Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 79: Hóa ma

Tất cả giống như đặt mình vào trong đêm tối, thò tay ra nhìn cũng không thấy năm ngón. Cuồng phong âm hàn dị thường chợt thổi lên, cuốn cát bụi đập lên mặt. Những đám mây dông trên đầu ngày càng dày đặc, phát ra âm thanh chói tai, những ánh sáng đỏ rực lóe lên tạo thành những hình thù đáng sợ.

Ma binh mặc dù có tố chất huấn luyện nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kinh ngạc đến đáng sợ như vậy, không biết nên phản ứng thế nào, nhao nhao dừng lại nhìn về phía Tôn chủ của bọn họ.

Ma Tôn nhíu chặt mi phong âm thầm tính toán biến hóa của đám mây này, sắc mặt hắn càng lúc càng ngưng trọng – quả nhiên thật sự là Cửu Trọng Phong Lôi, cảnh tượng độ kiếp hóa ma nghìn năm khó gặp! Hắn kinh hãi không ngớt, vội vàng quay đầu nhìn Câu Nguyệt thì đã thấy nàng mất đi ý thức, cả người lảo đảo về phía sau.

"Nguyệt nhi!"

"A Nguyệt!" Phàn Thiện bất ngờ, một phen đỡ được Câu Nguyệt đã ngất đi, đem người ôm vào lòng, nâng cổ tay lên kiểm tra mạch đập, lúc này nàng mới nhận ra hơi thở trong cơ thể Câu Nguyệt hoàn toàn hỗn loạn, trong kinh mạch đầy rẫy lực lượng khác thường, càng lúc càng bành trướng ra, cơ thể cũng đang dần nóng lên, cách một lớp y phục vẫn cảm thấy nóng, so với dị tượng khắp bầu trời càng khiến nàng kinh sợ hơn.

Ma Tôn nhanh chân chạy đến nâng mặt Câu Nguyệt lên, lo lắng gọi nàng vài tiếng rồi lập tức vạch mí mắt nàng lên, một chút may mắn cuối cùng của hắn cũng bị hủy diệt.

Đôi con ngươi vốn màu lam bích đã bị một màu đỏ tươi bao trùm, tâm mắt còn kết thành một đường màu vàng – Đã không còn kịp nữa rồi.

"Sao lại thế này?"

"Làm sao bây giờ Tôn chủ!" Ma Táp thấy tình hình này cũng gấp gáp, mà nét nghiêm trọng trên mặt Ma Tôn càng chứng minh suy đoán của hắn, trong lòng không khỏi hoảng sợ, run rẩy nói: "Tôn chủ, Nguyệt nhi nàng... chẳng lẽ nàng sắp hóa ma rồi sao!?"

"Hóa ma!?" Phàn Thiện kinh ngạc nhước mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

Ma có chín đạo, hóa ma là kiếp cao nhất, sau khi phá kiếp phi thăng sẽ thành Ma Thần, tu vi chấn động trời đất. Nhưng mà từ xưa đến nay ít ai đạt được tới cảnh giới này.

Hôm nay tại sao Câu Nguyệt lại muốn hóa ma? Sao có thể... Đồng tử Phàn Thiện chợt co lại. Tất cả những chuyện này đều không hề đoán trước được, tất cả nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng khi liên tưởng đến trước kia, rất nhiều chuyện hiện về thì bỗng nhiên hiểu ra, có được lời giải thích hợp lý. Phàn Thiện kinh ngạc nhìn người hôn mê bất tỉnh trong lòng mình, tâm thoáng chìm xuống tận đáy.

Từ trước đến nay, mỗi khi hóa ma đều là cửu tử nhất sinh.

Ma Tôn nhìn Câu Nguyệt một cái, hắn cắn răng không nói gì, lấy từ trong lòng ra hai viên kim đan đút vào miệng Câu Nguyệt.

Chuyện này rõ ràng đều nằm trong tay hắn, chờ nửa tháng sau khi đại kiếp nạn phủ xuống, vạn sự mà bọn họ đã chuẩn bị có thể giúp Câ Nguyệt đỡ được tám phần nguy hiểm. Nhưng không ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện, khiến thời gian diễn ra sớm hơn.

