Editor: Yue
Sau khi Thích Nhất Phỉ về nhà, liền ngựa không dừng vó phân phó Tiên Khách tìm triều phục của mình.
Mặc dù Thích Nhất Phỉ chưa ra làm quan nhưng làm một Quận vương siêu phẩm, gia hỏa hắn vẫn có đầy đủ đồ. Triều phục - thường phục - da biện phục, minh kiệu - noãn kiệu - du bích xa, nghi thức lỗ bộ Thân Vệ Quân, dù sao một nhân vật trung tâm tư tưởng, người khác có, Thích Nhất Phỉ tất nhiên có, người khác không có, Thích Nhất Phỉ cũng khẳng định có những gì người khác không!
Lão Hoàng đế căn bản không bao giờ che giấu, sự ích kỷ và thiên vị của mình.
Bất kể là dùng hay không, cứ mỗi quý, Thập Nhị Giám đều sẽ phái người tới cửa trước để đưa cho Thích Nhất Phỉ tất cả đồ vật, lớn đến xe ngựa, nhỏ đến trà quả, vô cùng xa hoa da^ʍ dật.
Chẳng qua, những vật của mùa thu năm nay, không những không có sớm, còn bị trễ hồi lâu.
Thực hiển nhiên, người đi trà lạnh.
Tiên Khách đứng sát vách, đối diện tủ trang phục phát sầu, không biết nên lấy bộ y phục mới từ mùa hè năm nay hay bộ y phục cũ từ mùa thu năm ngoái? Đồ mới cho thể diện, đồ cũ cho ấm áp.
Cuối cùng, tuân theo Tôn thiếu gia thân thể quan trọng tinh thần để sau, Tiên Khách đã mạnh dạn lấy lại y phục cũ. Tuy rằng cũ và mới chênh lệch một năm, nhưng thật ra cũng không thay đổi nhiều lắm, năm ngoái Thích Nhất Phỉ không ở nhà, căn bản không có mặc, hẳn là xấp xỉ.
Thích Nhất Phỉ quả nhiên không nhận ra.
Chiếc áo choàng dài màu đỏ thẫm, chiếc váy lớn màu đỏ, và chiếc vương miện bảy chùm[1] lần lượt được mặc vào, càng bổ sung cho vẻ phấn điêu ngọc trác của Thích tiểu Quận vương, hà tư nguyệt vận*. Đáp lại câu đó, người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên*. Thích Nhất Phỉ vốn có dung mạo không tầm thường, ăn mặc chính thức như vậy lại tăng thêm một chút nội liễm cấm dục, trang trọng và cao quý trước đây không thấy được.
Sau khi Thích Nhất Phỉ phát hiện, quần áo, ống tay áo, vạt áo đều hơi thiếu, liền vui vẻ khoe khoang với hai người tỳ nữ: "Có phải gia lại cao hơn rồi không?"
Chỉ cần mình lớn nhanh, quần áo sẽ không bao giờ đuổi kịp mình!
"Hẳn là." Tiên Khách miễn cưỡng cười, từ trong lòng đè xuống lời chửi mắng tên thái giám chết bầm, mắt chó coi thường người khác, nghĩ thầm quay đầu lại phải cùng lão gia bày tỏ. Tôn thiếu gia nhà bọn họ sao có thể bị ngược đãi như thế? Không cần triều đình làm, tự mình bỏ tiền túi, tự chọn gấm tốt, tự mình may, cũng có thể đi? "Hôm nay sao gia đột nhiên hưng khởi, muốn mặc triều phục rồi?"
"Bởi vì ta phải tiếp thánh chỉ nha." Kỳ thật Thích Nhất Phỉ cũng không rõ mình nên mặc quần áo gì để tiếp chỉ. Lúc trước, Thích Nhất Phỉ nhận ân sủng của lão hoàng đế, được ban thưởng cho không ít đồ vật, nhưng mà lúc ấy, căn bản sẽ không có ai ép hắn phải mặc này mặc kia, được không?
Một triều thiên tử một triều thần, giờ này ngày này, vẫn nên cẩn thận là hơn.
"Thế nô gia cảm thấy, thường phục là được." Nhã Khách - người vẫn luôn không có tên họ chen miệng nói, muốn xoát độ tồn tại của mình.
Thường phục, không phải thật sự như ý trên mặt chữ, là loại y phục tầm thường. Đây là trang phục chính thức được thêu bốn con rồng ở cổ áo, áo choàng tròn và đai ngọc trên ngực, bình thường ở triều làm công vụ, là quan phục[2] được mặc thường xuyên.
