Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 36

Chương 36: Liễu Tĩnh
Buổi tối Liễu Tĩnh tùy tiện gọi thức ăn ngoài, sau đó vào trong thư phòng công tác, mãi đến tận 12 giờ đêm, bà mới gấp lại máy tính tắm rửa đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời lên cao, Liễu Tĩnh liền bị tiếng đóng cửa ầm đông đánh thức.

Bà trụ tại căn hộ nằm ở vị trí xa hoa nhất nhì thành phố, trang hoàng hoa lệ, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, lúc này lại có thể nghe rõ rang âm thanh ở huyền quan, có thể thấy được người kia lúc đóng cửa dùng bao nhiêu lực.

Liễu Tĩnh ngồi dậy, nhấc lên miệng lưỡi cười lạnh, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai.

Ung dung thong thả xuống giường rửa mặt mặc quần áo, Liễu Tĩnh sửa sang xong sau đang muốn mở cửa đi ra phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy bụng một trận đau đớn, vội vàng tiến vào phòng vệ sinh, trên bồn cầu ngồi xuống chính là hơn nửa canh giờ. ( hơn 1 tiếng)

Trong thời gian này Liễu Tĩnh hoài nghi có phải là ngày hôm qua ăn nhầm đồ, bà ta hồi tưởng một lần, bữa sáng là ở nhà ăn trứng gà sữa bò, cơm trưa sườn bò cùng bữa tối salad đều là tiệm ăn bình thường mà bà ta tới.

Duy nhất còn lại chính là tại Tiết gia ăn qua táo tây...

Chẳng lẽ là trước đây bà ta vô số lần không nể mặt mũi Tổ Kỳ, mới gặp trừng phạt như vậy sao?

Liễu Tĩnh trong lòng nhất thời không ngừng kêu khổ, sớm biết sẽ không đĩa táo tây kia, trách bà ta nhịn không được, cũng bởi vì một lần tham ăn mà chịu tội lớn như vậy.

Thời điểm đứng lên khỏi bồn cầu, Liễu Tĩnh thiếu chút nữa không đứng vững mà ngã trên mặt đất, may là bà ta đúng lúc vịn bồn rửa mặt bên cạnh.

Liễu Tĩnh suy nhược mà mở vòi hoa sen, vội vã rửa xong tay, chuẩn bị đi ra, dư quang bên trong bất thình lình nhìn thấy bóng người trong gương, bà ta như là bỗng nhiên phát hiện cái gì, thoáng chốc hơi ngưng lại.

Trong lúc nhất thời, Liễu Tĩnh còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt.

Mụn trên mặt của bà ta lặn đi rất nhiều, liền ngay cả nốt mụn bọc to ở chop mũi cũng chẳng biết lúc nào không thấy tăm hơi, chợt nhìn lại, mũi cùng trán đều trở nên trơn bóng.( hồi bị mụn mà có trái táo này cũng đỡ nhỉ)

Nếu là người khác đến xem, nhất định sẽ nói Liễu Tĩnh trên mặt vẫn như cũ mọc ra rất nhiều mụn, song mà chỉ có tại mọi thời khắc đều chăm chú tình huống bộ mặt của mình Liễu Tĩnh mới biết —— trên mặt bà ta mụn trong một đêm tiêu mất phần nhỏ!

Liễu Tĩnh vừa mừng vừa sợ, theo bản năng giơ tay định sờ một chút mặt, lập tức bỗng nhiên nhớ tới bác sĩ căn dặn, vì vậy vội vã đưa tay thả xuống.

Ngàn vạn lần không thể lấy tay sờ mặt, trên tay tất cả đều là vi khuẩn.

Liễu Tĩnh ở trong lòng cấp tốc đọc thầm một lần, nội tâm không chút nào gợn sosng bây giờ cuồn cuộn dâng trào, bà ta nằm mộng cũng không nghĩ tới này một mặt đầy mụn của mình cũng có cơ hội chữa khỏi.

Xem ra Tiểu Cao giới thiệu bác sĩ không sai, may là bà ta tháng trước kiên trì đi hơn mười lần.

