[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 40: Không có vô sĩ chỉ có vô sĩ hơn

"Mọi người nghĩ sao về việc này" - Thanh Nguyêt nhìn người nhà mình đưa ra ý kiến. Có lẽ cô đã bị thư ký Thiên thuyết phục nên chỉ còn chờ quyết định của người nhà cô thôi.

"Cô không ý kiến, con quyết định như thế nào bọn cô luôn ủng hộ"

Tuyết di đại diện mọi người lên tiếng, Thanh Nguyệt nhìn Hoàng Vân cùng Thanh Triệt đang nhìn cô cười trấn an có chút cảm động. Dù trước hay sau mạt thế mọi người đều đặt niềm tin nơi cô, kiếp trước cô đã phụ lòng tin mọi người, bây giờ cô sẽ không để quá khứ lập lại.

Mọi người còn đang tính bàn bạc kỹ hơn về việc lập căn cứ thì một thuộc hạ của họ đã tiến vào ngay cửa lớn thông báo.

"Lão đại. Có mấy người xuất hiện trước cổng nói muốn đòi lại công đạo cho con bọn họ"

Tên thuộc hạ vừa thông báo xong mọi người trong phòng nhất thời đều muốn…vác dao đi chém người?

"Để mình ra ngoài xem kẻ nào muốn chết" - Hoàng Vân tính tình khá nóng liền quơ kiếm nhật trên bàn đi ra ngoài.

"Tôi đi với cô"

"Sao anh thoát ra được?"

"Đó là kỹ năng của tôi. Cô muốn biết để vào phòng tôi chỉ cho"

"Im mồm. Muốn ra thì theo sau"

Cái tên Doãn Lãng không biết bằng cách nào đó lại thoát khỏi mớ vải trói hắn, vừa thò đầu ra từ trong phòng đòi đi theo ra ngoài giải quyết. Không biết là giải quyết hay đi xem trò vui nữa nhưng tên này nói nhiều quá Hoàng Vân cũng chịu không nổi đành bịch miệng lôi cổ hắn ra ngoài.

"…" - Hai cái kẻ này sao giống oan gia thế nhỉ?

"Hai cậu cũng ra ngoài luôn đi"

"Vâng"

Tử Hoàng nhìn thôi cũng biết hai kẻ kia chưa chắc làm được việc gì, thôi tốt nhất việc lúc nãy do Thanh Nguyệt giao hai người thì để hai người ra xem vậy.

Bốn người theo nhau đi ra cổng lớn, chân còn chưa tới cổng đã nghe tiếng gào khóc của mấy mụ đàn bà chanh chua, đôi khi lại có tiếng nức nở có chút nghẹn lại của thiếu nữ.

"Trời ơi ngó xuống mà coi. Tôi có mỗi đứa con gái thôi mà bây giờ nó chết rồi tôi biết sống làm sao?"

"Ông trời ơi, sao ông lại cho kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh"

Nghe tiếng thôi còn đỡ, khi bốn người ra tới cổng thì còn đáng sợ hơn, bốn người có quỳ có nằm có đứng khóc lóc trong đó có hai người phụ nữ cũng đã có tuổi lại nhờ bảo dưỡng nên da thịt vẫn còn căng bóng. Dù mạt thế trôi qua đã được một thời gian nhưng nhìn hai người có thể thấy không chịu khổ là bao nhiêu, quần áo thì diêm dúa lộ ra không ít da thịt. Có lẽ đã phải bỏ ra không ít để đổi lấy yên bình lúc mạt thế này.

"Mẹ à mẹ bình tĩnh. Chị đã đi rồi mẹ có chuyện gì con biết sống sao?"

Cô gái trẻ quần áo lộ trước lộ sau, trên da thịt còn để lại không ít dấu hôn ngâm. Đây chắc cũng là một trong những nạn nhân của bọn kia đi. Nhưng cứ nghe bọn người này khóc lóc quá mệt mỏi, một người có năng lực tích cực như Hoàng Vân đây cũng muốn bốc hoả.

