Editor: Yue
Nhưng điều này thực sự dễ đoán, được không? Nốt lệ chí ở góc dưới bên trái, khí chất toàn thân, cùng với vòng xã giao của Phó Lý.. Sau khi xem xét tất cả, cho dù tối hôm qua Thích Nhất Phỉ không suy xét lại, thì cả ngày hôm nay hắn cũng đủ hình dung ra.
Điều quan trọng nhất là, Phó Lý không muốn nhắc đến, tất nhiên chỉ có thể là vị Thất hoàng tử ma chê quỷ hờn người ghét trong lãnh cung kia thôi.
"Các ngươi cũng thật có ý tứ," Thích Nhất Phỉ dựa vào giường mỹ nhân nhỏ, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, vừa lột vỏ lựu vừa nói, "Cái này thì có gì phải giấu?"
"Chỉ có ngươi cảm thấy, cái này không gọi là ." Phó Lý thậm chí còn không nhận ra, mình cùng Thích Nhất Phỉ ông nói gà bà nói vịt.
Thích Nhất Phỉ rất giỏi lột hoa quả, quả là có chút tay nghề nho nhỏ, chỉ chốc lát sau, liền tự tay lột cho mình một chén hạt lựu màu đỏ tím đầy đặn, óng ánh long lanh. Hắn rất thích như vậy, trước tiên bóc vỏ, sau đó lại ăn. Một viên cho vào miệng, nước cốt bắn ra tứ tung, không một chút chua, gần như ngọt hẳn.
"Bây giờ thế cuộc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, ngươi phải hành sự điệu thấp* cho ta.."
"Điệu thấp một chút, ta hiểu mà." Thích Nhất Phỉ có rất nhiều tật xấu, một trong số đó là thích nói hớt. Khi còn đi học, thường bị Phu tử phạt viết không ít lần. Tích cực thừa nhận sai lầm, nhưng dạy mãi không sửa.
Cùng với việc, đúng vậy, Thích Nhất Phỉ đến nay vẫn cho rằng Thất hoàng tử là Thất hoàng tử, Nhϊếp chính vương là Nhϊếp chính vương, chưa gắn kết hai người lại với nhau. Theo suy luận của hắn, sở dĩ mọi người kiêng kỵ nói về Thất hoàng tử, cũng chỉ có thể là bởi vì Nhϊếp chính vương cũng mê tín như lão hoàng đế, cảm thấy Thất hoàng tử là một tai tinh.
Nhưng mà, mê tín mới tốt nga!
Thích Nhất Phỉ nhanh chóng bóc vỏ ăn, ăn xong liền lau tay.
Nếu y mê tín, thì "Cát tinh" của hắn mới có giá trị sử dụng, a gia của hắn có lẽ sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy.
"Cho nên, khi nào thì ngươi giúp ta giới thiệu vị.. này" Thích Nhất Phỉ vốn dĩ muốn gọi một câu Thất điện hạ như xưa, nhưng hắn cảm thấy hiện tại ngay cả số "Bảy" cũng đã trở thành một từ cấm, cho nên nuốt con số xuống, chỉ nói một câu, "Điện hạ?"
Phó Lý nhìn thấy Thích Nhất Phỉ là thật lòng muốn làm cho được, thuyết phục cũng vô dụng, liền thôi không thuyết phục nữa. Bởi vì vừa vặn, đây vẫn là chuyện buôn bán ngươi tình ta nguyện, mà vị kia cũng rất tích cực. Phó Lý sẽ không tiếp tục khuấy động ở giữa, nếu không, hắn rất dễ đem mình bổ não thành Vương mẫu nương nương gậy đánh uyên ương.
"Được rồi, ngươi về nhà tắm rửa trước đi, không cần tắm rửa thắp hương, nhưng ít nhất cũng phải thay quần áo cho ta." Phó Vương mẫu chấp nhận số phận của mình.
Thích Nhất Phỉ nghi hoặc nghiêng đầu: "Rửa sạch sẽ? Sao vậy, ngươi định bán ta hả?"
"Đúng vậy, ta bán ngươi để ngươi làm tiểu thϊếp thứ mười tám phòng cho người ta!" Phó Lý mài đao soàn soạt.
"Đến đê." Thích Nhất Phỉ không có chính khí nói.
"Ngươi cút về chuẩn bị tiếp chỉ đi." Phó Lý mang theo thánh chỉ, tự nhiên không phải cho hắn, mà là cho Thích Nhất Phỉ.
Thích Nhất Phỉ cười hì hì rời đi, để lại Phó Lý ngồi một mình, thư phòng nháy mắt đã trở nên yên tĩnh. Hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, dưới tác dụng của hương an thần, hắn giống như trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng.
Phó đại nhân về lại thời thiếu niên, khi tất cả họ còn đang chuyên cần nghiên cứu kinh thư trong thư phòng ở Hoàng thành.
Đây rất rõ ràng là một giấc mộng, hắn biết mình đang nằm mơ, bởi vì hắn không thể có hai người hảo hữu chí giao. Một tên ngây thơ hồn nhiên ngốc bạch ngọt, một tên nham hiểm cố chấp mặt chuẩn vai ác.
Ngốc bạch ngọt đương nhiên chính là Thích Nhất Phỉ, mặt chuẩn vai ác tên huý không thể đề, vì hắn là Thất hoàng tử đương triều.
