[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 39: Tự tạo căn cứ

"Nói đi, anh có chuyện gì?"

Vừa dụ được hai kẻ làm thay Thanh Nguyệt trở vào nhà đã thấy mọi người ngồi nghiêm túc trên bàn ăn. Cũng may ngôi nhà cách vách tường khá xa nếu không bọn bảo kê đập phá như vậy bên trong cỡ nào cũng sẽ có dư chấn.

"Em gái, anh là Doãn Lãng, là bạn rất rất thân của Tử Hoàng, rất vui được gặp em" - Doãn Lãng vuốt tóc dùng đôi mắt mị hoặc nhìn Thanh Nguyệt, nếu bây giờ có một cành hoa có lẽ hắn sẽ ngậm không chừng.

"Doãn Thanh Nguyệt"

"Ồ, cũng là họ Doãn này, chúng ta thật có duyên đó em gái. Hay anh nhận em làm em nuôi nha. Vậy Tử Hoàng sẽ là em vợ của anh rồi"

Cái tên Doãn Lãng chứ nói thao thao bất tuyệt ù cả hai tai.

"Em gái, anh nói này, em....á..."

"Nói nhiều quá" - Hoàng Vân có lẽ đã quá quen ở chung với cái đám người ít nói này nên khi có một tên cứ thao thao bất tuyệt liền dùng lôi hệ giật hắn bất tỉnh. Thấy hắn xỉu nằm quá chiếm diện tích tiền lôi kéo hắn lại một một gần nhà bếp.

"Có chuyện gì vậy?" - Lâm Tiêu cùng Hoàng Vinh vừa giải quyết việc được giao xong khi trở lại đã thấy Hoàng Vân đang kéo Doãn Lãng vào phòng.

"Đừng nhìn. Sẽ học hư" - Hoàng Vinh nhìn thấy cảnh đó không biết đang tưởng tượng cái gì mà lại nghĩ Lâm Tiêu sẽ học hư chứ?

"Khụ...hắn nói nhiều quá nên Tiểu Vân cho hắn "nghỉ ngơi" một chút" - Thanh Nguyệt thấy bạn mình bị mất hình tượng nên có chút ý định gỡ gạt lại nói hai tên này mờ ám với nhau vậy chứ - "Chúng ta về lại chuyện chính đi. Bảo bảo ra ngoài chơi để ba mẹ bàn chuyện được không"

"Dạ"

"Dạ mami"

"Vâng"

"Một lát papa có ở lại ăn không ạ" - Ba bé đã đi ra ngoài trước chỉ duy nhất lão tứ Thiên Luân còn cố níu kéo hỏi đến khi nhận được câu trả lời bé muốn mới chạy đi.

"Để cho thư ký Thiên nói cụ thể" - Tử Hoàng ra hiệu cho Âu Dương Vấn Thiên đi lên thay anh nói chuyện, muốn anh nói nhiều thật khó hơn lên trời.

"Tôi xin phép" - Thư ký Thiên bước lên giữa bàn bắt đầu phát biểu - "Theo tình hình hiện tại của mạt thế thì quân độ iddang trong tình trạng khủng hoảng, lòng dân hoang mang và một số thành phần đã bị tha hoá.

Theo ý kiến của lão đại và Lãng lão đại thì chúng ta có thể lợi dụng ưu thế hiện tại bắt đầu thu hút người khác về bên mình. Dùng họ để tạo nên một thành luỹ vững chắc có người hậu phương chăm lo đời sống, có người tiền tuyến sẽ đi ra ngoài săn gϊếŧ tang thi. Theo cách nói của phu nhân cái đó được gọi là căn cứ"

"Khoan đã" - Thanh Nguyệt lên tiếng cắt lời - "Việc thành lập một căn cứ vô cùng phức tạp, vật tư và nhân công rất tốn kém. Mấy anh chắc chúng ta có thể xoay sở?"

"Việc đó xin phu nhân yên tâm. Hiện tại ngoài những người đang có mặt ở nơi này thì bên ngoài thuộc hạ của lão đại và Lãng lão đại là 128 người, trong đó có 31 người thức tỉnh dị năng. Mười lăm người hoả hệ, bốn người hệ kim và thuỷ, hai người hệ mộc, các hệ lôi-thổ-không gian và các hệ khác đều có một người. Ngoài ra cả bốn người chúng tôi đều thức tỉnh dị năng."

"Woa. Mấy anh thức tỉnh hệ gì vậy?" - Hoàng Vân sau khi bó tên Doãn Lãng thành đòn bánh vừa ra ngoài đã nghe thấy mấy người có dị năng vô cùng hứng thú.

"Tôi là không gian hệ, Tiểu Lệ là hệ chữa khỏi, Hoàng Vinh hệ hoả, còn Lâm Tiêu dị năng của cậu ta có tính ăn mòn mọi thứ"

Sau khi nghe thư ký Thiên kể về dị năng của bọn họ đặc biệt là Lâm Tiêu dị năng mới làm Thanh Nguyệt liên tưởng tới việc Hoàng Vinh bị trói, Lâm Tiêu dùng dị năng từ từ làm mòi quần áo....

"Tiểu Nguyêt cậu bị chảy máu kìa" - Hoàng Vân lập tức la lớn thu hút ânh mắt mọi người, chỉ thấy Thanh Nguyệt không biết đang nghĩ gì mà mơ màng đến nỗi chảy máu mũi.

"Ặc....xin lỗi mọi người.... Mình tiếp tục vấn đề lúc nãy đi" - Thanh Nguyệt vội vàng lấy giấy trong hộp để trên bàn mà bịt mũi, mọi hành động của cô đều không qua khỏi mắt của Tử Hoàng.

"Vâng. Theo như ý định ban đầu hai lão đại định sẽ đến nơi phu nhân nói tương lai sẽ thành lập căn cứ trung tâm mà thu hút nhân lực. Nhưng khu đến đây hai vị lão đại thấy ở nơi đây rất tốt. Nếu tương lai dùng đây làm khu trung tâm và mở rộng ra phạm vi xung quanh.

Bắt đầu từ nhà của phu nhân sẽ là nơi trọng yếu nhất, ba căn biệt thự trước mặt sẽ là chỗ cho người mình. Lần lượt sáu căn còn lại sẽ chia theo mức độ quan trọng khi bắt đầu thành lập căn cứ.

Khu vực này khá tốt vì xung quanh là công viên và một hồ nước như là một vách tường biệt lập. Chúng ta chỉ cần thu hút nhân lực, khi có người chúng ta sẽ bắt họ góp sức xây tường, người có dị năng sẽ có nhiệm vụ hỗ trợ hoặc giải quyết tang thi."

Kế hoạch của hai người Tử Hoàng và Doãn Lãng nghĩ ra làm Thanh Nguyệt không khỏi thán phục. Trước hay sau khi trọng sinh cô chỉ nghĩ làm sao bảo vệ được gia đình, làm sao để tồn tại đến khi căn cứ trung tâm mở để cả nhà bọn cô sẽ được bình an mà chưa từng nghĩ đến việc tự tạo cho mình một căn cứ.

Bọn người Tử Hoàng vừa có năng lực lại có nhân lực, bọn họ dường như đã chuẩn bị kỹ từng bước để tồn tại trong mạt thé này.

Bọn họ không muốn trở thành kẻ phụ thuộc người khác, mà muốn người khác phải phụ thuộc vào mình....