"Câu Nguyệt, ngươi là Công chúa Ma giới sao?"
Phàn Thiện quay đầu nhìn qua, trong mắt chứa đầy kinh ngạc, còn có rất nhiều thứ khác lẫn trong đó. Phức tạp khó phân biệt, mờ mịt rối rắm không ngừng.
Ánh mắt xa lạ này khiến lòng Câu Nguyệt lạnh đi, nàng theo bản nắng bắt lấy ống tay áo đối phương, gấp gáp nói: "Ta không phải cố ý gạt ngươi..."
"Ôi chao? Hóa ra ngươi còn chưa biết à?" Kê tinh vừa nghe lại xen vào, "Vậy thì tình cảm này rất tốt rồi, không biết thân phận đã liều mình bảo vệ, nói rõ ngươi đối với Công chúa của chúng ta là thật lòng, không giống với những tên hoàng tử yêu tộc hư tình giả ý có mưu đồ trước đây, như vậy Công chúa gả cho ngươi cũng không tính là có hại"
"Gả cho ta?" Phàn Thiện càng ngạc nhiên hơn.
Câu Nguyệt không nhịn được bóp trán. Rốt cuộc là ai truyền những lời này ra chứ... nàng càng xấu hổ thì trong lòng lại không kiềm được sinh ra nhiều chờ mong hơn, vì vậy nàng vừa mất tự nhiên siết chặt lấy góc áo của mình, vừa lặng lẽ giương mắt quan sát phản ứng của người nọ.
Mà Kê tinh ở một bên nhìn thấy giọng điệu nghi vấn của Phàn Thiện thì lập tức trừng lớn mắt lên, bất mãn nói: "Công chúa của chúng ta không gả cho ngươi thì gả cho ai? Các ngươi đều đã..." Nói đến đây hắn dừng lại một chút, thế nhưng trên mặt lại đỏ ửng quỷ dị.
Tiếp sau đó là thanh âm trầm trầm vang lên: "Dù sao, đối với ngươi mà nói thì chính là thiên đại tốt phúc, bao nhiêu người tranh giành rách da đầu cũng không đổi được chuyện tốt thế này. Làm sao, lẽ nào ngươi ocnf không cam tâm tình nguyện, muốn quịt nợ à!?" Dám ăn xong còn không chịu nhận, lão tử ta dẫn huynh đệ tới san bằng nơi này của ngươi!
Nhị Ngưu cũng muốn bao che khuyết điểm nhà mình, thô thành phụ họa theo: "Đúng đó, đây không phải là chuyện phải làm theo lẽ thường sao, hiện tại trong ma giới ai chẳng biết ngươi và Công chúa lưỡng tình tương duyệt, định nhau cả đời! Ngày sau chờ Tôn chủ đồng ý, ngươi có thể ở rễ Ma giới, làm Phò mã của Công chúa rồi. Yên tâm đi, tuy là bây giờ Tôn chủ vẫn chưa triệt hôn sự của Công chúa và Vương tử Ma Táp nhưng chỉ cần Công chúa và ngươi cùng một chỗ có thể hạnh phúc thì những cựu thần như chúng ta sẽ liều mạng để duy trì hai người các ngươi"
"Các ngươi hiểu lầm rồi" Phàn Thiện lúc này đã nghe rõ ý của bọn họ, thản nhiên nói: "Quan hệ giữa ta và nàng không phải như các ngươi nghĩ"
Quan hệ không như các ngươi nghĩ, tức là không phải quan hệ tình nhân... Đối phương không một chút do dự mà phủ định rồi.
Trong đầu Câu Nguyệt ong lên một tiếng. Mặc dù chính mình đã không ôm quá nhiều kỳ vọng nhưng lúc này chính tai nghe vẫn thấy mất mát, chua xót trong lòng.
"Cái gì? Hiểu lầm rồi hả!?" Âm thanh của Kê tinh không khỏi đề cao thêm vài phần, sau đó vội vàng nhìn sang Công chúa nhà mình, lúc này thấy nàng rủ mi không nói gì, trong lúc nhất thời không bắt được tâm tư của nàng.
Phàn Thiện nói tiếp: "Ta và nàng chỉ là bằng hữu bình thường"
"Bằng hữu bình thường!!? Sao có thể, vậy vừa rồi ngươi liều mạng..."
"Đủ rồi" Câu Nguyệt lớn tiếng quát bảo ngưng lại, trong lòng buồn bực một trận, "Đừng nói nữa, chsung ta... thật sự không phải như các ngươi nghĩ" Nàng nói với hai nam nhân xong liếc mắt nhìn gương mặt bình tĩnh lạnh lùng, cắn cắn môi, "Sau này các ngươi đừng đồn lung tung nữa"
Nghĩ đến ánh mắt xa lạ vừa rồi khi Phàn Thiện nhìn nàng, còn có những lời Doãn Bạc Yến đã nói trước đó không lâu, Câu Nguyệt tức khắc cảm thấy chính mình thật đáng thương.