"Câm miệng" - Hoàng Vân vậy mà bị tên Doãn Lãng chết tiệt đó cướp lời a - "Còn khóc những mấy người cũng đi theo hai người kia luôn đi"

Hoàng Vân nhìn cái tên Doãn Lãng nói nhiều kia bây giờ như biến thành một người khác vậy, đúng là không thể ngờ được a.

"Ông trời ngó xuống mà coi. Bọn bây gϊếŧ con tao rồi giờ còn muốn gϊếŧ luôn cả tao. Mày có giỏi thì gϊếŧ tao đi" - Người phụ nữ bị Doãn Lãng doạ nạt có chút sợ ngừng khóc nhưng sau đó như ăn phải máu gà phát tiết còn dữ dội hơn.

"Xẹt..." - âm thanh ngào khóc của người phụ nữ đó lập tức không còn, chỉ có hai mẹ con kia run sợ ôm lấy nhau.

"Đáp ứng cho bà ta rồi. Hai người có muốn đi chung luôn không?" - Doãn Lãng không biết lấy đâu ra dao nhỏ cứa ngang cổ người phụ nữ kia chết tươi, ánh mắt khát máu không quên nhìn về phía hai mẹ con kia.

"Mấy người...mấy người gϊếŧ chị tôi…đuổi bọn bảo kê đi…không còn ai bảo vệ chúng tôi… mấy người phải chịu trách nhiệm… phải nuôi bọn tôi"

Cô gái trẻ dù sợ hãi trước bọn họ nhưng vẫn dám lên tiếng đòi bọn họ chịu trách nhiệm. Dù mạt thế phải dùng thân thể để đánh đổi nhưng ít ra bọn họ còn cho cô cái ăn, bây giờ bọn người kia không còn, vậy mạt thế ai lo cho bọn cô đây?

"Cô nói cũng ngộ nhỉ? Không lẽ bọn chúng đem dao kề đến cổ rồi chúng tôi vẫn phải ngồi yên cho bọn chúng cứa? Còn nói gì mà chịu trách nhiệm, bản thân không chịu cần dao lên gϊếŧ tang thi thì mạt thế này không ai cứu nổi cô đâu"

Hoàng Vân nghe cô gái trẻ kia nói vô cùng chướng tai, ngay cả kiếm cũng không cần trực tiếp xăn tay áo bay lại lôi tóc cô gái kia kéo ra ngoài dạy dỗ. Mạt thế này ai mà không sợ? Nếu không phải nhờ có Thanh Nguyệt có lẽ cô cũng phải tự mình chiến đấu để dành sự sống chứ không như những người này chờ người khác đưa tay ra cưu mang mình.

"Bình tĩnh" - Doãn Lãng thấy Hoàng Vân không ngừng nắm tóc vả vô mặt cô gái kia vội lôi cô ra - "Đánh nữa là chết đó. Sao không một dao chém chết cho lẹ, đánh chi mỏi tay?"

"Ờ ha"

Hai kẻ xướng người hoạ làm hai mẹ con kia thấy đã run cầm cập, không ngờ họ lúc nãy nhìn thấy hai chàng trai kia có vẻ hiền lành dễ nói chuyện nên tính làm loạn để bọn họ chịu trách nhiệm. Ai ngờ đi ra ngoài hai người đó ra còn hai kẻ điên này nói chém là chém.

"Đưa bọn họ đi làm việc phụ các anh em. Không làm thì bỏ đói, ở đây không chứa những kẻ không làm mà đòi có ăn"

Doãn Lãng ôm Hoàng Vân lại ra lệnh cho Lâm Tiêu và Hoàng Vinh đi làm. Bây giờ là thời điểm đang thiếu nhân lực, mấy anh em còn đang cần người giúp đỡ, dù mấy người bọn bảo kê nuôi đa số đều không làm được gì nhưng vào tay bọn họ dù đá vẫn thành dao. Nếu mấy cục đá này không chịu sự điều khiển của bọn họ vậy diệt vẫn không muộn. Gϊếŧ gà doạ khỉ một người là được rồi.

"Nè, ngươi tính ôm đến khi nào?" - Hoàng Vân tức sắp xì khói rồi, gặp bọn vô sĩ ai ngờ cái tên này còn vô sĩ hơn dám chiếm tiện nghi của cô.