Hắn đi thẳng đến chỗ Bạng công chúa.
Hai người một đỏ, một trắng.
Nhìn thấy Minh Dạ, tất cả người tu tiên đều có tự tin.
“Tiên quân, không, Thần quân, gϊếŧ ma nữ này!”
“Đúng vậy, nàng sẽ chết không được tử tế, gϊếŧ nàng!”
Ở trong tiếng hô hoán của mọi người, Minh Dạ lại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạng công chúa.
Tô Tô sửng sốt.
Minh Dạ nói: “Mặc kệ nàng tin hay không, ta biết mọi chuyện trong bảy năm ở rừng trúc.”
Biết nàng đã từng cẩn thận từng li từng tí, lo sợ rụt rè nhưng không màng tất cả yêu ta.
Nàng chắc chắn không tin, nụ hôn ở giữa trán nàng, không phải vô ý, mà là cố tình.
Bạng công chúa cười lạnh nói: “Vậy thì sao?”
Lôi kiếp quay cuồng.
Minh Dạ nhìn nàng, nói: “Tang Tửu, nàng từng hỏi ta, có thể rửa sạch tội nghiệt của nàng, giúp nàng quay lại chính đạo hay không, ta hiện tại trả lời nàng, có thể.”
Minh Dạ đột nhiên cười, suốt 160 năm, lần đầu tiên hắn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ như vậy.
“Lấy thần tủy của ta, đổi ma cốt của nàng.”
Từ nay về sau, nàng công đức thêm thân, còn ta nhận tất cả tội nghiệt.
Nàng sạch sẽ, làm tiểu tiên nữ cũng tốt, nguyện ý thành thần cũng được, đều không sao hết.
Khi lôi kiếp đánh xuống, tam giới u ám không ánh sáng, chỉ có một chỗ sáng lên.
Bọn họ thấy, Minh Dạ tiên quân gắt gao ôm ma nữ, muốn mượn lôi kiếp, thay long chuyển phượng, đổi thần tủy cho nàng.
Một khi thành công, hắn sẽ chết ở dưới lôi kiếp.
Thần văn giữa trán Minh Dạ ảm đạm, hắn gắt gao ôm chặt người trong ngực, không cho nàng tránh thoát, hắn thấp giọng nói: “Có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói với nàng, Tang Tửu, lần đầu tiên ta làm trượng phu của người khác, không biết cách thương nàng. Những năm gần đây, cũng không làm gì cho nàng, càng chưa từng đưa nàng một bó hoa hay một viên đá quý.”
Bạng công chúa trong ngực hắn, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Chờ ta bắt đầu hiểu, nàng cái gì cũng đều không cần nữa. Ta không bảo vệ tốt nàng, ta thực xin lỗi.”
Hắn sờ sờ gương mặt người trong ngực, sờ đến một tay nước mắt, hắn dừng một chút, dịu dàng nói: “Tang Tửu, nàng không phải là yêu, mà là tiên.”
Là trượng phu nàng không tốt, để nàng thành yêu, đọa ma.
Từng đạo lôi kiếp đánh xuống.
Bạng công chúa đè nén tiếng khóc, không ai có thể nghe thấy: “Nhưng ta không yêu ngươi, đã sớm không còn yêu ngươi.”
Thần văn của Minh Dạ hoàn toàn biến mất, hắn bình tĩnh nói: “Ta biết.”
“Ngươi không biết.” Nàng thấp giọng nói.
Hỏa Dương Đỉnh trong tay rơi xuống, Bạng công chúa nhổ ra từng ngụm máu tươi.
Minh Dạ muốn ôm nàng, lại phát hiện thân thể của nàng mềm như một vũng nước.
Bạng công chúa nhìn Minh Dạ đại kinh thất sắc, nhẹ giọng nói: “Ngươi cái gì cũng không biết, Minh Dạ.”
Nàng nhìn lôi kiếp trên bầu trời, Minh Dạ mất đi một nửa nguyên thần, đã sớm không có khả năng thành thần.
Hắn mạnh mẽ độ kiếp, chỉ để đem một chút thần tủy cho nàng.
Hắn có bao nhiêu, cho nàng bấy nhiêu.
Nhưng mà rất lâu về trước, lúc mà nàng nhảy xuống Nhược Thủy, nàng đã không bảo hộ thể xác của mình, nàng sớm nên chết rồi.
Có lẽ trước đó, nàng gặp hắn chính là sai lầm.
Nàng gϊếŧ nhiều người như vậy, Thiên Đạo đánh xuống lôi kiếp, nàng đã sớm tan thành mảnh nhỏ, phải dựa vào Khuynh Thế hoa màu xanh lục nàng mới chống đỡ được đến hiện tại.
Nhưng cũng chỉ đủ dùng đến lúc này thôi.
Thân thể Bạng công chúa, tiêu tán từng chút một.
Vẻ mặt nàng cũng không thống khổ, bàn tay giơ lên hư không, ngược lại nhẹ nhàng bật cười, chân thành, vui sướиɠ nói: “Phụ vương, người đến đón con.”
Chỉ trong nháy mắt khi Minh Dạ đυ.ng tới ngón tay nàng, Bạng công chúa đã hóa thành tro bụi, biến mất trong thiên địa.
Một cái vỏ trai nhỏ xinh trắng hồng rơi xuống, dễ dàng vỡ thành mảnh nhỏ.