Liễu Tĩnh càng nghĩ càng hưng phấn, vội vã lau khô ráo tay, cầm điện thoại di động lên bước nhanh đi ra phòng ngủ, đang muốn bấm điện thoại cho Tiểu Cao, tầm mắt bất thình lình thoáng nhìn nam nhân ngồi ở trên ghế sa lon chờ đến thiếu kiên nhẫn.

Gay go, bà ta thiếu chút nữa quên Khang Thanh Hoa vẫn còn ở nhà!

Liễu Tĩnh cười tươi như hoa trong nháy mắt đọng lại, bà ta vội thu lại vui sướиɠ sắp tràn ra đáy mắt, mặt không hề cảm xúc quay đầu nhìn về phía Khang Thanh Hoa.

"A, rốt cục nghĩ thông suốt nguyện ý ra đây? Tôi còn tưởng rằng bà muốn trốn cả đời." Khang Thanh Hoa hai tay ôm cánh tay, ngay ngắn mặt chữ quốc viết đầy cảm xúc phiền chán.

Ông ta thậm chí lười dùng mắt nhìn thẳng Liễu Tĩnh, chỉ lo nhìn thấy khuôn mặt đầy mụn kia lại ăn không ngon.

Liễu Tĩnh cùng Khang Thanh Hoa yêu nhau đã được sáu năm, bà biết người đàn ông này vào giờ phút này đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy trái tim phảng phất rơi vào trong hầm băng.

Đây chính là người đàn ông bà yêu sáu năm, đến bây giờ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc bà ta một cái.

Liễu Tĩnh lòng như bị đao cắt, rồi lại bất ngờ bình tĩnh, ngày hôm qua bà ta có thể vì chuyện này mà nổi điên, nhưng hôm nay, bà ta đột nhiên suy nghĩ minh bạch.

Trên đời cóc ba chân khó kiếm, nhưng đàn ông có hai chân đâu chả có, điều kiện của bà ta không kém, coi như ly hôn lại không mang theo con, vẫn có coe hội tái hôn.

Càng trọng yếu hơn là...

Mụn trên mặt bà ta đã dần dần khỏi, nếu không có những nốt mụn buồn nôn này, bà ta có thể dễ như ăn cháo có lại dáng dấp chói lọi thời trẻ.

Nghĩ như vậy, ý nghĩ muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này của bà ta cũng biến mất, ánh mắt của bà ta nhanh chóng đảo đến đơn thỏa thuận ly hôn mà Khang Thanh Hoa đặt trên khay trà.

"Nếu ông đã muốn ở cùng con hồ ly tinh kia, vậy tôi sẽ tác thành cho các người, bất quá nhà và xe đều là tôi bỏ tiền mua, ông một cái đều không thể lấy đi."

Nghe vậy, Khang Thanh Hoa đột nhiên có chút hoảng hốt,ông ta cho là Liễu Tĩnh còn có thể kiên trì một trận, không nghĩ tới bà ta sẽ đồng ý ly hôn dễ dàng như vậy.

Không biết tại sao, tâm lý Khang Thanh Hoa lại trống rỗng kỳ quái.

Thế nhưng cái cảm giác này cũng không có duy trì bao lâu, rất nhanh Khang Thanh Hoa liền bị lời của Liễu Tĩnh hấp dẫn chú ý, ông ta nhất thời nổi điên, vỗ cái đùi lớn đứng lên nói: "Bà có ý gì? Chúng ta kết hôn hơn ba năm, không quản là của bà hay của tôi đều trở thành tài sản chung của vợ chồng, bà có tư cách gì mà nuốt trọn tài sản chung!" ( thiệt sự tui là tui vẫn thấy cái luật này khiến tui éo muốn lấy chồng lấy chồng tốt thì thôi lỡ trúng mấy thằng cặn bã cỡ ông trên đây thì sao hừ hừ)

Liễu Tĩnh thập phần tỉnh táo nhìn chăm chú vào khuôn mặt dữ tợn của Khang Thanh Hoa, chợt phát hiện, Khang Thanh Hoa hiện tại cùng trước đây hoàn toàn là hai người, sau khi kết hôn, ông ta liền dần dần bại lộ bản tính tham lam ích kỷ.

Chỉ trách bà ta mắt mù, luôn lừa mình dối người.