Không tình nguyện như vậy, lập tức phủi sạch quan hệ với ta sao! Quả nhiên trong lòng ngươi, những người theo đạo nghĩa đó quan trọng hơn!
Hai tay nàng từng chút siết chặt lại, tâm cũng theo đó mà rơi xuống đáy cốc. Nàng quay sang Phàn thiện, làm bộ dạng như chẳng sao cả mà nói: "Những lời bọn họ vừa nói... Đều là do bọn họ hiểu lầm, người đừng để ý. A, chỉ trách trước đây ta phong lưu trêu chọc nhiều nợ đào hoa nên bọn họ mới loạn tưởng, truyền ra những lời buồn cười này"
Trong lời nói của nàng còn pha tạp vài phần buồn bức và ý tứ muốn trả thù, nhưng chỉ có Câu Nguyệt mới biết, khi nói ra những lời này trong lòng đau đớn như thế nào.
Đường nhìn của Phàn Thiện chuyển đi nơi khác, trong con ngươi trầm tĩnh như có gì đó chợt lóe qua.
Ngược lại hai tên nam nhân kia thì ngây ngốc cả người: Đây là phát triển tới mức nào? Vừa rồi không phải rất tốt sao. Còn nói hiểu lầm gì nữa? Người sáng suốt vừa nhìn đã biết có gian tình đó được chưa, tưởng chúng ta mù sao, hơn nữa hiện tại càng không phải là vợ chồng son giận dỗi nhau à! Không phải tình nhân thì là cái gì? Bằng hữu bình thường gì gì đó không cần nói bừa, hai đại nam nhân chúng ta cũng là bằng hữu bình thường mà tên hỗn đản này! Công chúa khẩu thị tâm phi thì thôi, sao đến cả Phò mã tương lai xinh đẹp này cũng có tâm tư sâu kín khó lường được vậy, ai... thật là...
Bất quá Công chúa đại nhân nói chính mình phong lưu...
Trong nháy mắt Kê tinh nhớ tới mấy trăm năm trước kia có tên Giao Long vì cải trang trêu chọc Công chúa đại nhân mà sau này hắn chẳng thể tự mặc đồ được nữa, Tiểu Báo tinh chỉ theo phía sau gây rối nàng mà bị đánh đến mặt sưng phù, còn có Vương gia của nhân loại vài năm trước thiếu chút nữa trở thành hoạn quan...
Hai tên đại nam nhân cùng lúc run rẩy. Sau đó từng người mang theo suy nghĩ riêng mà yên lặng không nói nữa. Một lúc lâu Phàn Thiện mới nhàn nhạt liếc mắt nhìn Câu Nguyệt: "Đã như vậy, ta đi vào trước". Nói xong nàng xoay người đi vào trong hậu viện.
"Ôi chao, ngươi..." Câu Nguyệt muốn lên tiếng gọi lại nhưng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể mở to mắt nhìn thân ảnh đối phương biến mất trong tầm mắt.
Sao biến thành dạng này rồi...
"Chuyện gì đây?" Lúc này Doãn Bạc Yến và Liên Tâm ung dung đến muộn, nàng thấy bộ dáng Câu Nguyệt cắn môi ủy khuất lại càng hoảng sợ, chờ đến khi nhìn thấy hai nam nhân đứng trước cửa thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Ai, ta còn tưởng xảy ra chuyện gì, hóa ra là hai người các ngươi"
"Doãn đại nhân" Tam Kê và Nhị Ngưu cung kính gọi một tiếng quen thuộc, đối với sự xuất hiện của Doãn Bạc Yến thì họ cũng không thấy ngoài ý muốn.
"Ta nói chứ hai người các ngươi sao tìm được nơi này?" Doãn Bạc Yến hỏi.
"Là Kỳ Nhung của Hổ tộc tìm được chỗ của các ngươi, hai người chúng ta cũng biết được từ bản đồ ở chỗ hắn thôi"
"Hắn biết nơi này rồi hả? Vậy Ma Tôn..."
"Tôn chủ bế quan chưa ra"
"Phụ vương bế quan?" Người nào đó hồn bay phách lạc ở một bên bỗng nhiên hồi thần.
"Ừm, đúng vậy, một tháng trước đã bế quan" Tam Kê nói.
Câu Nguyệt nghe xong tạm thời yên tâm, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Lúc này Doãn Bạc Yến nghĩ đến vừa rồi trên đường đi ra thì thấy Phàn Thiện với dáng vẻ lạnh lùng thì nhịn không được hỏi: "A, Phàn Thiện nàng ta có phải..."
