Chương 37: Sắp sinh
Tổ Kỳ ngồi trước bàn ăn, bị cái nồi từ trên trời úp xuống. ( ý chỉ họa từ trên trời úp xuống đầu) Tổ Kỳ không ngờ tới cậu chỉ là ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi, Tiết Ngạn Tĩnh kia thần kỳ mạch não cư nhiên có thể đem cậu cũng kéo xuống nước.
Tổ Kỳ theo bản năng muốn phản bác, chỉ là lời nói tại bên mép luẩn quẩn một vòng, lại thay đổi thành lời giải thích: "Tiết thúc thúc, người không phải rất yêu thích Tôn Phi sao? Sau khi ly hôn là có thể quang minh chính đại cùng Tôn Phi ở cùng một chỗ, những người khác cũng sẽ không ở sau lưng đâm chọt các người, càng sẽ không nói Tôn Phi cùng Tiết Hạo là người thứ ba cùng con riêng."
Tôn Phi trốn ở cách đó không xa nghe trộm đối thoại trong phòng ăn, nghe thấy Tổ Kỳ nói như vậy, bà ta nhất thời sáng mắt lên, thần sắc tiều tụy đã lâu khó giải thích được xuất hiện một chút sắc thái.
Bà ta ánh mắt chờ đợi mà nhìn Tiết Ngạn Tĩnh.
Nhưng mà Tôn Phi không nghe ra, Tiết Ngạn Tĩnh thì nghe được nghĩa bóng, cảm thấy tên nhóc khốn nạn chính là quanh co lòng vòng mà mắng ông ta nɠɵạı ŧìиɧ cùng Tôn Phi còn sinh ra con trai.
"Cậu mẹ nó còn nói bậy, có tin ta hay không tôi xé nát miệng của cậu!" Lên cơn giận dữ Tiết Ngạn Tĩnh vỗ bàn đứng lên nói, "Đừng tưởng rằng có Tiết Giác che chở, ta cũng không dám xử lý cậu, chỉ cần ta Tiết Ngạn Tĩnh còn một hơi thở, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ bước vào cửa lớn Tiết gia!"
Tổ Kỳ hắc tuyến: "..." Tôi hiện tại không chỉ có bước chân vào cửa lớn Tiết gia, còn ngồi ở trước bàn ăn của Tiết gia các người ăn cơm nè.
Nhưng mà câu nói này cũng chỉ là ở trong đầu cậu, vạn nhất thật sự đem Tiết Ngạn Tĩnh ép đến làm ra chuyện điên cuồng gì, chỉ dựa vào Trương quản gia bên cạnh không nhất định ngăn cản được.
Tổ Kỳ ngược lại là đặc biệt bình tĩnh, nhưng Ông Ngọc Hương nghe không nổi nữa, đột nhiên đứng dậy cùng Tiết Ngạn Tĩnh trợn mắt nhìn: "Ông có cáu gắt liền hướng về phía tôi, hướng một người vô tội phát tiết có gì tài ba? Tôi thấy Tiểu Kỳ nói rất đúng, ông yêu thích Tôn Phi như thế liền đi cùng với cô ta kết hôn, vừa vặn cho đứa con riêng kia của ông có một cái danh phận."
Tiết Ngạn Tĩnh quay đầu nhìn về phía Ông Ngọc Hương, sau đó bất khả tư nghị mở to hai mắt: "Bà đây là thật sự muốn ly hôn?"
Ông Ngọc Hương sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt liếc nhìn Tôn Phi trốn ở phía sau chậu hoa cách đó không xa nghe trộm: "Tôi nhịn ba mươi năm đã đủ rồi, một người trong sinh mệnh có thể có mấy cái ba mươi năm? Tiết Ngạn Tĩnh, tôi từ bỏ công tác cùng lý tưởng nhọc nhằn khổ sở duy trì cái nhà này, tôi tự nhận không thẹn với lương tâm, có lỗi với gia đình này vẫn luôn là ông!"
Câu nói sau cùng cơ hồ là Ông Ngọc Hương rống lên, ánh mắt bà không ngừng được ửng hồng, liền tầm mắt cũng bịt kín một tầng sương mơ hồ, thế nhưng bà cố nén không cho chính mình khóc lên.
