Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 80: Thế giới trắng đen

Phàn Thiện như rơi vào trong biển sâu không nơi tựa, không ánh sáng, cảm giác hít thở không thông sắp cướp đi ý thức. Nàng hoảng hốt, lại mơ hồ nghe được một ít âm thanh. Đó là âm thanh từ phía xa truyền đến, là tiếng gió thổi dài mà buồn tẻ.

Phàn Thiện mở mắt ra, phát hiện chính mình đang nằm trong một không gian trắng toát vô bờ.

Mặt đất trắng tinh như bị tuyết che phủ, nham thạch, núi cao... thậm chí những cây cỏ thưa thớt xung quanh đều là màu trắng, chỉ có duy nhất một dòng suối róc rách từ khe núi chảy xuôi xuống, trên đầu là một vùng trời đen như vẩy mực, là một màu đen thuần túy, không pha tạp chất.

Thế giời này đơn giản nhưng sạch sẽ, chí có hai màu sắc. Đen và trắng quá rõ ràng, đến mức dễ hoang tưởng.

Phàn Thiện nhắm mắt ngưng thần, sau đó đứng dậy, ôm ngực thở dộc vài cái mới giảm bớt đi áp lực trong ngực. Nhưng mà cả người đều rất mệt mỏi, giống như bị rút hết nước, không còn sức lực.

Hiện tại nàng đang ở trong đồng đỉnh sao... Nhưng Câu Nguyệt đâu, nàng ấy đang ở nơi nào?

Vừa nghĩ đến tình trạng của Câu Nguyệt, Phàn Thiện liền sốt ruột, nàng mở thiên nhãn ra nhìn xung quanh một vòng, nhưng rồi cái gì cũng không thấy rõ, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cảm giác đi dọc theo bờ suối phía trước.

Lọt vào trong tầm mắt nàng đều là cảnh sắc hoang vắng, không một bóng người, không có chút âm thanh, yên lặng đến thậm chí tiếng bước bước chân cũng không nghe thấy. Linh lực cuồn cuộn không ngừng xói mòn thân thể, nàng giống như con cá dạt bờ, không biết có thể chống cự được bao lâu.

Cuối cùng, vòng qua một ngọn núi thẳng tắp, bất ngờ đường nhìn liền rộng mở. Phía trước xuất hiện một mặt hồ rất rộng, kéo dài đến trời cao. Có một bóng lưng bạch y đứng thẳng bên bờ hồ, bị một màu đen dày đặc nâng lên trông rất rực rỡ.

Là Câu Nguyệt!

Ánh mắt Phàn Thiện sáng lên. Nhưng còn chưa kịp mừng rỡ thì chỉ thấy bầu trời đen kịt trên đầu xuất hiện một điểm sáng gai mắt, nó dần dần phóng đại rồi biến hình. Theo một âm thanh pha quét không trung, cuối cùng đã hiện ra hình dạng nguyên bản.

Đó là một con Huyền Điểu rất lớn, toàn thân rực lửa. Đuôi nó buông dài xuống, soi sáng chân trời, cánh chim giang rộng, đổ bóng xuống mặt đất, vừa đẹp mắt vừa linh thiêng, khiến người kinh nể. Nó bay lượn xung quanh rồi cúi người bay xuống, chậm rãi bay tới chỗ bạch y nhân.

Thần Điểu dẫn đường, nguyên thần hợp nhất, dục hỏa trùng sinh, tuyệt tâm tuyệt ái... Hóa thành Ma Thần!

Cảnh tượng trước mắt khiến Phàn Thiện nhớ đến câu nói nàng đã từng đọc qua trong sách cổ, trong lòng đột nhiên siết chặt, nỗi sợ hãi tức khắc như lửa lan ra khắp lục phủ ngũ tạng.

Không...

"A Nguyệt!"

"Mau rời khỏi đó đi!" Nàng hét lớn kêu gào, nhưng có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, âm thanh chưa kịp truyền xa đã bị tiêu diệt. Thân thể bị một lực vô hình ngăn cản, vừa có động tác thì lập tức sấm sét nổi lên, đinh tai nhức óc.

Mà người nọ không hề phản ứng, coi như căn bản không biết đến sự tồn tại của nàng.

Mắt thấy Huyền Điểu trên trời đang dần đáp xuống, lòng Phàn Thiện nóng như lửa dốt, nàng bất chấp cơn đau như cắt quanh người mà liều mạng bước qua, từng bước gian nan tới gần thân ảnh trắng khiết mờ ảo này.

"Câu Nguyệt!"

Một tiếng gọi này cơ hồ tổn hết sức lực của nàng, run rẩy mà thê lương, hoàn toàn không giống âm sắc vốn có nữa. Rốt cuộc nàng cũng thoát khỏi ràng buộc, thở hổn hển đi tới trước mặt người nọ, dáng đi như sắp ngã.

