bọn họ đều lắc đầu với hắn.
Về sau có một ngày, Minh Dạ gặp được một tiên nhân đang hấp hối.
Tiên nhân ngồi dưới gốc cây, chờ hóa hình.
Trời mưa rất lớn, Minh Dạ im lặng đi đến, biến ra một túp lều cỏ cho tiên nhân.
Tiên nhân mở to mắt, nhìn hắn, rồi nhìn vỏ trai vỡ vụn trong tay hắn.
“Ta có biện pháp giúp ngươi sửa nó.”
Minh Dạ tuyệt vọng đã lâu, vốn không ôm kỳ vọng, nghe vậy môi run rẩy: “Ta nên làm gì?”
Tiên nhân nói: “Vạn vật tương sinh tương khắc, đầu tiên ngươi phải biết, vì sao vỏ trai nàng lại vỡ. Loại trai yêu này, lúc tu luyện, đầu tiên là rèn đúc thân xác bảo hộ chính mình.
Nhưng trai yêu trong tay ngươi, thân xác nàng bị Nhược Thủy hòa tan đã trở nên yếu ớt bất kham, cuối cùng mới bị tan thành mảnh nhỏ.
Do nhược thủy gây ra, muốn khôi phục thì phải tìm được Tức Nhưỡng, loại bỏ ảnh hưởng mà Nhược Thủy mang đến.”
Tiên nhân lắc đầu nói: “Nhưng mà cho dù vỏ trai có khôi phục, thì nàng cũng sẽ không trở về, hồn phi phách tán, thật đáng thương.”
Ngón tay Minh Dạ run kịch liệt, Nhược Thủy?
Một trai yêu như Tang Tửu, tại sao lại nhảy vào Nhược Thủy? Không ai rõ hơn hắn.
Hắn vốn tưởng rằng nhờ vào cơ duyên trùng hợp nên mới ra khỏi Nhược Thủy, lại đúng lúc Tang Tửu nhặt được hắn.
Nhưng trước đó lại là Tang Tửu nhảy vào trong Nhược Thủy, nơi vạn vật không thể sông, vừa khóc vừa tìm hắn.
Khi vỏ trai bị hòa tan, nàng phải đau đớn cỡ nào?
Đạm Đài Tẫn ngồi xếp bằng trong mưa, thấy sắc mặt tên phế vật kia lại trắng bệch.
Hắn không kiên nhẫn nói: “Ngươi còn muốn ở lại chỗ này bao lâu? Nếu đã không tìm thấy nàng, từ bỏ là được.
Chỉ cần ngươi nguyện ý, quyền lực, sức mạnh trong thiên hạ này đủ để ngươi thích làm gì thì làm.”
Minh Dạ cũng không thèm để ý đến hắn, đứng dậy rời đi.
Cũng may Bàn Nhược Phù Sinh sắp sụp xuống, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đạm Đài Tẫn mắt lạnh nhìn Minh Dạ, mười năm đầu, người đó tìm được Tức Nhưỡng, dính vỏ trai vỡ nát lại. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy tên Tiên quân thanh lãnh kia cười, mặt mày hắn nhu hòa, nhẹ nhàng sờ vỏ trai nhỏ, lúc không khí trong lành, còn mang nàng ra phơi nắng.
Giống như nàng chưa hề chết vậy.
Hắn tìm giao tiêu làm quần áo cho nàng.
Thu thập những viên ngọc đẹp, giống như muốn đền bù trăm năm trước.
Một người tự quyết định, nhìn qua thật buồn cười cũng thật thê lương.
Không bao lâu, hắn thấy ấu trai được sinh ra giữa sông, mang theo vỏ trai nhỏ trống rỗng, hắn đến Tây Hà.
Tây Hà vui vẻ phồn vinh, Minh Dạ im lặng hồi lâu, thường xuyên đến đây vào những lúc Tang Hữu không phát hiện, thanh lọc nước sông, mở đường sông, giúp tiểu trai sông mở ra thần trí.
Hắn không chê phiền khi làm chuyện này, cũng không biết đã làm bao nhiêu năm.