*
Câu Ngọc ngưng tụ trên cổ tay Tô Tô, mắt thấy Tô Tô muốn rời khỏi Bàn Nhược Phù Sinh, Câu Ngọc phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Nhanh, tiểu chủ nhân, Bàn Nhược Phù Sinh sắp kết thúc!”
Tô Tô cần phải làm gì đó.
Điều này ảnh hưởng đến giao long nhiều năm sau dưới Mạc Hà, thành chính hay tà.
Tô Tô cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế cảm xúc của Tang Tửu, nàng hít sâu một hơi, nhanh tay lẹ mắt túm lấy viên ngọc trai màu trắng trên cổ Tang Tửu đang tiêu tán, ném vào trong mảnh vỡ.
Từ những mảnh vỡ, một viên ngọc trai trắng lăn ra.
Câu Ngọc nhìn Bàn Nhược Phù Sinh long trời lở đất, vội vàng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Trước khi đi, Câu Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy “Minh Dạ” lệ rơi đầy mặt đột nhiên thần sắc vặn vẹo.
Là ý thức của Đạm Đài Tẫn thức tỉnh, ý thức Đạm Đài Tẫn vừa tỉnh, biểu tình thống khổ của Minh Dạ nháy mắt biến thành biểu tình không thể tin được.
Hắn dừng một chút, lạnh lùng mà nói: “Thứ phế vật, vì một nữ nhân lại vứt bỏ sức mạnh tối cao.”
Hắn cũng phản ứng lại, quyết định của Minh Dạ liên quan đến giao long ngàn năm sau tại Mạc Hà.
Trước khi Bàn Nhược Phù Sinh sụp xuống, Đạm Đài Tẫn không chút để ý lau đi nước mắt thuộc về Minh Dạ ở trên mặt, cười lạnh nói: “Thành ma có gì không thể, có sức mạnh vô thượng, còn sợ không tìm được một nữ nhân?”
Câu Ngọc nhìn hắn lầm bầm lầu bầu: “……”
Cái này thật sự quá đáng.
Giây tiếp theo, Bàn Nhược Phù Sinh sụp xuống.
Câu Ngọc đi theo Tô Tô một chuyến này, hiểu rõ Bàn Nhược Phù Sinh là chuyện như thế nào ——
Thì ra không phải bọn họ lựa chọn trở thành người trong trí nhớ, mà là người trong trí nhớ, lựa chọn trở thành bọn họ.
Tang Tửu hy vọng mình dũng cảm kiên định như Tô Tô, không vì tình yêu mà cản trở bước chân, bảo hộ tộc nhân, nàng lựa chọn để Tô Tô trở thành mình.
Minh Dạ ngay từ đầu không hiểu tình cảm, hắn cảm thấy Đạm Đài Tẫn đi vào Bàn Nhược Phù Sinh không có tơ tình, chọn Đạm Đài Tẫn trở thành mình, muốn xem Đạm Đài Tẫn cũng không hiểu tình cảm giống mình sẽ lựa chọn như thế nào. Kết quả cuối cùng Đạm Đài Tẫn lại là kẻ điên, trong lòng chỉ có sức mạnh.
Thiếu Sư trong lòng đại nghĩa dịu dàng, cho dù là vì Yêu tộc, cũng sẽ lựa chọn Tiêu Lẫm tâm đầy trách nhiệm trở thành mình.
Tang Hữu miệng độc nhưng tâm địa mềm, tất nhiên là Bàng Nghi Chi không thể hiểu được lại tiến vào.
Còn Thiên Hoan……
Câu Ngọc nghĩ, cho đến hiện tại nó vẫn không hiểu, rốt cuộc Thiên Hoan nghĩ gì.
Đây là người duy nhất nó không nhìn thấu.
Mà Diệp Băng Thường đi vào, rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy?
Tuy rằng biết Thiên Hoan và Diệp Băng Thường không phải cùng một người, giống như Tô Tô vĩnh viễn sẽ không giống Tang Tửu, Câu Ngọc vẫn âm thầm cảnh giác với Diệp Băng Thường.
Bên ngoài Bàn Nhược Phù Sinh, Ngu Khanh, Quý sư thúc, Nhập Bạch Vũ và Diệp Trữ Phong, đều ngẩng đầu nhìn hai loại đồ vật đang tranh chấp trên không trung.
Vài người nối nhau đi ra Bàn Nhược Phù Sinh.
Câu Ngọc trêu chọc tiểu cô nương nhà mình: “Thế nào, tiểu chủ nhân, cảm giác như thế nào?”
Tô Tô nghĩ thầm, ở trong Bàn Nhược Phù Sinh, nước mắt của Bạng công chúa quá nhiều, khóc đến sọ não nàng cũng đau, nàng xoa xoa đôi mắt chua xót, một tình yêu độc hại, thật đúng là làm người khổ sở.
Trong lòng dường như còn tàn lưu cảm giác tuyệt vọng của Tang Tửu.
Nàng trả lời Câu Ngọc: “Cảm giác không tốt lắm, dù sau này ta có yêu một người, nhất định cũng sẽ không hèn mọn giống Tang Tửu.”
Người ta nếu vô tình, ta sẽ ra đi.
Đầu tiên phải là Tô Tô, sau đó mới là Tô Tô yêu người khác.
Có người xứng đáng được yêu, nhưng có người không đáng.