Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 51: Ta biết

Sau giờ ngọ ánh nắng tươi sáng, bên trong ao sen ở hậu viện ánh ra một mảnh thủy quang liễm diễm. Lá xanh rung động theo gió, từ trong khe hở nhìn thấy ở nơi sâu nhất trong bụi rậm phía sau có một búp hoa sen màu trắng đang đợi nở rộ.

Bỗng nhiên, búp hoa sen vốn yên lặng bất động lại nhẹ nhàng rung lên, lập tức từng cánh hoa chậm rãi nở ra, xòe ra bốn phía, trong phút chốc để lộ dáng vẻ tao nhã của mình. Đợi đến khi hoàn toàn nở rộ thì một nữ tử hiện ra, đứng cao vυ't trên tâm hoa. Nữ tử mặc bạch y, tóc dài màu mực, trán cao mày ngài(*) mang khí chất đoan trang, thanh nhã thoát tục tựa như hoa sen này.

(*) Trán cao mày ngài: là trán rộng, mày cong, hình dung nữ tử dung mạo xinh đẹp.

Sau đó mỹ nhân nhanh nhẹn nhảy người lên, mũi chân điểm nhẹ lên cánh sen rồi đạp qua một cánh khác, cuối cùng nhẹ nhàng bay xuống đứng trên bờ. Nàng phẩy tay áo một cái đứng vững lại, ngay lập tức có người cười cười tiến tới.

"Tâm nhi" Doãn Bạc Yến đi tới, vẫy vẫy cái quạt tròn trong tay quạt gió giúp nàng, giả vờ kinh hỉ nói: "Tâm nhi muội ra rồi, thật trùng hợp, đúng lúc ta vừa chuẩn bị chút trà bánh, không bằng cùng nhau ngồi ăn nha"

Liên Tâm đưa mắt nhìn sang, bên dưới mái che cách đó không xa đã có một bàn ăn được dọn xong, trên bàn có một bình trà đầy lên đến miệng, làn khói bốc lên từ giữa hai ấm tử sa, dĩa bánh ngọt ở giữa bàn tinh xảo mê người, quả nhiên là sớm chuẩn bị thật tốt rồi, nhưng mọi chuyện vào trong miệng người này lại thành "Thật trùng hợp".

Liên Tâm cũng không từ chối mà đi theo Doãn Bạc Yến ngồi xuống: "Làm sao ngươi biết được hôm nay ta sẽ ra?"

Doãn Bạc Yến nhẹ giương mi lên, trong nháy mắt thần thái trở nên sáng láng, nghiêng người đến kéo dài âm điệu ra: "A, cái này gọi là... tâm ý tương thông đó mà ~" Nói xong còn đẩy nhẹ cái mâm qua. Bánh ngọt bên trong đều được nàng tỉ mỉ chọn lửa, sau khi tìm hiểu xung quanh mấy ngày nay thì nàng đã có thể vô cùng tự tin nắm giữ cái bụng của đối phương rồi.

"Tâm ý tương thông?" Liên Tâm rủ mi, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua bánh ngọt trong mâm, khóe miệng lập tức nhếch lên một chút: "E là... Doãn cô nương cũng rất tâm ý tương thông với nhiều người"

Trong lòng Doãn Bạc Yến lộp bộp.

Ý gì đây... Doãn Bạc Yến do dự giương mắt nhìn nữ tử ở đối diện, nhưng lại không thể phát hiện một chút khác thường nào trên thần sắc lạnh đạm bình tĩnh của đối phương. Thật sự là đoán không ra thái độ vừa rồi của người ta là gì.

Nàng do dự một lát rồi chuyển chén trà trong tay, cuối cùng đặt xuống. Doãn Bạc Yến ngồi ngay người lại, vẻ mặt cũng phá lệ chăm chú: "Liên Tâm, ta muốn thẳng thắn với muội"

"Thẳng thắn?" Dường như Liên Tâm có điều không hiểu, nhưng nhìn kỹ thêm thì trong mắt nàng có vài phần gian xảo và đạt được. Chỉ là lúc này Doãn đại mỹ nhân đang rủ mi tự đánh giá chính mình nên không thể nhìn thấy được.