Tiên Khách trừng mắt nhìn Nhã Khách ở địa phương Thích Nhất Phỉ không nhìn thấy, hết chuyện để nói rồi à? Thường phục bọn họ có cũng là đồ của năm ngoái, còn là bộ Thích Nhất Phỉ ở biên quan mặc qua, một khi lấy ra, chẳng phải lộ tẩy sao?
May mắn thay, trước khi Thích Nhất Phỉ phát hiện phần giật gấu vá vai này, Phó đại nhân đã mang theo thánh chỉ đến rồi.
Mọi người ra ngoài quỳ xuống nghênh đón, tiếp chỉ, Thích Nhất Phỉ cũng không có thời gian thay quần áo nữa. Triều phục liền triều phục đi, triều phục càng lộ vẻ tôn trọng à nghen.
Nghe nói vị Nhϊếp chính vương này rất đa nghi, càng giống như một kẻ cuồng kiểm soát hơn bất kỳ vị vua nào ở Đại Khải, thám tử Cẩm Y Vệ ở khắp mọi nơi.
Thích lão gia tử mới cùng Thích Nhất Phỉ cảm khái, thứ phụ Trương Cát sợ là phải lạnh gáy trước ông một bước, bởi yến hội mà ông không đến vì sự chơi xấu của Thích Nhất Phỉ, giờ đã là một cây dao treo trên đầu tất cả các quan đại thần tham dự. Nghe nói ngay cả ai uống nhiều hay ít một ngụm rượu hoặc phát ra một câu phàn nàn bực tức gì đó trong yến hội, Nhϊếp chính vương đều biết rõ trong lòng.
Kỳ thật Thích Nhất Phỉ rất muốn hỏi Phó Lý chuyện liên quan đến đương kim Nhϊếp chính vương, ví dụ như hắn là ai, hắn thật sự biếи ŧɦái như vậy sao? Nhưng sau đó nghĩ lại, sợ gây phiền phức cho bằng hữu nên cố gắng nhịn xuống.
Nếu như Phó Lý biết, hắn nhất định sẽ nói cho Thích Nhất Phỉ, Nhϊếp chính vương còn biếи ŧɦái hơn cả trong truyền thuyết!
Văn Tội không chỉ có Cẩm Y Vệ đương thám tử mà còn có cả người giám thị thám tử, là ám vệ thần bí nhất, có rất ít người gặp qua, chỉ biết bọn họ đang giám thị Cẩm Y Vệ, để xem họ có chểnh mảng nhiệm vụ và coi thường pháp luật hay không. Đừng nhìn Chu chỉ huy sứ có vẻ được trông cậy rất nhiều, nhưng chỉ cần hắn biết một chút chuyện mà không báo cáo, ngày hôm sau liền đầu mình hai nơi.
Nếu không phải bởi vì những gì đã trải qua khi còn nhỏ của Nhϊếp chính vương Văn Tội, cũng khiến y căm thù đến tận xương tủy loại sinh vật như thái giám này, Đông Xưởng Tây Hán nhất định phải sống lại.
Trong hoàn cảnh áp lực cao như vậy, vô tri ngược lại là một loại hạnh phúc.
Trước mắt xem ra, Thích Nhất Phỉ rất hạnh phúc, chỉ cần hắn vui vẻ là chính mình, Nhϊếp chính vương đều có thể tiếp nhận.
Phó Lý một bên tuyên chỉ, một bên cảm thấy mình sắp thay thế thái giám, trở thành công công tân nhiệm. Cũng may, thánh chỉ không dài, nội dung ngắn gọn, rất nhanh liền giải thoát.
Khác với văn chương hoa mỹ thời Thiên Hòa Đế, sau khi Văn Tội cưỡi ngựa nhậm chức, y nhấn mạnh đến tính hiệu quả, không nói lời vô nghĩa. Bất kể đó là thượng tấu của đại thần, hay là y hạ chỉ, khi viết nội dung, đều sẽ chú ý đến cách diễn đạt trực quan, khi nào, ai, đi làm cái gì, vừa xem hiểu ngay, mệnh lệnh rõ ràng.
Thích Nhất Phỉ thật thích kiểu cải cách này, chí ít cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được ý nghĩa của thánh chỉ mà không cần người khác phiên dịch.
Cao độ tóm gọn trong một câu: "Nhϊếp chính vương chuẩn bị tổ chức Trung thu yến, để ta vào Triều Thiên Cung bổ lễ nghi?"
Triều Thiên Cung là tên một cung điện, không phải trong hoàng thành, mà được xây dựng độc lập bên cạnh Ung Kỳ. Nó đã được sử dụng từ thời cổ đại, có nhiều chức năng khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất chính là diễn tập.