Thân thể Câu Nguyệt càng lúc càng nóng, nhiệt độ cao đến muốn thiêu cháy tất cả, nửa cánh tay lộ ra bên ngoài đột nhiên hiện lên những đường vân như chỉ đỏ giao với nhau. Lúc này, lôi vân trên trời như nhận được cảm ứng, đột nhiên cuồn cuộn xao động lên, phút chốc nổ vang một tiến,g một đường lôi quang đánh ầm ầm xuống các nàng!

Phàn Thiện ra sức chưởng một phát, lực đạo tuy mạnh mẽ nhưng khó khăn lắm mới khiến nó đánh sang nơi khác, hai luồng khí nổ tung đánh vào mặt nàng một phát đau. Ma Tôn nhanh chóng điểm vào vài nguyệt đạo trên người Câu Nguyệt, ngăn chặn lại sát khí muốn dũng mãnh tràn ra, sau đó hạ một tầng kết giới dày bao phủ nàng, trở tay đẩy hai người kia cùng nhau lùi ra xa.

"Mau cách xa một chút" Hắn trầm giọng nói với Phàn Thiện.

"Nhưng hiện tại nàng đang nguy hiểm!"

"Ta tự có cách cứu nó!"

Ầm ầm! Lại thêm một đường lôi điện đánh xuống nổ vang, màu đỏ tươi sáng phản chiếu lại khiến lòng người ngưng trọng, càng thêm lo lắng.

Phàn Thiện tha thiết nhìn người nằm trong kết giới, trực giác thấy tâm đau như cắt. Nhưng lúc nàng nàng hiểu rõ dụng ý của Ma Tôn. Pháp trận dưới chân mặc kệ nửa khắc đình trệ của nàng mà chậm rãi thành hình, nàng không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh, không do dự nữa mà lui người ra xa.

Ma Tôn quay đầu liếc nhìn nàng, trong mắt không khỏi xem trọng vài phần. Hành sự ổn trọng, biết chuyện nặng nhẹ, coi như là người đáng tin. Sau đó hắn lớn tiếng nhắc nhở nam nhân bị hoảng sợ kia: "Ma Táp, mau mở thần đỉnh!"

"A vâng!" Thân hình Ma Táp run lên, vội vàng lấy pháp khí tùy thân ra. Đây là bảo vật trấn tộc của Thanh Xà tộc, định nguyên thần đỉnh, ngoại trừ Vương tộc Thanh Xà thì không ai có thể mở được.

Việc Câu Nguyệt sắp độ kiếp, Ma Tôn đã nói qua với hắn, mấy ngày nay hắn cũng giúp đỡ bố trí kế hoạch tiếp ứng. Nghĩ đến Ma Tôn bằng lòng gả Câu Nguyệt cho hắn dự là nguyên nhân trong đó, nhưng mặc kệ thế nào, hắn đều không thể phụ lòng. Hắn đem Thần Đỉnh tới chính là chờ thời khắc có thể dùng tới, cứu mạng nữ nhân mình yêu thương!

Hắn định thần lại, cắt một đường trên ngón trỏ, đem vết máu vê vào lòng bàn tay, sau đó mở rộng hai bàn tay, thấp giọng niệm chú quyết.

Chợt một điểm sáng từ trong tay hắn bay ra, rơi xuống đất hóa thành một cái đồng đỉnh hình vuông màu xanh tím, đồng đỉnh chậm rãi biến lớn, trong khoảnh khắc đã cao vạn trượng, tựa như một ngọn núi nhỏ. Ngay sau đó, Câu Nguyệt lẫn kết giới đều bị hút vào trong đồng đỉnh, ầm ầm một tiếng, đồng đỉnh phóng ra một đạo kim quang chói mắt. . Truyện Đoản Văn

Mấy nghìn ma binh đều tự động lui lại, làm thành một vòng tròn lớn, đứng trang nghiêm trong cuồng phong chờ đợi mệnh lệnh. Ma Tôn thấy thời cơ đã đến, cao giọng quát: "Ba vị trưởng lão, bày binh bố trận giúp ta!!"