"Ừm..." Doãn Bạc Yến khó có khi thấp thỏm bất an như vậy: "Ta của trước đây từng nhận thức rất nhiều người. Ý của ta chính là như vậy, ta đã qua lại với rất nhiều người, chỉ là đều không có dài lâu"

Doãn Bạc Yến lặng lẽ liếc mắt nhìn người đối diện, thấy đối phương nhấp ly trà, không có vẻ mặt nào khác thì mới thở phào nhẹ nhõm, nửa là thấy may mắn nửa là thấy mất mát, nàng nói tiếp: "Ta đã từng thường xuyên đến những nơi trăng hoa để mua vui, chìm ngập trong vàng son, múa bút vô độ, trêu chọc phải nhiều nợ đào hoa, cho nên danh tiếng của ta trong Ma giới có thể chẳng tốt lành gì" Nghĩ lại mà kinh ngạc, hiện tại nàng chính miệng nói ra những thứ mà trước đó nàng mới phát giác được, thật sự là không... không đứng đắn một chút nào.

"Bất quá những chuyện này đều xảy ra trước khi ta gặp muội, sau này ta tuyệt đối sẽ không như vậy nữa" Doãn Bạc Yến sợ Liên Tâm thấy thất vọng mà chán ghét vứt bỏ mình nên vội vàng tỏ tâm ý: "Liên Tâm... Doãn Bạc Yến ta đối với nàng là chân tâm thật lòng, cũng không phải là nhất thời hứng thú, ta muốn cùng một chỗ với muội... luôn ở cùng nhau"

Nàng cắn cắn môi, cuối cùng kiên định nói: "Ta thích muội" Nói xong thì không lên tiếng nữa mà lẳng lặng đợi người đối diện trả lời.

Nhưng mà mỹ nhân ở đối diện vãn chậm rãi uống trà như trước, phảng phất như không nghe thấy lời bảy tỏ Doãn Bạc Yến vừa mới nói. Tay Doãn Bạc Yến đặt trên đầu gối từng chút nắm chặt lại, tim đập nhanh như nổi trống, trên trán đều toát mồ hôi ra.

Một cơn gió mang theo hương thơm của sen nhẹ nhàng thổi qua, làm ngọn tóc và vạt áo của nữ tử đối diện phất lên. Nhưng phấn y mỹ nhân lại không hề ảnh hưởng mà chậm rãi rót một chén trà nữa.

Qua một lúc lâu sau cuối cùng đã mở miệng: "Ta biết ngươi thích ta" Nàng nhàn nhạt nhìn Doãn Bạc Yến: "Biểu hiện mấy ngày nay của ngươi đã vô cùng rõ ràng rồi. Nhưng mà... có biết vì sao ta không muốn thân cận với ngươi không?"

Doãn Bạc Yến giật mình một cái.

Liên Tâm nói tiếp: "Vì ta muốn để ngươi hiểu rõ, ta và những hồ ly ca ca, hương thảo muội muội, hoặc là liễu cô nương mà ngươi từng nhận thức đều không giống nhau"

"Trước đây ta cũng trải qua không ít chuyện nên không tính" Doãn Bạc Yến vội vã xua tay giải thích, cuối cùng phản ứng lại mở to mắt ra: "... Không đúng, ta không nhắc đến bọn họ làm sao muội biết được?" Chẳng lẽ là tên Câu Nguyệt kia đã sớm bán đứng nàng rồi sao?

"Ta đoán thôi, nhưng mà hiện tại ngươi cũng thừa nhận rồi" Liên Tâm nói đến vô cùng bình tinh.

Doãn Bạc Yến nhất thời kinh ngạc, có chút dở khóc dở cười. Hiện tại nàng thật muốn một lần nhìn kỹ giai nhân thanh lệ trước mắt này, quả thực đối phương chính là một cô nương phúc hắc. Có điều... Nàng càng ngày càng thích thì sao đây!!

"Bây giờ ngươi còn gì muốn nói không?" Mỗ cô nương phúc hắc nói.

Doãn Bạc Yến thở dài, làm bộ dạng chịu thua: "Nè, thật ra ta là con quạ tinh xui xẻo, còn là con quạ đen một khí nói xui xẻo điều gì thì nhất định sẽ linh nghiệm. Muội có ghét bỏ ta không?"