Chẳng hạn, triều đình phải tổ chức điển lễ gì, khi cần phải luyện tập trước, các quan đại thần sẽ thực hành mấy lần trước ở Triều Thiên Cung; cũng tương tự như việc con cháu của một quan lại nào đó, chuẩn bị thừa kế phong tước, trước khi việc sắc phong thật sự bắt đầu, cũng sẽ ở Triều Thiên Cung tìm hiểu các lễ nghi khác nhau để sử dụng vào việc tiếp đón thiên tử lúc ấy.
"Để ta, đi Triều Thiên Cung?" Thích Nhất Phỉ chỉ vào chính mình, lại cùng Phó Lý xác nhận, "Để cho ta, người từ nhỏ đã sống trong cung còn nhiều hơn Quận vương phủ, đi trùng tu lại lễ nghi diện thánh?"
Trong lòng Phó Lý cũng cảm thấy vị Nhϊếp chính vương này sợ là có bệnh chăng, nhưng trên mặt vẫn trịnh trọng gật gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu Thích Nhất Phỉ nói chuyện thận trọng.
Tai vách mạch rừng, quá thật tính tình làm mình, cũng không được.
Cho dù Thích Nhất Phỉ có ý kiến trong lòng, trước tiên cũng chỉ có thể cung cung kính kính lĩnh chỉ tạ ơn. Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới tìm ra lý do, tự an ủi mình. Đại khái không phải vì Nhϊếp chính vương chê hắn lễ nghi không tốt, mà là cơ hữu Phó Lý đã tìm ra cách để hắn tiếp cận Thất Hoàng Tử.
Nghĩ lại mà xem, lúc trước hắn hỏi Phó Lý những gì? Khi nào thì hắn có thể được giới thiệu với Thất Hoàng Tử. Phó Lý đã nói gì? Trở về chờ thánh chỉ đi.
Trước sau gì cũng phải có mối liên hệ nhân quả, đúng không? Chuỗi Logic là gì đây? Chỉ có thể là, Thất Hoàng Tử cũng muốn đi Triều Thiên Cung trùng tu lễ nghi nha!
Nếu Phó Lý biết Thích Nhất Phỉ đã bổ não ra cái gì, có lẽ sẽ tức điên đến chết mất. Điều hắn muốn biểu đạt rõ ràng là, sau khi trùng tu lễ nghi, liền có thể diện "Thánh", cũng liền có thể nhìn thấy Thất Hoàng Tử - Nhϊếp chính vương - Văn Tội.
Sau khi Thích Nhất Phỉ nghĩ thông suốt, lại vui vẻ đứng dậy, trong lòng tràn đầy mong đợi đối với Triều Thiên Cung, ngồi đều ngồi không yên, hận không thể lập tức hừng đông, để hắn có thể ngẫu nhiên gặp được "Giai nhân"!
(Continue)
[Yue: Cảm thấy edit truyện này tốn tế bào não tra cứu rất nhiều. (┳Д┳).]
CHÚ THÍCH
*Hà tư nguyệt vận(霞姿月韵): thành ngữ Trung Quốc, bính âm là xía zī yuè yùn, nghĩa là người đẹp trai, phong độ lịch lãm và có phong thái.
*Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên(人靠衣装马靠鞍): Nôm na giống câu người đẹp vì lụa. Giải thích chuyên sâu: Người ta dựa vào quần áo và ngựa mặc yên ngựa là một từ tiếng Hán , có nghĩa là con người sẽ trông có sức sống phi thường khi mặc quần áo tươm tất ; khi ngựa được trang bị một đôi yên tinh tế , chúng sẽ trông đặc biệt xinh đẹp. Có nghĩa là quần áo có ảnh hưởng lớn đến vẻ đẹp hình ảnh của cơ thể con người. Khi một người mặc quần áo tử tế, anh ta sẽ trông đặc biệt năng động; khi một con ngựa được trang bị một đôi yên tinh tế, anh ta sẽ trông đặc biệt đẹp. Có nghĩa là quần áo có ảnh hưởng lớn đến vẻ đẹp hình ảnh của cơ thể con người.
CHÚ THÍCH ẢNH
(Hình ảnh mang tính chất minh họa)
⬆⬆Minh kiệu(明轿)⬆⬆
*⬆⬆Noãn kiệu(暖轿)⬆⬆
*⬆⬆Du bích xa(xe thành dầu - 油壁车)⬆⬆
*
[1]Tên gốc: Giáng sa bào(绛纱袍), đại hồng thường(大红裳), bảy lương quan(七梁冠). [Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa]⬆⬆Áo choàng dài màu đỏ - Giáng sa bào(绛纱袍)⬆⬆
*⬆⬆Váy đỏ - đại hồng thường(大红裳)⬆⬆
*⬆⬆Chiếc vương miện bảy chùm - Bảy lương quan(七梁冠)⬆⬆
*
[2]Quan phục↓↓