Lời nói còn chưa dứt thì đã bị Liên Tâm âm thầm bấm một cái, Doãn Bạc Yến vội vã ngậm miệng, lúc này mới phản ứng lại, liên hệ hai việc trước và sau thì đã hiểu được đại khái. Vì vậy nàng rất cẩn thận đưa mắt nhìn Câu Nguyệt, đi tới ôm vai nàng: "Đừng quá lo lắng, từ từ mà tiến"
"Ừm..." Câu Nguyệt rủ mắt, cắn môi rồi ngẩng đầu nói với Tam Kê và Nhị Ngưu: "Các huynh về trước đi"
"Công chúa..." Tam Kê và Nhị Ngưu nhăn mặt. Bọn họ tuy là không quá hiểu công chúa nhà mình và vị nữ tử tên Phàn Thiện kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ công chúa vẫn cứ ở đây thì cũng không phải cách.
"Ai, Công chúa, hiện tại trong Ma giới không ổn lắm, muội theo các huynh trở về gặp Tôn chủ đi, lần này muốn lén chạy ra ngoài như vậy thật sự làm Tôn chủ nổi giận rồi. Nhưng mà dù sao hai người đều là nữ nhân, không hẳn là đến hoản cảnh không thể vãn hồi, mọi việc còn có thể bàn bạc lại mà, nếu muội thật sự không muốn gả cho Ma Táp Vương tử, vậy thì chờ khi Tôn chủ xuất quan rồi..."
"Vô dụng thôi, phụ vương căn bản sẽ không đồng ý" Chỉ sợ đến lúc đó muốn ra cũng khó. Câu Nguyệt lắc lắc đầu, "Các huynh đừng khuyên muội nữa, muội sẽ không đi đâu"
"Công chúa..."
Câu Nguyệt quyết không để ý đến hai người họ nữa, nàng xoay người đi vào trong viện, hai bên viền mắt cũng đã hơi phiếm hồng.
Tâm Kê vội vã hô lớn: "Vậy, hai người các huynh sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi ở gần đây trước, Công chúa nếu có phân phó cái gì hay là thay đổi tâm ý thì gọi các huynh nha" Thấy người đã đi xa, hắn cũng thở dài trầm trọng, sau đó nhìn sang Doãn Bạc Yến: "Chúng ta đi trước, Doãn đại nhân cũng khuyên nhủ Công chúa đi"
"Được" Doãn Bạc Yến đáp lại, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Tam Kê lúc này mới vỗ vỗ nam nhân khỏe mạnh bên cạnh, "Đi thôi, trời hôm nay cũng sắp mưa rồi, chúng ta mau tìm một nơi gần đây để nghỉ thôi"
Bầu trời tựa như đáp lại lời của hắn, chỉ khi hắn vừa nói xong thì ở chân trời liền ầm ầm đánh xuống một tia chớp, mây đèn ùn ùn kéo đến.
"Ừm" Nhị Ngưu nhìn sắc trời một chút sau đó gật đầu với hai người Doãn Bạc Yến rồi cùng Tam Kê đi vào trong rừng cây xa xa, vừa đi vừa trầm giọng tự nói: "Trước khi tới còn có mặt trời rất lớn, bây giờ thì âm u. Thời tiết hôm nay nói thay đổi liền thay đổi, hệt như một nữ nhân... ai... hình như thật sự sắp có bão rồi"
Hai thân ảnh chậm rãi biến mất trong rừng cây. Không lâu sau ở chân trời lại xẹt qua vài đường tia chớp màu trắng, cuối cùng một cơn mưa cũng tầm tả rơi xuống.
- --
Thật lâu trước đây...
Câu Nguyệt: Nam nhân này liếc mắt nhìn bổn cung, người đâu, móc mắt hắn xuống.
Thị vệ: Dạ, Công chúa!
Câu Nguyệt: Nam nhân này dám nói giọng ẻo lả với bổn cung, người đâu, cắt lưỡi hắn.
Thị vệ: Dạ, Công chúa!
Câu Nguyệt: Nam nhân này xem ra đang có ý đồ xấu với bổn cung, người đâu, đánh tàn phế hắn...
Thị vệ: Tuân mệnh Công chúa!
Tấn a di: Tiểu tổ tông à, con đi chơi một lần đã muốn hại hết bao nhiêu tiểu thịt tươi rồi, con cũng không muốn chừa lại hai tên cho lão nương đây sao!
Câu Nguyệt cao lãnh liếc nhìn người vừa đến: Người đâu, đem mấy tên nam nhân bị tàn phế trước đó đưa vào phòng hộ pháp.
Thị vệ:... Không thành vấn đề, Công chúa...