"Phốc" Lần này Liên Tâm bị chọc cười, khóe miệng hiện ra một đồng tiền nhợt nhạt. Doãn Bạc Yến thấy thời cơ nhân có hội tiến đến gần, bĩu môi làm nũng: "Muội xem, ta đều đã thẳng thắn như thế rồi, vậy rốt cuộc muội có thích ta không"

"Thích"

Ngoài dự đoán, thế nhưng lại nghe được hai chữ này. Doãn Bạc Yến mở to mắt ra một lần nữa, trong nháy mát đầu óc đều trống rỗng. Một lát sau mới hồi thần lại, nắm lấy tay Liên Tâm kéo một phen, kích động đến mức nói cũng không được lưu loát: "Thật, thật sao? Muội đáp ứng ta rồi sao!? Trời ạ, muội cũng thích ta, từ... từ lúc nào đã thích vậy?"

Liên Tâm buồn cười nhìn bộ dạng hưng phấn nói năng lộn xộn của nàng, đuôi lông mày thoáng nhướn lên: "Vừa gặp đã yêu, hiểu chưa"

Vừa gặp đã yêu...

Nói cách khác, là vào buổi sáng lần đầu gặp nhau kia, một ánh nhìn thoáng qua bên cạnh ao sen, đã lấy đi tâm hồn thiếu nữa sao... Cũng giống như nàng sao.

Giờ khắc này Doãn Bạc Yến thật sự muốn khóc ra. Nàng nhịn không được đứng dậy đi vòng qua bàn, ngồi xổm trước mặt Liên Tâm, oán hận: "Vậy trước đó muội cố ý lãnh đạm ta sao? Thật là... Hại ta cứ luôn tâm thần không yên, cuộc sống hằng ngày khó an lòng, vì muội mà thương tâm mất mát... Muội là cô nương xấu"

"Ai kêu tỷ không kiềm lại tính tình, cứ thích trêu hoa ghẹo nguyệt"

"Trêu hoa ghẹo nguyệt? Trời đất chứng giám, tiểu nữ tử ta hiện tại đã hoàn lương, tương lai nếu tái phạm sẽ không gả cho muội đâu ~" Doãn Bạc Yến tiến gần tới, ôm lấy vòng eo mỹ nhân làm nũng, thấy đối phương dịu dàng nở nụ cười, trong lòng nàng càng thêm vui mừng, thật sự ngọt ngào đến mức muốn tràn ra ngoài tim luôn. Cuối cùng nàng cũng không nhịn được, hất cao cằm lên muốn hôn lên mặt người ta một cái.

Liên Tâm vươn ngón tay ngọc ngà đặt lên môi nàng, hai bên gò má dần ửng hồng: "Muội còn chưa cho tỷ làm như vậy..."

"A..." Doãn Bạc Yến bĩu môi, nhưng thấy dáng vẻ e thẹn rụt rè của mỹ nhân thì lại bắt đầu nôn nào. Ai nha ~ tâm nàng đều muốn tan ra hết rồi. Vì vậy nàng buộc chặt cánh tay ôm lấy người trong lòng: "Vậy cho ta ôm một chút đi. Hạnh phúc tới đột nhiên như thế, ta còn chưa có hoàn hồn lại nữa đó ~"

"Vô lại" Liên Tâm cúi đầu nhìn đầu đối phương đang tựa trước ngực mình, thần sắc càng tỏa ra nhu hòa. Cuối cùng nàng cũng ôm lại Doãn Bạc Yến, nhẹ nhàng gác cằm lên xoáy trên đầu, cùng nhau hưởng thụ sự yên lặng và an tâm lúc này.

Đúng lúc đang ấm áp tình nồng thì bỗng nhiên cảm thấy có hơi thở lạ lẫm kéo tới. Xung quanh thoáng nổi gió lên, vù vù cuốn bay lá khô, lá sen trong ao hồ cũng bị thổi lung lay từng trận.

Liên Tâm hơi rút người lại, nhìn về đám mây đen nặng nề đang nhanh chóng tụ lại trên trời, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Sao thời tiết lại thay đổi chứ..."