Âm thanh trầm ổn hùng hồn vang vọng cả khe núi, ba đạo bóng đen từ sau đoàn người lên tiếng đáp lại rồi bay ra, thay hình đổi vị đáp xuống, phút chốc chia nhau ra đứng ở mỗi góc. Dưới chân bọn họ phát sáng, nối liền thành một hình thù, chậm rãi cuốn tới vị trí Ma Tôn đang đứng, đầu đuôi tương liên, trận pháp mở ra.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại từ trong pháp trận lao ra, kháng lại vân lôi trên trời. Mái tóc đỏ của Ma Tôn vung lên, ống tay áo cũng bị cuồng phong thổi tung bay phần phật.

Cát bụi thổi bay tán loạn, cản lại đường nhìn xung quanh. Lúc này một đội nhân mã từ xa cấp tốc chạy đến, đẩy đoàn người ra đi đến trước mặt bọn họ. Đây chính là Tấn di cùng hạ nhân của nàng vừa trở về sau khi đi tuần.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng vừa về Ma giới đã phát hiện dị tượng bên này, lập tức dẫn người đến đây thì không khỏi nhíu mày, trong nháy mắt thấy Phàn Thiện cũng ở đây thì càng thêm kinh ngạc: "Tôn chủ, đây là sao?"

Ma Tôn không đáp lại, thần sắc trở nên mất tự nhiên. Vài vị trưởng lão cúi đầu tiếp tục dồn pháp lực vào trong trận pháo. Tấn di thấy Phàn Thiện nhìn chằm chằm vào pháp trận liền theo đó nhìn lại, khi đường nhìn chạm đến đồng đỉnh ở giữa trận thì không khỏi chấn động.

Nàng biết đồng đỉnh này, đây không phải là định nguyên thần đỉnh trấn tộc của Thanh Xà tộc sao! Mà lúc này Tôn chủ đang cùng Tam đại trưởng lão Ma vực bày ra pháp trận có thể tự tổn hại pháp lực nghìn năm của chính mình, Phù Đồ trận!!

Ngày đêm điên đảo, trời giáng xích lôi... Nghĩ ra được gì đó, Tấn di lập tức mở to mắt, âm thanh đề cao lên mấy độ: "Nguyệt nhi đâu, nàng ở đâu!?" Lẽ nào ở trong thần đỉnh này...

Nàng đi tới trước mặt Ma Tôn, ánh mắt trở nên sắc bén nói: "Trọng Kiệt! Có phải ngươi gạt ta chuyện gì không?"

"Tấn Vân, ngươi bình tĩnh một chút" Ma Tôn thấy chuyện đến đây đã không giấu được nữa thì trầm giọng nói: "Có chuyện ta vẫn luôn không nói với người, hiện tại không thể không cho người biết. Nguyệt nhi... thật ra là Ma Tinh hạ giới!"

Phàn Thiện ở bên kia nghe nói như thế thì cả người đều run lên, trong lòng cuồn cuộn nổi lên sóng lớn.

Trong nháy mắt mặt Tấn di tái nhợt: "Cái gì!? Nguyệt nhi, hài tử này..."

Ma Tinh hạ giới, gặp Cửu Trọng Phong Lôi mà độ kiếp, luyện thành Ma Thần, yêu ma trong thiên hạ đều thuần phục, khát máu vô tình, uy hϊếp tam giới. Mỗi khi có Ma Tinh hạ giới trở thành Ma Thần, tất nhiên sẽ tạo ra một trận đại nạn, vô số kiếp nạn gió tanh mưa máu.

Ma Thần như vậy, chỉ từng xuất hiện vào mấy nghìn năm trước mà thôi – Đó là Xi Tôn...

"Khó trách Dao nhi vừa sinh, nguyên thần đều bị sao băng diệt mệnh câu đi... Tại sao, tại sao lại là hài tử này!" Trong đầu Tấn di choáng váng một trận, thị vệ phía sau đúng lúc đỡ lấy nàng mới không té ngã xuống đất, sau đó run giọng nói: "Dùng cách này, có thể bảo vệ Nguyệt nhi bình an không sao đúng không?"

"Thần đỉnh, thêm pháp lực của ta cùng vài vị trưởng lão đây thì có bảy tám phần nắm chắc"

Tấn di nghe xong, không nói hai lời lập tức đi về vị trí hướng Bắc Cực, Ma Tôn kéo nàng lại: "Ngươi làm cái gì vậy, việc này không cần ngươi nhúng tay vào!"