Khác với cuộc đời rắc đường hết cỡ của ngốc bạch ngọt, mặt chuẩn vai ác mặc dù là hoàng tử cao quý nhưng còn thê thảm hơn nhiều lắm. Hoàng Hậu vì sinh y nên khó sinh mà chết, y bởi vì vậy mà bị lão hoàng đế chán ghét suốt bao nhiêu năm.
Ngay cả Thích Nhất Phỉ - chi tôn đại thần này, ở trong cung bước đi mang gió, được người tôn kính hơn cả Thất hoàng tử.
Chỗ chết người nhất chính là, Thích Nhất Phỉ thật sự bị lão hoàng đế biến thành tiểu hỗn đản coi trời bằng vung. Khi còn nhỏ, Thích Nhất Phỉ ngồi trên vai lão hoàng đế, cao cao tại thượng nhìn xuống Thất hoàng tử - người đang mặc quần áo không mới không cũ, hiếm khi bước ra từ cung cũ của hoàng hậu để đổi gió, nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: "Đây là công tử nhà ai? Mặc đồ không đàng hoàng đến như vậy."
Lão hoàng đế cũng cau mày, hai tay cẩn thận từng li từng tí che chở đôi chân ngắn nhỏ của Thích Nhất Phỉ, con ngươi dường như cũng đặt trên đó, vì sợ hắn té xuống.
Sau đó, lão hoàng đế nhìn Thất hoàng tử lúc đó tuổi tác cũng không lớn, trầm tư suy nghĩ nửa ngày, sững sờ không nhớ đây là đứa con nào của mình, chỉ cau mày nói một câu: "Còn không mang hắn xuống thay!"
Có một cọc ân oán như thế, sau khi lớn lên, điều duy nhất Phó Lý có thể làm chính là dốc hết khả năng ngăn chặn không cho Thích Nhất Phỉ tiếp xúc với Thất hoàng tử càng nhiều càng tốt. Vì lý do này, có thể nói rằng hắn đã cố gắng hết sức mình để hộ giá hộ tống cho Thích Nhất Phỉ.
Cho đến mấy ngày gần đây, Thích Nhất Phỉ vốn luôn theo trường phái Quý Phi cao quý đột nhiên trở nên kỳ quái, nói không rõ là như thế nào, dù sao cả người cũng không đúng lắm.
Sau đó, điều không đúng nhất đã xảy ra!
Thiếu niên Thích Nhất Phỉ, thừa dịp cổ giả trong lớp khoe chữ, kín đáo nhét cho Phó Lý một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy là nét chữ thanh tú, đuôi bút bay bổng, lộ ra một cỗ lộ liễu độc thuộc về Thích Nhất Phỉ, lẫm lẫm liệt liệt điên cuồng thử đi ven biên giới đường chết: 【 giới thiệu Thất hoàng tử điện hạ cho ta nhận thức một chút chứ. 】
【 ngươi vô duyên vô cớ, nhận thức Thất hoàng tử làm cái gì? 】 nhiều kinh ngạc hơn nữa, cũng không có cách nào giải thích được cú sốc mà nội tâm của Phó Lý nhận được vào thời điểm đó.
Tất cả các loại âm mưu quỷ kế, đồng thời xuất hiện trong đầu của hắn, hết cái này đến cái khác.
Đương nhiên, Phó Lý không tin Thích Nhất Phỉ có đầu óc hại người, Thích Nhất Phỉ thật sự là ngốc bạch ngọt, loại đặc biệt ngọt. Nhưng hắn cùng Quý phi nương nương như mặt trời ban trưa có quan hệ họ hàng, lúc này cuộc minh tranh ám đấu giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã bước vào thời kỳ gay cấn tột độ, có lẽ Quý phi muốn lợi dụng Thích Nhất Phỉ, lợi dụng Thất hoàng tử làm gì đó.
Phó Lý thật sự sửng sốt, ngây người một hồi. Đến tờ giấy vẫn chưa truyền lại liền bị Thất hoàng tử cầm đi cũng không biết.
Thất hoàng tử mặt như mỹ ngọc, thân hình thon dài, nếu không phải bị vẻ ngoài trời sinh quá mức âm nhu yêu tà trì hoãn thì y thực sự đã rất được hoan nghênh rồi. Bây giờ, khuôn mặt chuẩn vai ác của y đang cúi đầu, nghiền ngẫm nhìn tờ giấy nhỏ trong tay mình ở cửa sổ.
Chờ Phó Lý phát hiện, Thất hoàng tử đang giữ tờ giấy nhỏ mà hắn chưa kịp gửi đi, mọi thứ đã quá muộn.
Thất hoàng tử tịch thu mảnh giấy, dùng khẩu hình nói với Phó Lý: Đáp ứng hắn.
Phó Lý: !!!
Đại Khải không kỷ niên, Phó đại tài tử có hai người bằng hữu, có lẽ sẽ sớm mất đi một người.
Sau đó, Phó Lý tỉnh dậy sau giấc mộng, chính xác là bị dọa tỉnh.
Giấc mộng thực sự tốt hơn thực tế, bởi vì trong mộng, Thất hoàng tử sẽ không trở thành Nhϊếp chính vương, y cũng sẽ không nói với Phó Lý: "Ta vẫn chưa khuyên nhủ Chinh Nam quận vương đừng mê tín đâu, dù sao thì cũng phải liên hệ với hắn một lần nữa, đúng không?"
Phó Lý: ... Lừa ai đó?
[Hết chương 7]
CHÚ THÍCH
*Điệu thấp: Là làm việc không phô trương