...

Ở chân trời lôi vân cuồn cuộn, sấm chớp hỗn loạn nổ vang vọng cả khe núi. Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, một tầng sương mù trắng dày đặc hiện lên, dần dần lan rộng ra, trong nháy mắt bao trùm vạn vật xa xa, trong lớp sương mù không rõ ấy có gì đó đang nhanh chóng tiến đến gần.

Phàn Thiện đi ra cửa khuôn viên, lạnh lùng nhìn sóng ngầm đang cuồn trào mãnh liệt ở xa xa trong rừng cây.

Lúc này sắc trời càng lúc càng âm u, tựa như buổi tối mưa ủ dột, trong mảnh rừng ở xa lại càng thêm âm trầm quỷ dị. Phàn Thiện chắp tay đứng trong gió, ống tay áo bị gió thổi bay phất phới, vang lên âm thanh sắc bén.

Cuối cùng bên trong lớp sương mù dày đặc từ từ hiện ra hai bóng người.

Ầm ầm! Một đường tia chớp đánh xuống, phát sáng một góc trời, đồng thời chiếu sáng lên hai bóng người phía trước. Đó là hai nam nhân, một nhỏ gầy và một cao lớn, họ chính là yêu ma không cần nghi ngờ. Bọn họ đi hơn mười bước mới đứng vững lại trước mặt Phàn Thiện, âm trầm nhìn qua.

"A, cuối cùng tìm được nơi này rồi!" Nam nhân cao lớn nặng nề nói, hắn vừa nói vừa chậm rãi buông thanh đao lớn khiêng trên vai xuống, mũi đao xẹt qua lớp cát đá trên mặt đất, vù một tiếng, một cổ áp bách thoáng chốc toát ra, đập vào mặt người đối diện.

Phàn Thiện cau mày lại. Người mới tới này không hề có ý tốt, xem ra lần này ắt phải phí sức một phen rồi. Tay phải của nàng xoay một vòng dưới ống tay áo, vẽ ra một lá bùa.

"Ngươi chính là Phàn Thiện sao?" Lúc này nam nhân nhỏ gầy đã lên tiếng, âm thanh của hắn vô cùng chói tai, nhưng phá lệ có lực xuyên thấu qua lớp cuồng phong này.

Quả nhiên là giống với Hổ tộc lần trước, là người trong Ma giới tới bắt Câu Nguyệt sao... Phàn Thiện nheo mắt lại, lạnh giọng nói: "Ta sẽ không cho các người bắt nàng đi"

"A, chúng ta tới đây chính là muốn đem người đi đó" Nam nhna gầy nhỏ cười, ánh mắt sắc bén như chim ưng: "Như vậy cũng tốt, ta cũng muốn xem thực lực của ngươi như thế nào, có đủ tư cách hay không!" Nói xong bỗng nhiên hắn xông tới, tốc độ cực kì nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt, ra tay như một lưỡi câu, cấu xé như vài nhát dao sắc bén!

Phàn Thiện nghiêng người né tránh, sau đó nâng tay lên đánh vào khớp xương ở khuỷu tay của nam nhân.

"A!" Kê tinh đau nhức hô lên một tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt, ôm cánh tay không thể động đậy được nữa mà nhảy ra, tức giận nói: "Ngươi, sao ngươi có thể như vậy! Đây khác gì đánh lén!!" A... quá ngoan độc!

"Binh Bất Yếm Trá (*)" Phàn Thiện nhàn nhạt đáp.

(*) Binh Bất Yếm Trá: việc giao đấu không ngại đánh lén.

"Hừ, đã như vậy thì để Lão Ngưu ta tới tiếp ngươi!" Một tên nam nhân cao lớn khác cười lạnh lên tiếng, cầm đao xông tới, mỗi một bước đều mang theo khói bụi cuồn cuộn, khí thế gấp đôi so với nam nhân nhỏ gầy bá đạo vừa rồi.

Đáy mắt Phàn Thiện chợt lóe lên hàn quang, nàng vẫy tay phóng lá bùa ra, trong nháy mắt hạ một tầng kết giới. Ầm ầm một tiếng, mặt đất liền lấy nàng làm trung tâm, tản ánh sáng màu vàng ra, liên kết thành một tinh bàn thật lớn, hào quang chói lọi.