Tiết Ngạn Tĩnh bị Ông Ngọc Hương rống đến ngây ngẩn cả người, đến nửa ngày mới từ trong trạng thái ép mộng tỉnh ra.
"Ngọc Hương..." Tiết Ngạn Tĩnh thần sắc động dung, đưa tay muốn đi kéo Ông Ngọc Hương, "Đều tại tôi trước đây không cưỡng lại mê hoặc mới làm ra loại chuyện vô liêm sỉ kia, tôi biết sai rồi, sau này hai vợ chồng chúng ta còn có Tiểu Giác cùng nhau hảo hảo sống tiếp có được hay không?"
Ông Ngọc Hương tránh né Tiết Ngạn Tĩnh tay, động tác cấp tốc đến giống như tránh né một quái vật đáng sợ.
Không đợi Ông Ngọc Hương lên tiếng, một giọng nói trầm thấp đánh gãy lời Tiết Ngạn Tĩnh nói
"Không hảo."
Tổ Kỳ ngẩng đầu thuận theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Tiết Giác một thân âu phục màu đen ung dung thong thả đi tới, trên khuôn mặt anh tuấn bao trùm một tầng hàn băng mỏng manh, quanh thân tỏa ra áp suất thấp rõ ràng.
"Tiểu Giác, con trở lại..." Tiết Ngạn Tĩnh miễn cưỡng bỏ ra cái nụ cười lúng túng, ông ta vốn là tính chính xác Tiết Giác không ở nhà mà đến, không nghĩ tới Tiết Giác trở về sớm vậy.
Tiết Giác không lên tiếng, một bên cởϊ áσ khoác cùng ca-ra-vat đưa cho Trương quản gia bên cạnh, một bên lạnh lẽo mà nhìn về phía Tiết Ngạn Tĩnh.
Tiết Ngạn Tĩnh bị Tiết Giác ánh mắt ý vị thâm trường nhìn đến tê cả da đầu, ông ta không nhịn được chà xát trên cánh tay nổi da gà, sợ hãi trong lòng đối với Tiết Giác sâu hơn một tầng.
Mới chừng mười ngày không gặp, tâm tư của đứa con lớn này có vẻ như càng thêm khó có thể dự đoán, từ trên mặt nó căn bản không thấy được nó đang suy nghĩ gì.
Mãi đến tận đến gần, Tiết Giác chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng kéo ra ghế tựa bên người Tổ Kỳ ngồi xuống, sau đó đem tay áo cuốn lên hai vòng, cầm chén đũa lên chuẩn bị ăn cơm.
Ngẩng đầu thấy Tiết Ngạn Tĩnh cùng Ông Ngọc Hương đều sững sờ đứng ở trước bàn ăn, Tiết Giác sắc mặt lạnh nhạt mà giơ giơ lên cằm
"Tất cả ngồi xuống đi."
Toàn thân căng thẳng Tiết Ngạn Tĩnh như được đại xá, vội vã ngồi vào trên ghế, Ông Ngọc Hương thấy thế thở dài, cũng không tiếng động mà ngồi xuống.
Bữa cơm này ăn thật ngột ngạt, toàn bộ quá trình chỉ có Tiết Ngạn Tĩnh một mình bùm bùm mà nói không ngừng, cố tình trên bàn cơm không người nào để ý ông ta nói gì.
Ông Ngọc Hương cùng Tổ Kỳ đầu cơ hồ muốn vùi vào trong bát ăn cơm, đem so sánh, Tiết Giác bình tĩnh rất nhiều, không chỉ có không ngừng gắp rau cho Tổ Kỳ, căn dặn cậu ăn nhiều một chút.
Sau khi ăn xong, đám người hầu tới thu thập bàn, Tổ Kỳ thấy một cái bóng người quen thuộc.
Tôn Phi tại sao lại ở chỗ này?
Tổ Kỳ nhớ tới Tôn Phi bị Trương quản gia an bài đi quét tước cửa sổ, công việc hàng ngày thời gian bất định, đồng thời rất ít xuất hiện ở trước mặt Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương.
"Tôn Phi." Trương quản gia đột nhiên lên tiếng, sau đó đi lên trước chỉ xuống bàn ăn một bên khác, "Bên kia còn chưa lau khô ráo."