"Cộng đồng tài sản?" Liễu Tĩnh nhướn mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, "Ông một phân tiền cũng không cầm vào nhà này, chỗ nào tới cộng đồng tài sản? Giữ lại chút mặt mũi đi Khang Thanh Hoa, ở trước mặt tôi giở trò quen rồi đừng đem mình thật sự thành ăn mày "

Khang thanh hoa sững sờ, trong phút chốc cả khuôn mặt tái nhợt không thôi, ông ta tàn bạo mà trừng Liễu Tĩnh, ánh mắt thâm độc như là hận không thể đem nữ nhân trước mắt ngàn đao bầm thây.

Cố tình ông ta lại không có cách nào phản bác Liễu Tĩnh...

Bởi vì Liễu Tĩnh nói là sự thực, ông ta đúng là như đĩa hút máu, khắp nơi hút máu Liễu Tĩnh.

"Quả nhiên là cẩu không đổi được tính ăn shit, đừng tưởng rằng vào lúc này tôi còn dung túng ông." Liễu Tĩnh cầm lấy trên khay trà đơn thỏa thuận ly hôn xé nát, cười lạnh nói, "Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ ly hôn, chính là vấn đề phân chia tài sản cần luật sư của tôi đàm phán với ông, nếu như ông không nguyện ý, chúng ta cũng có thể lên tòa."

"Liễu Tĩnh!" Khang Thanh Hoa cả giận nói.

Liễu Tĩnh hướng về phía Khang Thanh Hoa lạnh lẽo nở nụ cười, cầm điện thoại di động lên cùng túi xách, xoay người rời đi.

Vừa ra cửa, bà ta hoàn toàn đem chuyện vừa rồi quăng ra sau đầu, không thể đợi được nữa bấm điện thoại gọi Tiểu Cao.

"Tiểu Cao nha, bệnh viện thẩm mỹ cậu giới thiệu cho tôi trước kia thật thần kỳ! Tôi hôm nay vừa ngủ dậy đã phát hiện mụn trên mặt đã tiêu thất đi rất nhiều, một chút tôi mời cậu đi ăn cơm!"

Tiết gia.

Từ khi mấy ngày trước Ông Ngọc Hương gọi điện thoại cho Tiết Giác oán giận, Tiết Giác đã liên tục trở về ở ba ngày, bất quá hắn đều ngủ ở trên ghế sa lông trong phòng ngủ, đồng thời đi sớm về trễ.

Nếu không phải dậy sớm, nhìn thấy trên ghế salông để chăn cùng gối gấp đến chỉnh tề, Tổ Kỳ thậm chí cho là Tiết Giác xưa nay chưa từng trở về.

Tiết Giác phi thường bận rộn, ban ngày không thấy cả bóng.

Tiết Hạo bị cảnh sát mang đi từ đầu đến cuối không có tin tức, Tiết Ngạn Tĩnh cũng chưa từng trở về, cái nhà này bên trong ngoại trừ Trương quản gia cùng đám người hầu, cũng chỉ còn sót lại Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương hai người.

Cũng may Ông Ngọc Hương có Tổ Kỳ làm bạn, ngược lại không giống như kiểu trước đây cảm thấy cô đơn, bà lúc rảnh rỗi liền yêu thích lôi kéo Tổ Kỳ ngồi ở vườn hoa nhỏ tán gẫu, sinh hoạt trải qua đặc biệt yên tĩnh.

Mãi đến tận tối hôm đó, Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương ngồi ở trước bàn ăn, Trương quản gia đột nhiên chạy chậm lại nói cho Ông Ngọc Hương —— Tiết Ngạn Tĩnh trở lại.

Tiết Ngạn Tĩnh đã gầy đi nhiều, đầu bạc một mảnh, hơn nữa quần áo cùng kiểu tóc cũng không có giống trước như tỉ mỉ chải chuốt, cả người thoạt nhìn như là già gần mười tuổi.

Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Tiết Ngạn Tĩnh đều trốn ở nhà đại ca ông ta Tiết Ngạn Hoằng để tránh đầu sóng ngọn gió, Tiết Hạo bị tóm, Tiết thị thay đổi cổ đông lớn, sự kiện này đến sự kiện khác như song biển nối tiếp nhau, khiến Tiết Ngạn Tĩnh trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.