Bạch y nhân quay đầu nhìn qua, một cái chớp mắt vô cùng kinh ngạc, đôi mắt như hòn đá đen bóng cũng chỉ còn lại băng lãnh.

"Ngươi là ai?" Âm thanh trong không gian truyền vào tai, không mang theo bất kỳ tâm tình nào.

Hàn ý trước mắt cứ như thế đâm vào trong xương cốt, dập tắt những hơi nóng còn sót lại. Nữ tử cũng không có đưa ra động tác gì, chỉ thanh lãnh đứng ở đó, tựa như sương mù nhưng lại sáng như ánh trăng góc trời, khiến người không thể chạm đến.

Phàn Thiện giật mình mở to con ngươi, nghe âm thanh đổ nát ở nơi nào đó trong lòng mình.

Giờ khắc này nàng mới bừng tỉnh hiểu rõ, hóa ra nơi này không phải trong ảo cảnh, mà là vùng đất chết chôn sâu nhất trong nội tâm Câu Nguyệt. Một nơi mà chính nàng không thể thoát ra, người khác càng không thể đi vào. Mà nữ tử trước mắt này, là người bị Câu Nguyệt phong ấn lại.

Hóa thành Ma Thần, tuyệt tâm tuyệt ái... Nếu như hôm nay Câu Nguyệt thật sự hóa thành một với ả, sẽ quên sạch nàng, vậy nàng nên làm gì bây giờ?

Phàn Thiện không còn dám nghĩ tiếp nữa. Nàng nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này, tâm tình vô cùng phức tạp và lo lắng, chua xót trong lòng khó nhịn, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Ta là vị hôn thê của ngươi. Là ái nhân của ngươi"

"Ái nhân?" Đôi mắt Câu Nguyệt hơi nhíu lại, bỗng nhiên cười lạnh nhạt. Vạt áo tung bay, tiêu tan một mảnh buồn tẻ, tiêu điều.

"Ta cho rằng không ai vào đến nơi này. Ngươi có thể vào được, có thể thấy ngươi không hề tầm thường. Nhưng làm sao ngươi lại là người ta yêu chứ" Nàng dùng giọng điệu bình tĩnh gần như lạnh lùng nói: "Bởi vì ngươi là tiên, mà ta là ma"

Phàn Thiện giật mình, trong lòng đau đớn: "Tiên và ma nói đến cùng có gì khác nhau, chính tà thiện ác, tùy tâm mà thôi. Thế gian này có gì không phải là chấp niệm" Nàng nhìn thẳng vào con ngươi Câu Nguyệt, "Lẽ nào bởi vì cái gọi là thân phận đặc thù này mà không thể ở bên nhau sao?"

Nghe vậy, trong mắt bạch y nhân xuất hiện một chút dao động, như có đăm chiêu. Một lát sau lại nhìu mày, trong giọng nói bình thản có thêm vài phần không vui: "Tiên chính là tiên, ma chính là ma, có gì không thể phân chia? Tiên ma vốn không hợp nhau!" . Truyện hay luôn có tại == TRÙ MTRUYỆN.N ET ==

"Ma Tinh hạ giới, vốn là muốn hoàn thành tâm nguyện từ cổ chí kim, cùng trời đất tranh nhau, chinh phục tam giới, đoạt lại vinh quang Ma giới vốn thuộc về chúng ta!" Câu Nguyệt cố chấp nói, lập tức nâng tay lên, xòe tay ra với Thần Điểu trên không trung.

Ánh lửa chói mắt, rọi lên đầu ngón tay một tầng màu vàng, đồng thời rọi lên dung nhan tựa băng tuyết. Trong đôi mắt đen kịt của nàng chợt lóe lên một khao khát nóng rực, hơi thở cũng phát ra từng đợt tà đạo khát máu.

Gương mặt quen thuộc trước mắt này khiến Phàn Thiện cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Chinh phục tam giới, đoạt lại vinh quang của Ma giới..." Thì thào lặp lại từng lời nói của Câu Nguyệt, nơi đầu lưỡi nổi lên từng đợt chua xót, ngữ khí bất giác mang theo thê oán: "Dù cho phải trả một cái giá thật đắt, bỏ qua hết những gì ngươi quý trọng, ngươi cũng không hối tiếc sao?"

Nàng đi lên trước một bước, không cam lòng hỏi: "Lẽ nào ngươi muốn bỏ hết tất cả, quên đi người thân của ngươi ở Ma giới? Hôm nay ngươi độ kiếp, bọn họ lấy tính mạng ra bảo vệ ngươi, vì lo lắng cho ngươi mà chịu không ít đắng cay, ngươi có biết không?"

"Những thứ đó đều không quan trọng" Câu Nguyệt lạnh giọng cắt ngang.

Ánh mắt Phàn Thiện bỗng chuyển sang khoảng không, cố gắng kiềm chế chính mình mới không khiến âm thanh quá run rẩy: "Không quan trọng... Ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao"

"Vậy ta thì sao?" Nàng gian nan hỏi ra khỏi miệng: "Ngay cả ta ngươi cũng không cần nữa sao?"