Giờ khắc này Tôn Phi mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, nàng vốn là chỉ muốn núp trong bóng tối lén lút nhìn Tiết Ngạn Tĩnh một cái lại đi, kết quả trước khi đi bị Chu tỷ bắt được, ngay sau đó liền bị bắt đến giúp đỡ thu thập bàn.
Tôn Phi ở trước mặt Tiết Ngạn Tĩnh luôn luôn là hình tượng mỹ lệ quyến rũ, từ khi nào mặt mày lại trở nên xám xịt như thế?
Bà ta hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào, lại muốn lấy cái khăn lau kia che kín mặt mình, không cho Tiết Ngạn Tĩnh nhìn thấy mảy may.
Nhưng bây giờ bà ta không thể không nghe theo dặn dò của Trương quản gia, cầm khăn lau cuối đầu hướng bàn ăn đi tới, đó cũng là chỗ Tiết Ngạn Tĩnh cùng Ông Ngọc Hương.
Nào có biết mới vừa đi ra vài bước, Tôn Phi dưới chân bất thình lình bị thứ gì ngáng chân một chút.
Khi bà ta phản ứng lại, không còn khống chế kịp thân người đã hướng phía trước mà nhào tới ——
Nghênh tiếp bà ta cũng không phải sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, mà là một cái l*иg ngực mềm mại, Tôn Phi vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện nàng cả người đều nhào vào l*иg ngực Tiết Ngạn Tĩnh trong.
Nhìn Tiết khuôn mặt gần trong gang tấc của Ngạn Tĩnh, cảm xúc oan ức của Tôn Phi chực trào lên, nhất thời đôi mắt cùng mũi đồng thời chua xót.
"Lão công..."
Tôn Phi mang theo tiếng khóc nức nở run giọng hô, chợt nước mắt tràn ra, như đứt chuỗi châu đoạn mất cuồn cuộn không ngừng đi xuống
Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương trơ mắt nhìn Tôn Phi ôm lấy Tiết Ngạn Tĩnh khóc thở không ra hơi, hai người liếc nhìn lẫn nhau, không có gì để nói.
Trước đây Tôn Phi khóc lóc có thể sử dụng "Nước mắt như mưa" để hình dung, bà ta bây giờ xanh xao vàng vọt, thần sắc uể oải, phảng phất một ngọn đèn sắp cạn dầu, thấy thế nào đều cùng "Mỹ" không dính dáng gì.
Tổ Kỳ quay đầu nhìn thấy Tiết Giác hai tay ôm cánh tay ngồi dựa vào trên ghế, nhìn say sưa ngon lành, thoáng chốc hiểu được, vừa nãy khiến Tôn Phi ngã là do Tiết Giác an bài.
Cảm nhận được ánh mắt Tổ Kỳ, Tiết Giác nhíu mày, tới gần Tổ Kỳ thấp giọng hỏi: "Cậu cảm thấy ông ta sẽ làm thế nào?"
Tổ Kỳ ngước mắt liếc nhìn Tiết Ngạn Tĩnh bị Tôn Phi ôm chặt lấy mà biểu tình quái lạ, trả lời nói: "Có lẽ hắn sẽ thay Tôn Phi hướng anh cầu xin."
Dù sao Tôn Phi là tình nhân vì ông ta sinh hạ một đứa con trai, Tổ Kỳ cảm thấy được Tiết Ngạn Tĩnh sẽ không nhẫn tâm bỏ bà ta không quản.
Nghe vậy, Tiết Giác khe khẽ lắc đầu, tự tiếu phi tiếu sách một tiếng nói: "Cậu không hiểu ông ta."
Vừa dứt lời, liền thấy Tiết Ngạn Tĩnh thẹn quá hóa giận đẩy ra Tôn Phi dựa vào ở trên người ông ta, sức mạnh của ông ta rất lớn, đột nhiên không kịp chuẩn bị Tôn Phi bị đẩy va vào trên bàn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tiết Ngạn Tĩnh đáy mắt hiện lên một tia rõ ràng chán ghét, dùng tay phủi chỗ bị khăn lau tỏng tay Tôn Phi làm bẩn, trong giọng nói lửa giận cơ hồ muốn phun ra ngoài.