Hắn trở lại Tiết thị sẽ đối mặt với thảo phạt của ban giám đốc, thậm chí có khả năng dính líu đến việc tham ô của hạng mục Ngân Thái.

May là Tiết Hạo chưa hề đem ông ta và những người khác khai ra...

Trải qua những chuyện này, Tiết Ngạn Tĩnh cũng coi như là thấy rõ rất nhiều.

Lúc trước lúc ông ta mang hai mẹ con Tôn Phi và Tiết Hạo về nhà, Tiết gia rất nhiều người đứng về phía ông ta, chỉ vì lúc đó ông ta là cổ đông lớn của Tiết gia, những người kia không thể không giúp đỡ ông ta.

Bây giờ Tiết Giác vô luận là quyền lực hay cổ phần đều hơn ông ta, đám cỏ đầu tường kia liền đứng về phía Tiết Giác, chỉ vào việc ông ta nuôi tình nhân mà giáo huấn này nọ.

Thật là một đám súc sinh gió chiều nào theo chiều ấy!

Tiết Ngạn Tĩnh tâm lý hận đến hoảng loạn, ở bề ngoài lại giả ra dáng dấp yếu thế đáng thương, hắn đi thẳng tới bên cạnh Ông Ngọc Hương mở ra ghế tựa ngồi xuống, ra dáng đại lão gia mà mở miệng: "Ngọc Hương, tôi đã trở về."

Ông Ngọc Hương liền mí mắt đều không có nhấc một chút, đối Tiết Ngạn Tĩnh thật vất vả giả vờ nãy giờ ngoảnh mặt làm ngơ, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Tổ Kỳ không nghĩ tới Tiết Ngạn Tĩnh còn có mặt mũi trở về giả vờ, trong lòng không thể không bội phục trình độ vô liêm sỉ của Tiết Ngạn Tĩnh, mắt thấy Ông Ngọc Hương không lên tiếng, ông ta liền tận lực coi chính mình là làm người trong suốt.

Nào có biết sau một khắc, Tiết Ngạn Tĩnh lửa đạn liền chuyển đến trên gười cậu.

"Cậu——" Tiết Ngạn Tĩnh ánh mắt ghét nhìn về phía Tổ Kỳ, nhìn từ trên cao xuống mà lớn tiếng nói rằng, "Đi ra ngoài, chúng tôi có việc muốn nói."

Tổ Kỳ: "..."

Không đợi Tổ Kỳ có phản ứng, Ông Ngọc Hương mặt không thay đổi cầm chén đũa vừa để xuống, mắt lạnh nhìn Tiết Ngạn Tĩnh nói: "Nếu như không phải thảo luận ly hôn, tôi và ông không có lời nào để nói."

Nghe vậy, Tổ Kỳ không khỏi hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng Ông Ngọc Hương tính tình mềm yếu như vậy sẽ chọn ẩn nhẫn cả đời, không nghĩ tới bà đã cân nhắc ly hôn.

"Ly hôn?" Tiết Ngạn Tĩnh đầy mặt đỏ đậm, tâm tình kịch liệt, "Bà biết bà đang nói cái gì không? Tôi lúc nào nói qua muốn ly hôn với bà? Bà không nên hồ nháo!"

Ông Ngọc Hương lạnh nhạt nói: "Ông thật sự chưa từng nói qua muốn ly hôn, là tôi nói, tôi không muốn tiếp tục sống như thế này nữa."

Tiết Ngạn Tĩnh biểu tình không thể tin nổi, ông ta không thể tin nổi lời mình vừa nghe được, càng không thể tin được câu nói này lại do Ông Ngọc Hương nói ra.

Sau chốc lát cứng đơ, Tiết Ngạn Tĩnh bỗng nhiên quay đầu chuyển hướng sang Tổ Kỳ, biểu tình dữ tợn cắn răng nghiến lợi nói: "Là cậu ở chính giữa gây xích mích ly gián đi? Nhất định là cậu dạy bà ấy nói với tôi những câu nói này!" ( ơ hay đại thúc đùa hoài)