"Chuyện của Nguyệt nhi, vì sao ta không thể nhúng tay? Trong Ma giới này còn có ai có thể thích hợp đứng ở đó hơn ta! Để ta tiếp tay thì Nguyệt nhi sẽ có thêm nhiều đường sống!"

"Năm đó ngươi vì bảo vệ Nguyệt nhi đã phế đi tu vi nửa đời mình, hiện tại ta không muốn..."

"Ngươi điên rồi!"

"Tấn Vân! Ngươi như vậy, ta sẽ làm Dao nhi thất vọng!"

Hai mắt Ma Tôn đỏ lên, cố gắng áp chế lại tâm tình, người từ trước đến nay đều uy nghiêm lãnh đạm, bây giờ trong mắt lại có nhiệt lệ tuôn trào. Người trước mặt bình tĩnh nhìn hắn chốc lát, nói tiếp: "Trọng Kiệt, nàng là hài tử của Câu Dao, ta không thể để nàng có chuyện"

"Tấn Vân..." Nắm tay đang siết chặt bỗng nhiên buông lỏng, Ma Tôn buồn bã xoay mặt đi. Tấn di không hề lên tiếng, trực tiếp bước vào trận, nâng tay lên.

Từng tiếng sét đánh vào trong sơn cốc lần lượt nổ vang, tiếng sau càng kịch liệt hơn tiếng trước. Phù Đồ trận pháp đã chắn được 71 đạo xích lôi, tất cả đều tiến hành thuận lợi, nhưng lúc vài vị trưởng bối thầm thở dài một hơi thì tầng mây trên trời lại hoàn toàn biến hóa.

Mây đen dày đặc bắt đầu lưu chuyển dữ dội, vài loạt sấm sét liên tục vang lên, âm thanh khuếch đại mấy lần dưới đáy thung lũng, giống như từ tứ phương truyền đến, vô cùng đinh tai nhức óc.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, vài đạo lôi quang màu đỏ quấn vào trong tâm gió phía trên cũng nổ tung, phút chốc trời sáng như ban ngày, sấm sét bắn ra khắp nơi, bọn họ chỉ thấy đường nhìn bị chá đi, khi mở mắt ra thì thấy vô số ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, rất nhiều ngọn lửa bị gió giật cuốn lên thành hình xoắn ốc, tạo thành một con Hỏa Xà rất dài, mang theo dòng lửa chảy xiết quấn vào trong gió.

Trời Đất đã nổi giận.

Vốn dĩ vân lôi và trận pháp đối nghịch với nhau, lúc này lại hình thành nên Long Quyển phong, thứ được xem là một cái gai vô cùng lớn, đang từng chút áp xuống thần đỉnh. Nhiệt độ thần đỉnh vốn âm hàn đột nhiên tăng lên, khí lưu nóng hổi cuốn lấy đá trên vách núi lăn xuống, hơn phân nửa ma binh đều không chống lại được, bị cơn gió mạnh thổi bay ra ngoài.

Ánh sáng pháp trận yếu dần, đồng đỉnh theo đó rung động, hơi thở hung sát bên trong mạnh mẽ tràn ra, tình cảnh sắp không khống chế được nữa.

Ma Tôn tái xanh cả mặt, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Nguyệt nhi, hãy kiên trì, ngàn vạn lần đừng hóa ma! Hắn không ngừng mặc niệm trong lòng, lần này vì tình thế biến hóa quá đột ngột mà tim đều run lên. Hắn không muốn thấy Câu Nguyệt trở thành ma Thần tàn khốc khát máu, nhưng lúc này ngay cả chính hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu. Có thể để nàng thành công không hóa ma Thần trở ra, cũng chỉ có thể dựa vào ý chí của chính Câu Nguyệt mà thôi.

Phàn Thiện vung tay áo bắn bay thạch lưu hỏa xông tới, dùng kết giới bảo vệ những ma binh bị thương, ánh mắt không rời khỏi trận pháp đồng đỉnh một khắc. Mắt thấy cơn lốc càng lúc càng đến gần thì Kim trưởng lão ở một bên đột nhiên không duy trì được nữa, hộc ra một ngụm máu tươi, dưới chân vừa mới buông lỏng liền bị cơn gió khác thổi bay ra ngoài chỉ trong nháy mắt.