"Bà không có mắt sao? Tay chân vụng về như thế thì làm được việc gì? Ngớ ngẩn đều so với bà hữu dụng hơn!"
Tôn Phi bưng gáy đau nhức, đầy mặt tuyệt vọng ngơ ngác nhìn Tiết Ngạn Tĩnh, bà ta cần chút thời gian tiêu hóa hết mấy lời khó nghe của Tiết Nagjn Tĩnh, cả khuôn mặt sớm bị nước mắt thấm ướt.
"Ông sao có thể nói tôi như vậy?!" Tôn Phi khóc ròng nói.
"Ai mượn bà ngu xuẩn như vậy?" Tiết Ngạn Tĩnh không khách khí chút nào nhục mạ, " Chuyện đơn giản như lau bàn vậy cũng làm không được, bà sống trên thế giới này chỉ có thể lãng phí lương thực, thực sự là phế vật!"
Tôn Phi dĩ nhiên khóc như mưa, đem khăn lau ném xuống đất, bò lên khóc lóc chạy ra khỏi phòng ăn.
Tiết Ngạn Tĩnh tha thiết mong chờ nhìn thân ảnh Tôn Phi chạy xa, không tự chủ mím mím môi, trong mắt loé ra mấy phần do dự, đến cùng vẫn là không có đuổi theo ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Tiết Ngạn Tĩnh liền vui vẻ cùng Tiết Giác đi thư phòng nói chuyện, Ông Ngọc Hương tâm tình không quá tốt, cũng sớm trở về phòng ngủ.
Chỉ có Tổ Kỳ ngồi ở trên ghế salông trong phòng khách một bên xem ti vi một bên chơi điện thoại di động xoát weibo, cho đến mười giờ tối, cậu mệt mỏi mà ngáp một cái, mới tắt tv trở về phòng ngủ.
Tổ Kỳ giấc ngủ rất sâu, nếu như không phải tiếng vang đặc biệt kịch liệt rất khó đem cậu đánh thức, song mà đêm nay cậu ngủ không được, luôn nằm mộng đứt quãng, phàm là ngoài cửa có chút âm thanh sẽ đem cậu thức tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Tổ Kỳ đột nhiên cảm giác bụng truyền đến một trận đau nhức khó có thể chịu đựng.
Mới vừa rồi còn mơ mơ màng màng Tổ Kỳ trong nháy mắt tỉnh táo, cậu động tác khó khăn che bụng, chỉ là một phút, trên trán đã bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.
Có thể là sắp sinh...
Tổ Kỳ cắn răng chịu nhịn đau đớn như sóng triều không ngừng vọt tới.
Cậu không có kinh nghiệm ở phương diện này, thậm chí chưa từng thấy quá trình người khác mang thai sinh con, cậu không biết nên làm gì giảm bớt đau đớn, chỉ có thể mạnh mẽ tiếp tục chống đỡ, đồng thời cầm điện thoại di động lên bấm điện thoại Tiết Giác.
Đô tiếng vang lên rất lâu, lại từ đầu đến cuối không có người nghe.
Tổ Kỳ đầy mặt đều là mồ hôi lạnh, miệng như Trương Đại Khẩu há mồm thở dốc, cậu cảm giác mình sắp hô hấp không được, bụng đau đớn như bị kim châm ghi thẳng lên đại não của cậu.
Ngay cả suy nghĩ cơ bản đều không làm được...
Cậu dùng khí lực cuối cùng gọi Ông Ngọc Hương, bên kia rất nhanh liền tiếp thông.
"Con... Con đau bụng..." Tổ Kỳ âm thanh khàn giọng, nắm chặt điện thoại di động tay run rẩy.
Ông Ngọc Hương nhất thời khẩn trương lên, luống cuống tay chân xuống giường không mặc y phục chỉnh tề chạy ra phòng ngủ, có chút hỗn loạn mà an ủi: "Tiểu Kỳ con đừng hoảng loạn, thả lỏng, ta lập tức tới ngay, con chịu đựng!"
Củ Cải: Bánh bao sắp chào đời rồi!! Spoil chương sau
"Em không muốn con trai sao? "