Mái tóc dài của nàng vung lên, ống tay áo thông gió, sáu đạo âm dương tinh bàn vây xung quanh, vô cùng chói mắt. Ma nam nhân cao lớn bên kia đã cầm đao nhảy lên, cuốn theo bão cát ầm ầm đánh xuống. Câu Nguyệt vừa ngủ trưa tình dậy phát hiện tình huống không đúng nên chạy đến, lúc này thì nhìn thấy một màn như vậy. Nàng tức khắc lấy làm kinh hãi, gấp giọng quát bảo ngừng lại: "Mau dừng tay!"

"Hả?" Nhị Ngưu nghe tiếng gọi phút chốc dừng lại, Kê tinh cũng quay đầu nhìn qua, khi thấy người đứng ở cửa thì đôi mắt sáng lên.

"Sao ngươi lại đi ra đây!" Trong lòng Phàn Thiện căng thẳng, vội vã lắc mình đến trước Câu Nguyệt, "Ở đây nguy hiểm"

"Không phải đâu Phàn Thiện..."

"Ngươi đi vào trước, đừng lo lắng" Phàn Thiện ôn nhu trấn an. Nàng nhìn nữ tử trước mắt, bỗng nhiên một sự kiên định từ đáy lòng sinh ra: "Có ta ở đây, nhất định bảo vệ ngươi chu toàn"

"Phàn Thiện, không..." Lời Câu Nguyệt còn chưa dứt thì trên tay truyền đến ấm áp, tay của nàng đã bị người trước mặt dịu dàng nắm lấy. Câu Nguyệt bừng tỉnh lại, điều vốn muốn nói đều kẹt lại trong cổ họng, có chút không nói nên lời. Cảm giác mừng như điên chậm rãi tán ra, không ngừng tràn đầy dưới đáy lòng. Trời ạ... thật sự như suy nghĩ của chính mình sao...

Cảm giác vừa rồi sẽ không sai được đâu, rõ ràng là lưu ý như vậy mà. Câu Nguyệt liều mạng tìm kiếm cảm xúc có liên quan đến tình yêu trong con người màu hổ phách kia, càng nhìn càng thấy tim đập nhanh. Người này... Người này lẽ nào thật sự...?

"Không tệ, có can đảm! Không hổ là phò mã tương lai" Lúc này một âm thanh chói tai vang lên cắt ngang hai người ở đối diện, nam nhân nhỏ gầy thế nhưng lộ ra thần sắc cảm động vui mừng, thậm chí còn bắt đầu lau nước mắt: "Quả nhiên là đau lòng cho Công chúa, Lão Kê ta đây yên tâm rồi"

"Có ý gì?" Thay đổi bất thình lình như vậy làm Phàn Thiện không hiểu lắm.

"Tam Kê, Nhị Ngưu, các huynh sao tìm được tới đây thế" Câu Nguyệt vội vã lên tiếng nói sang chuyện khác. Hai người kia nghe xong lập tức nước mắt chảy ròng ròng chạy tới, hoàn toàn mất đi bộ dáng vừa rồi: "Tiểu tổ tông của ta, Công chúa đại nhân của ta ~~ Cuối cùng tìm được muội rồi huhuhu... Muội rời khỏi mấy ngày này, mỗi ngày các huynh đều lo lắng sợ hãi, sợ muội ở bên ngoài gặp phải kẻ xấu, sẽ chịu ủy khuất, bị khi dễ, huynh... huynh..."

Hai tên đại nam nhân nói xong liền òa khóc lên, "Hiện tại cuối cùng đã gặp được người rồi, các huynh rất nhớ muội..."

"Được rồi muội không sao, không phải rất tốt sao, cũng không có chịu ủy khuất gì" Câu Nguyệt sờ sờ đầu bọn họ: "Các huynh đừng khóc nữa..."

Phàn Thiện ngạc nhiên: "Hóa ra các ngươi quen nhau à?" Hơn nữa còn nghe những lời trong miệng bọn họ là...

"Câu Nguyệt, ngươi là Công chúa Ma giới sao?"