"Kim trưởng lão!" Người bên ngoài không khỏi kinh hô.

Một góc đã bị trống đi, pháp trận thoáng chốc nghiêng sang một bên, cơn gió thừa thế thổi về phía này, một đạo sấm sét đánh thẳng lên đồng đỉnh. Trong chớp mắt, tâm Phàn Thiện kinh hoảng như thủy triều kéo tới, cơ hồ lật đổ toàn bộ lý trí. Nàng khó khăn lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng lắc mình tiến tới đỡ người dậy, trở tay vung ra một đạo pháp lực.

Nàng mới vừa ra tay, với pháp lực khác với mọi người trong Ma giới nên lập tức bị hút đi, rút vào trong thần đỉnh vang lên một tiếng bang, lệ khí vốn xao động giữa đồng đỉnh thoáng chốc ngừng lại.

Mọi người giật mình. Thần sắc của Ma Tôn cũng thay đổi.

"Thì ra là vậy..." Phàn Thiện nhìn vào lòng bàn tay của mình, trong mắt dần rung động, những lo lắng bất an đều hóa thành mong chờ. Hóa ra đối với Câu Nguyệt, một thân tiên tức của nàng mới là trợ lực tốt nhất. Phàn Thiện dần nắm chặt hai tay lại, tự đưa ra quyết định.

Tấn di biết ý đồ của nàng, gấp giọng quát bảo nàng ngưng lại: "Phàn Thiện, ngươi muốn làm gì? Ngươi không muốn sống nữa sao, mau cách xa một chút!"

Phàn thiện lại làm như không nghe thấy. Cứ như thế cất bước đi tới, đi vào trong trận pháp.

Ánh sáng trận pháp một lần nữa lóe lên gai mắt, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên. Mỗi một bước đi, dưới chân đều như hóa ra từng làn sương khói, tiên tức liên tục bị cắn nuốt. Nhưng mà nàng không một chút do dự, bước chân vẫn kiên định như trước, ánh mắt như làn nước mát lạnh.

Nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa, không muốn tâm bị bóp chặt, không muốn bị cảm xúc sợ hãi dày vò dằn vặt, lại bó tay không biết làm gì, chỉ có thể lo lắng chờ đợi, mỗi một khắc đều dài dằng dặc không gì sánh được, tựa như không thấy điểm kết.

May mà trời xanh vẫn cho nàng cơ hội. Nếu có thể đổi lấy bình an cho Câu Nguyệt, nàng không hề hối hận.

Càng lúc càng đến gần, Phàn Thiện chậm rãi cong môi, khóe miệng nhiễm một màu tái nhợt. Linh lực quanh thân đang dần bị xói mòn, kinh mạch bắt đầu co rút đau đớn. Nàng đưa tay để lên vách đồng đỉnh, nhưng không hề đi vào.

Những người xung quanh đều kinh ngạc giật mình, không thể nói nên lời. Giống như những âm thanh ngoài kia đều biến mất, hình ảnh đều phai đi, chỉ còn lại động tác chậm rãi của nàng trong trận pháo, từng chút từng chút khắc sâu vào đáy mắt bọn họ.

Giống như một cơn bướm bốc hỏa trong đêm.

Mãi cho đến khi thân ảnh lam bạch bị hút vào trong thần đỉnh, Ma Tôn mới hồi thần lại.

--Ta nguyện vì nàng dâng hết tất cả.

Bên tai hắn vọng lại lời nói của Phàn Thiện. Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng tin đây không phải ngôn từ giả tạo, tùy ý nói ra khỏi miệng.

Ký ức bị phủ bụi bỗng nhiên hiện ra, rất nhiều hình ảnh dần dần rõ ràng trong đầu. Hắn thấy mình năm ấy bị mấy vạn thiên binh vây quanh ở Dao đài, trên người còn bị trọng thương nhưng vẫn đứng trước bảo vệ Dao nhi. Hắn đã hiểu, khi gặp Phàn Thiện, tim hắn đập nhanh như vậy là vì cái gì.

Đúng vậy, lời thề đơn giản lại nghiêm túc như thế, tư thế liều lĩnh quyết tuyệt đó, rõ ràng... chính là bản thân hắn ngày trước.