Câu Nguyệt quay sang nhìn nàng, dáng vẻ vẫn không chút gợn sóng, không hề sợ hãi, coi như không có nửa phần chú ý.

"Ngươi còn không hiểu sao. Hiện tại ta đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trước kia, cũng không muốn nhớ lại nữa. Bởi vì sau hôm nay, ta không còn là Câu Nguyệt nữa, cho nên tất cả những chuyện trước đó, bao gồm cả ngươi, tất cả đều không quan trọng nữa"

Lời tuyệt tình băng lãnh như lưỡi dao sắc bén, chém một nhát vỡ tan. Phàn Thiện nhìn bạch y nhân lạnh lùng, bỗng nhiên sinh hận.

"A..." Nàng buồn bã cười, móng tay cấu vào lòng bàn tay, trên mu nổi lên từng đường gân xanh.

Phàn Thiện cắn môi lui về sau nửa bước, bỗng nhiên quanh thân tụ lại một dòng khí lưu, vừa vung tay liền thổi về phía Huyền Điểu trên trời. Một chưởng này tựa như sinh ra vài phần ác độc, trực tiếp dùng hết chín phần tiên tức, một đạo ánh sáng ầm ầm bắn lên không trung.

Đột nhiên bị một lực phá vỡ vòng tròn lửa trước mặt, Huyền Điểu nghiêng người đi, phát ra một tiếng kêu kinh sợ, bén nhọn chói tai.

Thần sắc Câu Nguyệt biến đổi, trách mắng: "Người làm cái gì vậy!?"

Phàn Thiện lạnh lùng liếc mắt nhìn lại, nàng không lên tiếng, cắn răng nhịn xuống đau đớn trong kinh mạch, tiếp tục vận chuyện nội lực quanh thân, lập tức nhân chân hung hăng bước đi, pháp trận vù vù mở ra, vô số hòn đá dưới đất bay lên lơ lửng.

Một luồng sức mạnh sắc bén bắn ra, cuồng phong phần phật thổi bay mái tóc dài, ống tay áo vung lên, vô số hòn đá sắc nhọn như mưa tên hung bạo bay vụt về phía bầu trời, rung động cắt ngang tiếng gió.

Câu Nguyệt ngạc nhiên biến sắc, nhanh chóng ra tay đánh bay những hòn đá đó, Phàn Thiện không ngừng phóng đá lên, tiếp tục bắn tới.

"Ngươi!" Câu Nguyệt vô cùng tức giận, bỗng đánh ra một chưởng: "Còn không chịu ngừng tay!?"

Vốn dĩ cho rằng đối phương sẽ buông tay tránh né, không nghĩ tới người này thế nhưng lại đứng yên một chỗ, tùy ý một chưởng đó đánh lên bả vai. Phàn Thiện phun ra một ngụm máu tươi, như hồng mai tuôn ra trên tấm lụa trắng mỏng.

Sương khói thoáng chốc tản đi khắp nơi, pháp trận dưới chân phút chốc biến mất, những hòn đá giữa không trung cũng rơi lộp bộp xuống đất, thân hình Phàn Thiện không ổn định nửa quỳ xuống, cảm nhận đau nhức chết lặng trong người, nàng cười khổ một cái. Lúc trước là được ăn cả ngã về không, hiện tại bị một chưởng này đánh cho kinh mạch đều vỡ ra, không chịu nổi nữa, nàng không còn chút sức lực nào nữa.

Máu tươi nhiễm bạch y, sợi tóc mất trất tự dán lên gương mặt tái nhợt, yếu đuối mà chật vật.

Ánh mắt Câu Nguyệt ngưng trệ, nàng phát hiện tâm rung động một chút, cảm giác kỳ quái lại dâng lên, còn thấy có chút... đau đớn.

Bên ngoài đồng đỉnh, tiếng sấm nổ vang vẫn là cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, mọi người vẫn đang chống đỡ hết sức. Tầng mây trời trời cuồn cuộn kéo tới, từng đạo điện quang đỏ tươi đánh xuống, làm điểm trung tâm kết giới rung lên từng trận.

Ma Tôn nhìn chăm chú lên trời, tầng mây này thế nhưng không có tản ra, ngược lại còn tụ lại thành một cơn thần phong, dần dần nổi lên màu xanh.

Sấm sét đã đánh xuống 281 lần, mà Phàn Thiện đã vào đồng đỉnh được nửa canh giờ rồi, nếu nhìn tình hình này, rõ ràng là dấu hiệu sắp đến thời kỳ tâm linh nhập thể rồi!

Một ngày thời kì này diễn ra, tất cả đều không thể vãn hồi nữa.

Hắn rũ mắt xuống, quay lại nhìn vào đồng đỉnh, trong lòng càng thêm trầm trọng.

"Quả nhiên vẫn không được sao..."